Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 56: Lòng Người Tha Hóa

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 56: Lòng Người Tha Hóa


Nói đoạn, lão nhìn sang hai mẹ con Linh, khuôn mặt giãn ra nhưng vẫn cái giọng khàng khàng ra lệnh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hai mẹ con của Linh cũng lách qua đám người, chậm rãi theo sau lão già. Thím Trương thấy nàng có vẻ hơi chật vật nên cũng chủ động đỡ phụ Lê Minh, bốn người khiêng một cái xác từ từ khuất sâu vào con hẻm nhỏ trong làng.

Dứt lời, lão lại quét mắt qua đám người vừa trách móc Linh khi nãy, nhếch cái khuôn mặt nhăn nhúm của mình lên một bộ khinh thường, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.

*** Relly thắc mắc của độc giả: Có bạn inbox cho tác bảo các danh từ xưng hô của truyện hơi bị lộn xộn. Kiểu có người xưng CẬU, có người lại gọi Hắn, gọi nàng...

- Hai người các ngươi có ý kiến gì không? Ta sợ những kẻ kia nếu biết có người ngoài ở trong làng… e rằng kết cục của tên này sẽ phải phơi thây trong khu vực nuôi nhốt nô lệ mất.

- Mày mang người kia sang nhà tao, tao ở một mình nhà cửa rộng rãi. Phí thuế gì kia cứ cứu sống người rồi tính, cùng lắm tao bị mang đi làm nô lệ là xong.

- Con Liên bị quỷ ăn rồi! Xác nó còn mỗi nửa cái đầu, vừa được đám người thằng Hạnh Nguyên cùng thằng Tiến Dật ra đồng phát hiện mà mang về, đang để ở am thờ trong làng chờ bên trên xuống xử lý.

- Thằng Hạnh Nguyên à? Vào nhà chơi này. Trương nó vừa báo ả Liên bị quỷ ăn rồi hả?

Lão hiện ra bộ dáng ngạc nhiên như không tin vào tai mình lập tức hỏi lại. Thím Sáu một mặt tái nhợt có hơi sợ hãi rồi gật đầu biểu thị đồng ý. Cả hai im lặng trong thoáng chốc rồi bà ta lại nói tiếp.

Nghe lão nói, thím Trương nãy giờ vẫn đứng bất động bên cạnh mới trầm giọng đáp.

Thành lão khuôn mặt nóng giận bừng bừng, nhưng cũng chỉ nói cho qua, bộ dáng bất lực thở dài một hơi, sau đó lại nhìn xuống Lê Minh rồi nói.

Một người phụ nữ trung niên, dáng người có hơi mập mạp đang cầm chiếc đòn gánh chống lên hỏi. Ở bên cạnh bà ta, một người đàn ông tuổi tầm ngoài bảy mươi, trên vai lão vác chiếc cuốc có lẽ vừa đi làm đồng về, thấy hai mẹ con họ vác xác c·hết vào làng, bộ dạng vừa ngạc nhiên lại vừa có vẻ sợ hãi nghi ngờ hỏi.

- Này, đừng nói với tao hai mẹ con mày đói quá hóa rồ nha, xác người đấy! Bọn mày tính trở thành mấy tên ác bá, s·ú·c· ·v·ậ·t đầu thai ở trên kia hả?

Nhìn thân xác vẫn nằm bất động trên giường gỗ, ánh mắt già nua của Thành lão nheo lại, có phần ngạc nhiên thầm nghĩ.

- Một đám quỷ đội lốt người, các ngươi bị cái đói ăn mất lòng dạ rồi. Thử hỏi nếu người thân các ngươi là người này, các ngươi có nói được những câu này không?

- Thôi mang ra ngoài đi Linh ơi, chồng cô b·ị b·ắt đi đào khoáng có được bao nhiêu tiền đâu, hai mẹ con cô ở nhà đừng lo chuyện bao đồng nữa…

Tiếng một người đàn ông vọng từ bên ngoài vào phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng trong nhà Thành lão. Lão nhìn ra ngoài, thấy một thanh niên chừng hai mươi tuổi, quần áo rách rưới, bị cụt một chân, còn trên mặt thì có vết thẹo rất to giống như bị thứ gì đó cào nát. lão ta giãn cơ mặt, hơi cười gượng hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nói đến đây lão lại thở dài một hơi rồi nói tiếp.

