Anh Quân lấy bọc vải mình đang ôm trên tay đặt lên bàn, đồng thời lấy thêm một bọc nữa từ trong balo ra ngoài.
Cậu bé mở ra, một bọc có hai chân ve chó, thân dài nhẳng bàn rộng móng vuốt sắc bén, đây là chân của Ve chó con.
Cậu bé đặt hai bàn tay lên hai chân của Ve chó con, nói: “Hiểu đúng.”
Một luồng ánh sáng xuất hiện trên hai lòng bàn tay cậu bé lan ra ngoài bao trùm lên hai chân ve chó.
[Thiên phú hiểu đúng, với loại thiên phú này thì không có sự gì trên đời có thể lừa dối được họ, anh có thể yên tâm rồi, bởi tất cả những vật phẩm này đều là do anh g·iết. Lời khuyên chân thành, lấy nốt hai chân ve chó trên người Minh Anh đi, cô nàng không tham gia vụ này, sẽ lộ tẩy ngay.]
Cậu bé thu lại thiên phú, mở bọc thứ hai bên trong có da của Đại bích hổ, vẫn là thiên phú ‘hiểu đúng’ kiểm tra rất nhanh chóng.
“Anh g·iết được hai con Ve chó con và hai con Đại bích hổ, theo mục giá anh có được 6 điểm cống hiến. Vui lòng đưa thẻ thân phận tôi sẽ gửi điểm vào đó cho anh. Muốn dùng điểm cống hiến để tiêu xài trong căn cứ chỉ cần đưa thẻ thân phận ra sẽ có hệ thống quét thẻ được đặt tại các khu mua sắm lớn trong căn cứ, anh có thể thoải mái tiêu dùng.”
Anh Quân: “Trước khi nhận điểm cống hiến, tôi có thể yêu cầu thêm không?”
Cậu bé cười rất chuyên nghiệp. “Anh cứ tự nhiên, muốn hỏi gì đều được, nếu không biết tôi sẽ đưa anh gặp người hiểu vấn đề đó.”
“Chả là khi g·iết lũ ve chó Minh… à vợ tôi chỉ ở sau hỗ trợ, nhưng cô ấy có mang theo hai chân ve chó. Bây giờ tôi có thể lấy từ túi của cô ấy để nhờ cậu kiểm tra được không?”
“Có thể, điểm cống hiến một khi đã giao cho ai thì người đó được quyền tiêu pha theo ý mình. Anh có thể gộp thành quả của cả gia đình vào chung một thẻ của mình cũng được. Nhưng tôi không khuyến khích cách làm đó, nếu gia đình anh toàn là Tiến hóa giả thì tốt hơn hết mỗi người phải có một lượng điểm cống hiến riêng để phục vụ cho việc được vào sinh sống tại Vùng trung tâm.”
Anh Quân gật đầu. “Tôi hiểu cảm ơn cậu đã nhắc.”
Hắn lấy hai chân ve chó từ chỗ Minh Anh thành công có thêm hai điểm cống hiến. Tiếp tới Minh Tiêu kiểm tra cô bé có được 6 điểm cống hiến, còn lại là Minh Anh cô chỉ có 4 điểm.
Nhận thẻ từ cả ba người cậu bé nhanh tay quẹt vào một mã vạch đặt sẵn trên bàn. “Đã xong bây giờ trong thẻ mọi người đã có điểm cống hiến.”
Cậu bé cười híp mắt. “Tôi có thể đề nghị cho anh một người, hãy đến gặp người đó tìm mua một thứ có tên là ‘bảng vật phẩm’ đây là bảng giúp chứa đựng tất cả những thứ mà mọi người thu được, bảng này sẽ được tích hợp vào thẻ thân phận vừa thuận tiện đi đường vừa không bỏ phí thu hoạch có được sau mỗi trận đánh.”
Anh Quân hào hứng, hai tay chống hẳn lên bàn tạo ra một tiếng động lớn: “Cậu nói thật, có thứ đó tồn tại sao?”
Cậu bé rất điềm tĩnh trước thái độ quá hăng hái của Anh Quân. “Có, nó được tạo ra bởi thiên phú ‘không gian điện tử’ của Tiến hóa giả trong căn cứ. Anh có hứng thú có thể ghé tiệm Lão Giang nằm ngay chợ đầu mối tại Vùng giáp trung.”
