Kinh Dị Nhân Tâm - Quyển 1
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 55: Mang Về Làng
Chương 55: Mang Về Làng
- Này Bánh Bao, không được động vào n·gười c·hết.
Nghe nhóc nói, mẹ nó hơi sượng người. Nàng ta cũng có lòng nhưng tâm còn chút kháng cự. Đối với nàng, chuyện gì tránh được cứ tránh, thời đại phi thường mọi chuyện không thể làm theo cảm tính được.
- Chú người lạ, chúc chú lên đường bình an, mong chú phù hộ cho cả nhà Bánh Bao có thật nhiều đồ ăn ngon, Bánh Bao muốn ăn cá nướng. À… chú nhớ phù hộ cho mọi người ở làng Nghĩa Bình chúng cháu không bị quỷ dữ ăn thịt nữa.
- Đúng rồi con, chú vẫn sống, chắc nhờ Bánh Bao gọi nên chú mới tỉnh đó.
Trên lưng xác c·hết kia, một v·ết t·hương lớn dài hoằm, bị ngâm nước khiến nó sình ươn trắng toát như miếng thịt heo bị bỏ ba ngày dưới sông. Xung quanh v·ết t·hương lớn kia còn chằng chịt những v·ết t·hương nhỏ khác, trên bắp đùi, bắp tay, trên đầu… trên toàn cơ thể cái xác này đều là v·ết t·hương chằng chịt.
- Bao ngoan đứng đây chờ mẹ chút, để mẹ đến xem chú kia thế nào.
Nhóc tì khuôn mặt vẫn còn hơi sợ hãi, ngoan ngoãn gật đầu đứng bất động nhìn mẹ mình chậm rãi đi về “cái xác biết ho” kia.
Người mẹ hơi nhăn mặt vì sức nặng của người đàn ông này, nhưng nghe con mình hỏi, khuôn mặt gầy hóp của nàng vẫn nặn ra một nụ cười đáp lại.
- Đừng nói linh tinh, nhanh theo mẹ đưa chú ấy về nhà.
Nghe con nói, người mẹ trẻ cũng theo đó nhìn sang, xoa đầu con mình sau đó thở dài một tiếng, chẳng biết là nói với con bé hay tự nói với bản thân mình.
Mặc cho tiếng kêu la đến khàn cổ họng của nàng, người kia vẫn từ từ khép mắt lại. Chậm rãi đưa tay kiểm tra hơi thở, nàng thở ra một hơi vỗ vỗ ngực.
Dứt lời, nàng dẫn theo Bánh Bao đến mảnh rừng nhỏ gần sông, nhặt một cành cây lớn. Tuy là thân nữ ốm yếu nhưng cuộc sống cơ cực khiến sức mạnh của nàng ta cũng khá cao so với người bình thường.
Nơi này tuy không có tà khí xâm nhập nhưng lâu lâu vẫn có một ít quỷ vật đảo qua đây. Nhưng nhờ có những thứ mùi h·ôi t·hối kia áp chế bớt đi mùi cơ thể, nên hai mẹ con bọn họ vẫn có thể bình an trốn thoát tai kiếp. Mất gần nửa giờ để hai người vắt đầy một giỏ rêu xanh, lại dắt tay nhau theo đường cũ, muốn trở về nhà.
- Người này ghê quá mẹ. Còn gớm hơn chú Lai bị yêu quái ăn thịt nữa…
- Hắn còn sống, tuy yếu nhưng vẫn còn thở.
Vừa đi được vài bước, cả hai đã giật mình khựng người lại. Nhóc tì ngây thơ quay ngoắt người 180 độ. Đôi mắt nai mở to, bộ dạng gặp được chuyện không thể tin được, chớp mắt vài lần mới thỏ thẻ nói.
Dứt lời, nàng xắn tay áo lên cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể dựng người Lê Minh ngồi dậy, lại chạy tới trước mặt cậu sau đó ngồi khụy xuống, hướng tới Bánh Bao đứng từ xa một bộ gấp gáp nói lớn.
Người mẹ có chút lo lắng, nóng giận nghiêm giọng nói lớn. Còn nhóc Bánh Bao lúc này đã dừng lại trước cái xác kia, sau đó vội quay ngược ra sau mà nôn thốc nôn tháo. Mẹ nó chạy đến, thấy cảnh tượng trước mặt cũng không nhìn được mà che miệng lại để ngăn chặn cơn trào ngược từ dạ dày.
Trong ánh mắt mơ màng, Lê Minh cảm thấy tâm trí mình như đang rơi vào bóng đêm vô tận, những ánh kiếm không ngừng lóe lên, chém toàn thân cậu thành một cái xác rách tả tơi. Từng tất da, tất thịt của Y đều cảm nhận được cái nỗi đau bị chậm rãi cắt xẻ ra từng nhát. Bất chợt, Lê Minh nhìn thấy thân hình mơ hồ của ai đó đang đưa tay trước mặt mình, người kia như đang muốn nói gì đó.
Sau câu nói, hai mẹ con đều gục mặt xuống tiếp tục hoàn thành công việc, chẳng ai biết cảm xúc của họ bây giờ là gì.
