0
Minh Tiêu hộ tống Ly đi tới cổng Vùng giáp trung, tên canh cổng vẫn là tên lúc nãy, khi nhìn thấy bọn họ hắn lớn tiếng yêu cầu: “Xuất trình thẻ thân phận đi.”
Minh Tiêu đưa thẻ thân phận màu đen cho hắn xem. Tên canh cổng hưng phấn cười lớn. “Hóa ra là Tiến hóa giả cấp 1.”
Hắn ném lại thẻ cho Minh Tiêu nghiêng người để cả hai ra ngoài, ánh mắt nhìn theo bóng lưng cô bé đầy toan tính.
Minh Tiêu vừa đi khuất, Minh Anh liền xuất hiện, vừa trông thấy cô tên mập nuốt nước miếng vươn tay chặn đường. “Người đẹp đứng lại một chút.”
Minh Anh dừng lại nghiêng đầu nhìn hắn. “Có chuyện gì không?”
Hắn xoa tay cười ti tiện. “Lúc nãy em đã nháy mắt với tôi, đêm nay ghé qua chỗ tôi chứ?”
Minh Anh giả vờ ngây thơ: “Ghé qua chỗ anh để làm gì?”
Hắn liền sáp tới, bàn tay muốn chạm vào người cô. Minh Anh nhẹ nhàng né được. “Anh bị tật gì ở tay à, sao cứ múa may mấy ngón tay thế?”
Hắn vội bỏ tay xuống, cười hề hề: “Không có, chỉ là khi gặp em tay anh có hơi rung động.”
Minh Anh ‘ồ’ một tiếng, rồi nâng chân toan bước đi.
“Ấy em muốn đi đâu?”
“Theo con gái tôi, anh có chuyện gì không, tôi phải đi ngay bây giờ.”
Hắn nhịn không được vươn tay đánh vào mông Minh Anh.
“Á!” Hắn hét toáng lên, ôm tay.
Minh Anh thờ ơ hỏi: “Anh sao vậy, đánh mông người khác rồi còn muốn ăn vạ à?”
Hắn lắc đầu, cố gắng làm dịu cơn đau trên tay, lòng chửi đổng. Mẹ nó mông phụ nữ gì mà cứng như sắt thép!
“Anh muốn tối nay mời tôi tới chỗ anh, vậy anh ở chỗ nào?” Minh Anh hỏi thêm, cô rất ngứa mắt tên này, bọn rêu trong người cô lại càng không yên, chúng hung hăng đập vào khung xương cô thôi thúc cô giải phóng chúng nện c·hết tên này.
Hắn nghe thấy lời chủ động ấy liền quên đi cơn đau, cười tươi. “Tối nay tới chỗ nhà thổ ở Vùng ngoài rìa đi, anh sẽ đợi em ở đó.”
Minh Anh hơi suy tư. “Nhà thổ ư, có vẻ nghe không hay lắm.”
Hắn uốn lưỡi cố thuyết phục. “Không sao, tuy là ‘nhà thổ’ nhưng cứ đến với anh thì trong sáng lắm.”
Minh Anh nhướng mày, càng nghe hắn nói lũ rêu trong người cô lại sôi lên, chúng đã cộng hưởng gắn kết với cô nên mọi cảm xúc suy nghĩ của cô đều tác động tới chúng. Lũ rêu lúc này hệt như trái tim của cô, chúng bực tức, ghê tởm, ghét bỏ kẻ đang đứng trước mặt.
Minh Anh chầm chầm gật đầu: “Được, nhưng phải tìm anh thế nào?”
Hắn xoa tay, thở dồn dập, hơi thở của hắn phả phà phà vào má Minh Anh. “Tới đó cứ bảo tìm ngài Cao Trung Bảo, chắc chắn họ sẽ để em vào gặp tôi.”
Minh Anh gật đầu. “Được tối nay gặp, giờ tôi xin phép.”
Nói rồi cô rời đi ngay, Cao Trung Bảo nhìn theo bóng lưng thon dài của Minh Anh, tắc lưỡi. “Mông hơi cứng nhưng dáng vẫn ngon, chơi tạm vậy.”