“Giá cả thế nào?”
“Cần 100 điểm cống hiến cho một không gian điện tử có mười ô chứa đồ.”
“Cái gì, đắt vậy?” Anh Quân đau lòng, hắn hiện tại chỉ có 8 điểm cống hiến, có cộng 6 điểm và 4 điểm của Minh Anh cũng không đủ để mua nó.
“Anh đừng lo, cứ tới gặp lão Giang, có rất nhiều cách thức để mua hàng từ chỗ lão, nếu may mắn anh có thể lấy được không gian điện tử mà không cần trả điểm cống hiến.”
“Tuyệt!” Anh Quân hưng phấn đấm mạnh xuống bàn, quay người muốn rời đi.
“À này.” Cậu bé gọi lại. “Nhóm anh là người mới vậy đã lấy chìa khóa nhà chưa? Đây là trợ cấp nên tốt hơn hết đừng bỏ qua, thuê nhà tại Vùng giáp trung không rẻ, cần ít nhất 1 điểm cống hiến cho 1 tuần.”
Anh Quân vỗ trán. “Quên mất.”
Ly liền dẫn hắn đi tới quầy Trợ cấp Tiến hóa giả, ngay khi xuất trình thẻ thân phận, cô gái đứng ở quầy liền giao cho họ chìa khóa. “Số nhà 23 hướng mặt trời lặn trong Vùng giáp trung. Trợ cấp Tiến hóa giả chỉ có trách nhiệm giao nhà không nhận trách nhiệm cho những thiệt hại đang có tại căn nhà. Nên nếu căn nhà có hư hại hay thiếu thốn thứ gì anh vui lòng ghé chợ đầu mối hoặc tới các khu trao đổi để bổ sung không cần tới đây làm phiền.”
Anh Quân cầm lấy chìa khóa quay lưng rời đi.
Ly vốn khá thông thuộc đường sá cả ba vùng trong khu căn cứ nên rất nhanh liền dẫn họ đi vào một con hẻm nhỏ vắng vẻ tiêu điều.
“Chỗ này vẫn đang là khu nhà trống.” Ly nói nhỏ.
Vòng vèo khoảng vài phút mới tới được số nhà 23. Đây là một căn nhà cấp bốn có hai gian, khu nhà bếp kế bên đã b·ị đ·ánh sập mất một nửa bên trong đầy rác thải. Cửa của căn nhà không còn trống hoác.
Khi bước vào bên trong không khác gì nhà hoang, đến cả gạch lát trên sàn cũng bị cạy đi mất, mái nhà nhiều chỗ mất ngói.
Minh Tiêu không hài lòng. “Những căn nhà trong Vùng giáp trung mà chúng ta thấy không đến nỗi tệ sao căn của chúng ta lại hoang tàn dột nát thế này.”
“Những căn ở gần đường lớn chúng ta đi qua đều có người ở, họ đã sửa chữa lại nên nhìn sạch sẽ, căn ở trong đường hẻm này thì không thể sánh bằng.” Ly giải thích giúp họ.
Anh Quân thở dài. “Thôi đành ở tạm vậy, chờ tôi kiếm đủ điểm sẽ sửa sang lại sau, bây giờ mọi người chung tay dọn sơ lấy một góc đêm nay nghỉ ngơi trước đã.”
Dứt lời hắn quay qua Ly. “Em muốn lấy công như thế nào? Hiện tại anh có điểm cống hiến rồi, nhưng em có thẻ để nhận điểm cống hiến từ anh không?”
Ly lắc đầu. “Em không có thẻ, nếu được em lấy nửa điểm cống hiến anh giúp em tới chợ đầu mối mua ít đồ và cũng nhờ anh hộ tống em về nhà luôn, nếu một mình em mang đồ về chắc chắn sẽ b·ị c·ướp.”
Anh Quân cảm thấy trả nửa điểm cống hiến rất kỳ, nếu trả tròn 1 điểm hắn lại tiếc, điểm cống hiến kiếm không dễ lại có thể dùng vào nhiều việc.
“Ngoài điểm cống hiến ra em có thể lấy thứ khác không?”