Thành lão khuôn mặt hầm hầm, bộ dáng mất kiên nhẫn hỏi lại. Còn Thím Trương nghe ông hỏi vội xua xua tay, hít thở vài hơi rồi mới trả lời.

Rất nhiều lời bàn ra tán vào vang lên, phần lớn đều khuyên hai mẹ con Linh nên vứt Lê Minh ra nơi bìa rừng để cậu tự sinh tự diệt, một số ít cũng có ý tốt, nhưng phần lớn đều trách nàng ta lo chuyện bao đồng.

- Con đó làm sao? Vừa bị tao chửi hôm trước hôm nay tính trả thù lão già này hả?

- Có nhà không Thành gia ơi?

- Người này rất kỳ lạ, những v·ết t·hương trên người hắn ta đoán không nhầm thì chắc là do đám quỷ vật kia gây ra. Nếu linh hồn hắn không bị đám ma hồn nuốt mất thì chắc là cũng sắp tỉnh lại rồi.

- Đúng rồi, thím Liên nói đúng đấy, thời đại bây giờ cứ lo giữ cái mạng mình trước đã, việc tốt cứ để Thần Tiên họ làm.

Nói đoạn, nàng ta cũng thật thà kể lại toàn bộ sự việc đã xảy ra. Đám người xung quanh nghe thấy có sự lạ, cũng tập trung lại càng lúc càng đông. Một số người nghe xong liền nhếch môi vẻ khinh khi nói.

- Tôi nghe thằng Hạnh Nguyên nói bây giờ ngoài đồng loạn rồi, không biết từ đâu ma quỷ xuất hiện rất nhiều. Con Liên trước khi c·hết đã dùng nước phân bôi lên người nhưng cũng không tránh nổi một kiếp!

- Vẫn chưa thấy tin tức gì. Tên quản sự bảo bên trên hình như cũng gặp ít rắc rối nên bảo chúng ta tạm thời hạn chế ra bên ngoài.

TRẢ LỜI: CẬU chỉ dùng cho main, nếu dùng cho người khác có thể tác nhầm lẫn. Còn bạn bè ở Trái Đất của main thì xưng anh, em, mày, tao là để theo logic thói quen từ Trái Đất gọi sao thì xuyên qua vẫn quen gọi vậy chứ k đổi thành huynh đệ, ta, ngươi...

- Này Linh, mẹ con hai người bảo đi vớt rêu về làm bữa trưa mà mang cái xác về chi vậy?

Linh vội vã ra ngoài lấy chậu nước sạch vệ sinh thân thể cho Lê Minh, Thím Trương thì tất bật kiếm một ít lá thuốc giã nát, phần bôi, phần hòa thành nước cho cậu ta uống. Mất hơn nửa giờ bọn họ mới hoàn tất quá trình bôi thuốc cho thân xác tả tơi của Lê Minh.

Nghe hắn nói, Thành lão đăm chiêu chốc lát rồi lại hỏi tiếp.

Nghe hai người hỏi, mẹ của Bánh Bao, cũng chính là người nữ tên Linh vừa được người phụ nữ trung niên nhắc tới kia vội vàng lắc đầu nói.

- Cứ đợi hắn ta tỉnh lại rồi tính tiếp, việc của chúng ta bây giờ là phải tìm mọi người bàn tính xem những ngày kế tiếp phải sống thế nào đã.

- Cái đám bề trên kia chưa xuống dẹp loạn sao?

- Hả! Nó… bị quỷ tha rồi?

- Hạn chế? Rồi dân làng này cạp đất mà sống à? Những kẻ này không sợ dân làng chúng ta không đào khoáng cho chúng nữa sao?