Phía trước mặt Minh Anh sa sầm, khóe môi nhếch lên, tay nắm thành đấm, không phụ nữ nào có thể nhịn được khi nghe những lời như thế. Cô vốn đang tìm cơ hội để trừ khử tên này, cứ tưởng phải chờ khá lâu không ngờ hắn lại tự mò tới.
Minh Tiêu an toàn đưa Ly về tới nhà. Nơi ở của cô bé là một chiếc lều nhỏ khoảng bốn mét vuông, bên trong chất đủ thứ tạp nham, nào là giấy, gỗ, thậm chí là cả bao ni lông.
Ly nhìn ổ chuột của mình không dám mời Minh Tiêu vào trong. Minh Tiêu chỉ nhìn thoáng qua liền chào cô bé rời đi.
Thấy Minh Tiêu đã đi Minh Anh liền đẩy nhanh tốc độ chạy trở lại nơi Anh Quân đang ở. Lúc đi qua cổng Vùng giáp trung cô gặp người canh cổng khác, kẻ đó yêu cầu cô xuất trình thẻ thân phận liền cho đi ngay không trổ tính dê cụ như tên mập.
Anh Quân đã dọn sạch được khu nhà ngoài, ngay khi về tới Minh Anh liền mở miệng đòi tỏi ngâm mật ong. Không còn cách nào khác Anh Quân phải khai mang. “Lúc chiến đấu với Lệ Thu lỡ làm đổ hết mất rồi.”
Minh Anh tin tưởng, cô nhớ tới khuôn mặt của những kẻ chặn đường hận không thể bắt chúng lại yêu cầu đền bù tỏi ngâm mật ong cho cô.
Nhìn thấy khuôn mặt đầy sát khí của Minh Anh, Anh Quân vội khuyên. “Cô đừng giận mai tôi sẽ đi tìm mật ong về ngâm tỏi giúp cô.”
“Em về rồi.” Minh Tiêu bước vào.
Hiện tại nhóm bọn họ vẫn chưa có đồ ăn, Anh Quân liền mang cả nhà đi lượn lờ trong Vùng giáp trung lạc tới một khu phố khá nhộn nhịp bán rất nhiều đồ lặt vặt như quần áo, kem đánh răng, giấy...
Cả ba tìm được một quán cơm nhỏ, bên trong không có một mống khách nào. Ngay khi họ vừa ngồi xuống một cô gái xinh đẹp bước ra.
“Ba vị muốn dùng gì?”
Anh Quân: “Ở đây có gì?”
“Cơm và canh mì tôm.”
“Hả?” Anh Quân không thể tin vào tai mình, cơm còn được, canh mì tôm là thể gì đây, món ăn bình dân đó mà cũng có thể mở nhà hàng sao, hay sợi mì đã tiến hóa đạt tới độ chuẩn mực của một món hạng sang.
Cô gái vẫn rất điềm nhiên, dường như trạng thái ngạc nhiên khi nghe về tên món ăn của Anh Quân không quá hiếm lạ với cô ta.
“Thời nay gạo rất khó kiếm, mì tôm cũng phải đi đổi, chúng tôi mở quán bán kiểu này đã là may lắm rồi, anh có quyền không ăn. Nói trước nhé cả khu này chỉ mình nhà tôi dám mở quán thôi đấy.”
Anh Quân không còn cách nào phải gọi ra ba tô mì tôm cùng ba bát cơm. Cơm chỉ là một bát đất nhỏ, mì tôm thì vẫn là một tô nguyên gói như trước tận thế.
Ngay khi vừa đặt bát xuống cô gái liền nói: “Vui lòng thanh toán trước khi ăn, ba suất này trị giá một điểm cống hiến, ngoài ra hương vị như nào cấm chê.”
Anh Quân nhìn cô ta, thái độ cô nàng rất rắn, tầm này hắn sao giám từ chối.