***Lời Tác: Cầu đánh giá, cầu bình luận, cầu đề cử, cầu chê bai. Tất cả đều là động lực để tác chăm ra chương hơn.***
- Mẹ… hay là mình kéo người kia lên bờ đi, nằm ở dưới sông chắc xuống dưới kia sẽ lạnh lắm! (đọc tại Qidian-VP.com)
Thấy con gái mình không sợ hãi còn chạy đến cái xác kia, sợ nó dính phải ô uế nên người mẹ trẻ vội chạy theo muốn giữ nó lại. Nhưng trẻ con luôn dồi dào năng lượng, vừa thoát khỏi tay mẹ nó đã chạy ra xa đến vài mét. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đến một đoạn bãi đá, cô gái nhỏ nhìn ra mảnh sông mênh mông phía trước, ánh mắt trong vắt kia hết nhìn đông lại nhìn tây, nhìn ngắm đủ mọi thứ trên đời. Đúng lúc này, nhóc tì vội “a” lên một tiếng, đưa tay chỉ sang phía mặt sông gần đó, rồi lại nhìn sang mẹ mình nghi ngờ hỏi.
- Tay này hả mẹ?
- Chú ấy còn sống hả mẹ?
Không chút do dự, nàng ném mạnh viên đá chuẩn trúng bắp chân của cái xác kia, tiếng v·a c·hạm kèm theo tiếng rên rỉ khẽ cùng lúc vang lên khiến nàng thở ra một hơi trong lòng, trên mặt không giấu nổi nỗi kinh ngạc nghĩ thầm.
- Vâng mẹ.
- Này anh ơi, anh còn ổn không? Đừng ngủ, cố gắng đừng ngủ. Này, này, anh nghe tôi, cố mở mắt ra.
Hì hục cả nửa giờ, hai mẹ con mới kéo được cái xác chằng chịt v·ết t·hương kia lên bãi đá. Bánh Bao còn cẩn thận hái một ít lá phủ lên trên cái xác kia, liên tục quỳ lạy vài lần, cái miệng nhỏ còn không quên lẩm nhẩm khấn.
- Cứu…
Vừa định dắt tay Bánh Bao rời đi, con bé đã kéo tay mẹ nó lại, bộ dạng có chút thấp thỏm ậm ờ nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Khục, khục, ọe ọe…
Người phụ nữ tuy có sợ hãi, nhưng sống ở thế giới ma quỷ hoành hành, nên cái gan của nàng cũng theo thời gian mà lớn dần. Không có lập tức xoay người bỏ chạy, một tay nàng ta cầm tay của Bánh Bao, kéo nhóc tì ra phía sau lưng mình. Chiếc giỏ tre được nàng nhẹ nhàng đặt xuống đất, tay còn lại cầm lấy một viên đá cuội vừng lòng bàn tay.
- Mẹ… cái kia, chú kia là thây ma sống lại hả mẹ?
Nhóc tì cái chân thoăn thoắt chạy một mạch đến, có chút lóng nga lóng ngóng không biết làm gì tiếp theo.
Ở bên ngoài, người mẹ trẻ vừa đến nơi đã thấy cái xác người đàn ông kia mở mắt ra. Sau một thoáng giật mình, nàng ta biết đây đúng là “người” mà lại là người còn sống. Nên vội đưa tay huơ huơ trước mặt hắn, bộ dáng vô cùng lo lắng hỏi.
- Bao, nhanh giúp mẹ.
Tiếng ho sặc sụa, kèm theo tiếng thở gấp càng lúc càng lớn kéo nàng ra khỏi cái suy nghĩ của mình. Bộ dáng có chút e dè, người mẹ trẻ nhỏ giọng nói với con gái mình.
- A… Mẹ, ở kia có người kìa mẹ!
- Con đưa tay chú khoác qua vai mẹ… (đọc tại Qidian-VP.com)
- Đây… hẳn là người kia còn sống. Bị thương như vậy lại còn sống? Hắn có phải là con người không?
- Ừ đúng rồi… Tay kia nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
- “Vút…”
- Ôi trời! Người chú ấy b·ị đ·ánh tơi tả thế kia mà vẫn sống? Chú ấy là yêu quái hả mẹ?
Ở bên cạnh, mẹ nhóc cũng cúi người kính cẩn tiễn đưa n·gười đ·ã k·huất sau đó mới nắm tay Bánh Bao nhanh chóng rời đi trở về nhà.
Bánh Bao sau khi nôn hết ít nước sông vừa uống ra, miệng vẫn còn chua lè thều thào nói. Mẹ nó nghe thấy lời này, chỉ lắc đầu không biết đáp thế nào. Thời đại thối nát khiến tâm hồn một đứa trẻ cũng không thể ngây thơ như bình thường được.
Cố hết sức bình sinh, Lê Minh trút ra được một chữ, sau đó ánh mắt dần khép lại, tâm trí lần nữa rơi vào hắc ám vĩnh hằng. Khi Y lần nữa ngất đi, năng lượng ý thức của đám tà ma do Khống Tâm chú hút vào đã bị Lê Minh phong ấn lại kia ồ ạt tuôn ra. Từng chút suy nghĩ điên cuồng dần dần thẩm thấu vào sâu trong linh hồn của cậu. Không có Văn Thù chú áp chế, “bọn chúng” như cá gặp nước, chỉ qua vài hơi thở đã hoàn toàn biến mất.
Nhóc tì chẳng hiểu mẹ mình đang nói gì, bất ngờ buông tay nàng ta ra, chạy một mạch đến cái xác nằm bất động kia. Khuôn mặt nó không có chút nào sợ hãi, bởi cảnh này đã quá quen thuộc với hai mẹ con bọn họ kể từ lúc nó hiểu chuyện cho đến tận bây giờ.
- Cái này… được rồi, để mẹ tìm cành cây, chúng ta không nên chạm tay vào những thứ này.
Tiếng nói của hai mẹ con ngày càng nhỏ dần, sau đó hoàn toàn khuất sau những tàn cây rậm rạp, trả lại nơi này một mảnh tĩnh lặng tiêu điều.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.