- Đã nghèo còn thích lo chuyện bao đồng, khuyên cô nên mang hắn bỏ bên ngoài đi, kẻo đến lúc trong thành xuống thu thuế, mẹ con hai người lại b·ị b·ắt đi làm nô lệ đấy.

Thành lão cùng Hạnh Nguyên bộ dáng bất đắc dĩ, cũng chỉ gật đầu đi một bước tính một bước.

*** Lời tác: Vợ sắp về quê vài ngày, nên hôm nay chỉ có một chương. Tối nay bận chinh chiến 300 hiệp. Mong các độc giả thông cảm :v *** (đọc tại Qidian-VP.com)

Ở một bên, Linh vừa định lên tiếng thì Thành lão cầm chiếc cuốc lớn đã hừ một tiếng, đập mạnh lưỡi cuốc xuống đất gắt giọng nói.

Một số người trong làng thấy mẹ con họ trở về, còn vác theo cái xác đã trương thịt trắng toát, liền nổi lên ý tò mò nhanh chóng tiến tới dò hỏi.

Những danh xưng huynh, đệ, ta, ngươi....(thường dùng cho cổ trang tác mặc định chỉ dùng khi xưng hô với người ở thế giới mới.)****

- Bên ngoài loạn rồi, tôi với thằng Tiến Dật cũng phải chui rúc xuống đầm lầy hơn một giờ mới thoát nạn. Cứ đà này sợ là chúng ta chưa b·ị b·ắt làm nô lệ cũng đã bị ma quỷ ăn hồn nuốt xác.

Xa xa, một cổng làng bằng gỗ hình vòng cung rộng chừng hai mét, bên trên khắc ba chữ “Làng Nghĩa Bình” từ từ hiện ra trong tầm mắt của Bánh Bao và người mẹ trẻ. Vừa tới cổng làng, một quầng sáng màu tím nhạt hiện lên, lần lượt quét qua ba người bọn họ, sau đó liền biến mất như chưa từng xuất hiện. Hai mẹ con Bánh Bao cũng không có chút nào ngạc nhiên, bởi nơi này được sự bảo hộ của những vị đại nhân cao cao tại thượng phía trên kia. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thoáng chốc ba ngày đã trôi qua, người dân làng Nghĩa Bình vẫn còn bàn tán sôi nổi về cái xác được Linh đưa về từ ba ngày trước. Phần lớn vẫn là những lời chỉ trích nàng ta cùng Thành lão, Thím Trương lo chuyện bao đồng. Nhưng cũng có số khác sau khi bị Thành lão chửi hôm đó đã suy nghĩ lại, cũng thường xuyên thăm hỏi, góp chút cơm, chút cháo cho Lê Minh.

Chương 56: Lòng Người Tha Hóa

Thành lão không đáp lại, khuôn mặt nhăn nhúm của ông trong phút giây này giống như già thêm vài phần.

Người tên Hạnh Nguyên kia tay chống nạn, lò cò bước vào nhà, nghe lão hỏi hắn cũng gật gù, một bộ bất lực thở dài đáp.

Trong lúc Thành lão vẫn còn nghi ngờ nhân sinh, từ bên ngoài, Thím Trương tông cửa xông vào, một bộ gấp gáp thở hồng hộc nói.

- Người này thật kỳ lạ, b·ị t·hương nặng vậy mà không c·hết, đã thế tốc độ hồi phục lại cực kỳ nhanh. Chưa tới ba ngày thì những v·ết t·hương nhỏ đã lành hẳn rồi, mình có phải cứu nhầm một con quái vật không vậy?

- Đặt nó xuống đây, giường này từ thời Bà nhà mất đến giờ ông không sử dụng nên hơi bụi bặm.

Thành lão vừa cầm cây chổi tre quét sơ qua giường gỗ hơi cũ kỹ đã lâu không sử dụng, vừa ngoái đầu nhìn sang Linh cùng Thím Trương nói. Cả hai cũng không chần chờ, cẩn thận đặt cái xác này nằm xuống giường.

- Thím Trương cùng với Thành gia gia đừng nghĩ lung tung. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 56: Lòng Người Tha Hóa