Anh Quân cắn răng thanh toán, cô gái đưa ra thẻ thân phận màu vàng, thuộc Tiến hóa giả cấp 3. Kiểu này thảo nào dám mở quán ăn bán mấy món dở hơi đã thế còn láo.
Sau khi thanh toán xong cô nàng tươi cười cúi mình bốn mươi lăm độ. “Chúc quý khách ngon miệng.”
Dứt câu liền quay lưng đi trả lại không gian quán rộng rãi vắng như chùa bà đanh cho gia đình bọn họ.
Cho miếng mì tôm vào miệng Anh Quân phun ra, vị cực kỳ tệ, nhạt như thể không bỏ muối.
Minh Tiêu nhăm mặt nhận xét: “Không bằng mì gói anh mua.”
Anh Quân nghiến răng: “Minh Tiêu chúng ta cùng quay về nhà, mang hết những thứ trong đó tới đây mở quán ăn, đảm bảo đập bẹp cái quán này.”
Minh Tiêu ủng hộ: “Em đồng ý.”
“Hai người đang nói gì đó?” Minh Anh tò mò, cô nàng là người duy nhất ăn mì tôm mà không hề chê bai, thậm chí còn ăn rất ngon.
“Chúng tôi muốn quay lại nhà cũ lấy đồ, trong nhà tôi có rất nhiều đồ ăn.”
Minh Anh hào hứng. “Được đấy, có thứ đó chúng ta sẽ không phải đi ăn ngoài nữa.”
Anh Quân nhớ tới thùng xúc xích, bánh kẹo, đồ dùng cá nhân, gia vị, phở, bún bò, bún riêu, bún mắm, trứng cút nấu sẵn, còn có cả bánh trứng, bánh bông lan, bánh mì...
Càng nghĩ hắn càng thèm. “Ngày mai chúng ta nhất định phải lấy được ‘bảng vật phẩm’ lúc đó sẽ trở về khuân đồ tới đây.”
Dù vị mì tôm có dở đến đâu Anh Quân vẫn chén hết, hắn tiếc 1 điểm cống hiến, ăn xong liền trở về nhà. Trời đã tối, khu căn cứ mở điện.
[Theo thường lệ một khu căn cứ chỉ mở điện khoảng vài giờ, anh về nhà tích nước và những thứ cần thiết đi.] Biết Tuốt xuất hiện nhắc nhở.
Ngay khi ở đầu ngõ bọn họ liền trông thấy vài bóng người đang đứng trong sân nhà họ ý định muốn làm gì đó, nhưng lại lưỡng lự túm lại xì xầm.
“Nơi này hình như đã có người ở?”
“Không biết có gia nhập môn phái nào chưa?”
“Vào lấy nước thôi để xem linh lực hắn thế nào, nếu quá thấp thì đuổi hắn ra khỏi đây để căn nhà là nơi trữ nước sẵn cho chúng ta như trước kia.”
“Biết Tuốt mày có biết nơi đây cấm đánh nhau không?”
[Anh quên nơi khu căn cứ này chơi theo chế độ luật tự do à, đặc biệt là đối với Tiến hóa giả, họ có quyền quyết định mọi việc. Anh muốn ai sống thì kẻ đó sống, anh muốn ai c·hết thì người đó c·hết, miễn là anh có năng lực đập bẹp đối thủ.]
Anh Quân mỉm cười nâng một hòn đá lên ném về phía họ.
“Á!”
Có kẻ dính chiêu hét toáng lên, toàn bộ năm người trong nhóm quay đầu nhìn lại liền trông thấy một người thanh niên lạ mặt.
“Kẻ nào!” Tên bị ném trúng hét lớn lên.
Anh Quân bình tĩnh bước lại gần. “Căn này là nhà tôi các anh tới đây làm gì vậy?”
Tên vừa quát đứng ngẩn ra, hơi kiêng dè Anh Quân. Anh Quân nhìn ra được hắn đang đề phòng liền bày ra dáng vẻ muốn đấm một trận: “Nếu các anh không đi tôi xin phép được xuống tay.”