Ly gật đầu. “Có thể, anh có thể đưa những thứ anh có cho em xem, chỉ cần dùng được em sẽ lấy. Nếu là đồ ăn thì tốt.”
Anh Quân nhớ tới số tỏi mình mang theo, nó rất có giá trị với hắn, nhưng giữa tỏi và điểm cống hiến hắn tiếc điểm cống hiến hơn.
Anh Quân đành đưa ra một củ tỏi. “Em lấy cái này được không?”
Ly kinh ngạc nhìn hắn, cô cầm củ tỏi lên ngó nghiêng đủ hướng. “Đây là tỏi thật hả anh?”
Khóe miệng Anh Quân giật nhẹ, cô bé này sinh ra ở thời kỳ nào vậy, tám tuổi rồi sao còn không phân biệt được tỏi?
“Chính xác, em có thể ăn thử một tép.”
Ly bẻ xuống một tép, bỏ vỏ cắn nhẹ, hai mắt cô bé sáng lên. “Đúng là tỏi rồi, vị cay nồng mùi hăng. Em nhận.”
Anh Quân thở phào. “Vậy thì tốt quá, em muốn lấy bao nhiêu.”
“Bây giờ những loại thực vật có thể ăn được rất ít vô cùng khan hiếm, một củ tỏi có thể đổi được hai thùng mì tôm, nếu có hai củ tỏi đổi được một cân gạo.” Ly chẳng hề giấu giếm giá trị của tỏi. “Nếu vậy anh trả cho em hai củ tỏi là được.”
Anh Quân nghe được giá trị của tỏi hít khí một hơi, nếu hắn có thể tìm được nhiều củ tỏi thì cần lo gì chuyện ăn uống.
“Tỏi này có thể trao đổi ở đâu?”
“Anh có thể đến trung tâm cây giống của khu căn cứ để đổi, hoặc có thể tới chợ đầu mối tìm những người nhận trao đổi cây giống họ đều nhận hết.”
Anh Quân lấy ra ba củ tỏi đưa cho Ly. “Anh trả em ba củ, cầm về đi.”
Ly bất ngờ. Những loại thực vật bình thường thời nay rất có giá trị vì nó không chỉ là nguồn thức ăn mà còn là giống cây trồng quan trọng, đặc biệt trong thời điểm toàn dân thực vật đều biến dị những giống thực vật thông thường càng được xem trọng hơn. Khi cô đòi giá hai củ tỏi Ly rất sợ mình hét giá quá cao nhưng thật không ngờ người này lại đưa cho cô ba củ.
Ly cảm thấy hôm nay mình quá may mắn.
“Em cảm ơn!”
Anh Quân mỉm cười. “Không có gì, giờ cũng sắp tối rồi để anh bảo Minh Tiêu đưa em về nhà.”
“Vâng. À nếu anh cần em dẫn tới chỗ lão Giang cứ nói em, em có quen với lão.”
Anh Quân kinh ngạc, nhóc con này mới có 10 tuổi thôi đấy, thời nay con nít mà có quan hệ rộng đến vậy sao?
Ly sợ Anh Quân không tin nói thêm: “Mẹ em thường sửa quần áo cho lão Giang nên lão rất quý hai mẹ con em, mang em tới đó có khi sẽ giúp được gì đó cho anh.”
“Vậy cảm ơn em trước nhé.”
Minh Tiêu đi ra ngoài. “Đi tôi đưa cậu về.”
Ly chào Anh Quân và Minh Anh chạy chậm theo Minh Tiêu ra ngoài.
Minh Anh hỏi: “Anh để một mình Minh Tiêu đi vậy có sao không?”
“Phiền cô lén đi theo con bé, tôi muốn nó có thể tự sinh hoạt được khi không có tôi bên cạnh, như vậy sau này nếu có chuyện gì xảy ra Minh Tiêu vẫn có thể sống tốt.”
“Đừng nói gở.” Minh Anh không hài lòng. “Anh phải sống lâu.”
Anh Quân cười cười. “Cảm ơn cô, tôi sẽ cố gắng.”
“Vậy để tôi đi theo cô bé.” Minh Anh đi ra ngoài, rất nhanh liền biết mất ở đầu hẻm.
0