0
Nhóm người quan sát Anh Quân cùng hai người đứng phía sau, một đứa nhóc và một cô gái trông có vẻ rất yếu đuối.
Bọn chúng nhìn nhau trong ánh mắt không dấu nổi nét hưng phấn. Tên vừa bị ném trúng đầu bước lên, hất nhẹ mái tóc. “Chú em mới tới phải không? Chưa học qua nguyên tắc Vùng giáp trung đâu nhở?”
Anh Quân nhướng mày. “Vùng này có nguyên tắc à?”
Hắn gật đầu. “Nếu chú chưa biết, anh sẽ nói cho chú hay.”
Hắn rướn cổ về phía Anh Quân. “Nguyên tắc bất thành văn nơi này chính là, đàn em đến sau phải tôn trọng đành anh tới trước.”
Anh Quân bật cười. “Tao chưa từng nghe nguyên tắc đó, lỡ có thật tao cũng chẳng có hứng thú làm theo.”
Anh Quân làm theo động tác rướn cổ về phía hắn, nhấn giọng. “Giờ phải làm sao đây đàn anh!”
Tên đàn anh không nói không rằng, vung nắm đấm về phía Anh Quân. Anh Quân nâng tay lên đỡ lấy cú đấm của hắn.
Con người khi có linh lực cơ thể sẽ được cường hóa, vì thế với một nắm đấm bình thường vẫn đủ gây ra những tác động lớn. Hai Tiến hóa giả có linh lực v·a c·hạm nếu linh lực ngang bằng sẽ sinh ra lực đẩy lẫn nhau, ngược lại một bên cao một bên thấp thì chắc chắn bên cao sẽ dành lợi thế.
Tên đàn anh chật vật lùi lại vài bước chân, trong khi Anh Quân vẫn đứng vững như tường thành, sắc thái khuôn mặt đầy vui vẻ hệt như vừa chơi một trò gì đó khiến hắn hứng thú. “Thế nào đàn anh!”
Tay tên đàn anh run nhẹ, cú đấm của hắn đã dùng toàn bộ sức lực, những kẻ có thể ở Vùng giáp trung đều là Tiến hóa giả, nên mỗi lần ra tay hắn luôn ra hết lực nếu kẻ mới tới yếu thì đấm c·hết luôn, còn mạnh hắn sẽ rút lui sớm. Lần này thì hắn buộc phải rút lui.
Hắn quay qua nói với bốn người còn lại. “Đi thôi.”
Dứt lời liền mang bọn đàn em đi mất, Anh Quân nhìn theo bóng lưng bọn họ, nhớ mặt từng tên.
[Sao không đập cho chúng một trận? Thứ trộm vặt đó không đánh chúng không nhớ đâu.]
“Tao thấy phiền, nếu chúng lỳ tao sẽ đập, không thì kệ mẹ nó đi.”
Minh Anh khoanh tay. “Khôn hồn chạy sớm, nếu không thì c·hết rồi.”
Anh Quân đi vào nhà, bên trong tối om, toàn bộ bóng điện trong nhà đều đã bị gỡ đi mất, xa xa ánh sáng lấp lóe. Anh Quân bỗng thấy bực mình, hắn nhớ tới bọn người lúc nãy, máu trộm c·ướp đột nhiên thành hình.
Minh Tiêu bật cười. [Ký chủ tôi ủng hộ anh đi g·iết người c·ướp c·ủa, thời đại hỗn loạn như bây giờ phải làm mới có ăn, làm ở đây là làm mọi thứ, đạo tặc, đạo chính, đạo giả dối vân vân và mây mây.]
Anh Quân vẫn có thể nhìn thấy lờ mờ trong bóng đêm, từ khi sở hữu linh lực hắn đã vượt trội về mọi mặt, thính giác, khứu giác, thị giác, mọi thứ đều tăng lên. Bóng tối kiểu này không làm khó được hắn, nhưng đó là với sinh hoạt bình thường, nếu giờ đây có kẻ địch tập kích hắn sẽ nằm ở thế bị động rất nguy hiểm.
“Để mai đi chợ đầu mối xem thế nào, nếu không mua được sẽ đi c·ướp.”
“Anh Quân.” Minh Anh lên tiếng. “Tôi muốn đi ra ngoài một chút.”
Anh Quân chẳng hề hỏi, gật đầu ngay. “Cô muốn đi đâu thì đi đi, nhớ chú ý an toàn là được.”
Hắn quay qua hỏi Minh Tiêu. “Em có muốn đi đâu chơi không?”
Minh Tiêu lắc đầu. “Em thấy hơi mệt, muốn nghỉ ngơi.”
“Vậy tôi đi đây.” Minh Anh để lại một câu rời khỏi nhà.
Anh Quân đi ra ngoài kiểm tra xung quanh, bao bên ngoài căn nhà là hai khoảng đất hoang chắc trước kia được chủ nhà dùng làm vườn cây hoặc vườn hoa, xung quanh vườn có hàng rào được xây bằng gạch nhưng hiện tại đã bị phá.
“Nơi này nếu nguyên vẹn thì là một nơi ở tốt đúng không Biết Tuốt?”
[Đúng vậy, anh có thể tìm kiếm những thực vật biến dị vào giai đoạn một, tức là giai đoạn mới biến dị về hình thể và chất, chưa biến dị hoàn toàn thành quái vật sinh ra ham muốn ăn uống vượt ngoài đặc điểm giống loài, loại bỏ mầm bệnh độc rồi trồng như rau củ bình thường, như vậy sẽ có được loại thức ăn mang theo linh lực, rất tốt cho việc tăng độ linh lực một cách an toàn. Đây là phương pháp chậm nhưng chắc. Đối với phương pháp này chỉ cần tìm được thực vật có độ linh lực cao và phù hợp với từng đối tượng thì việc giúp người đó tăng linh lực nhanh chóng là điều có thể.]
Anh Quân im lặng suy tư, trước kia hắn tuy không tỏ ra chống đối chuyện cứu thế giới nhưng bên trong lại thờ ơ mặc kệ, thế giới ra sao là chyện có nó, hắn chẳng biết phải làm thế nào, dù cho có sự hướng dẫn của Biết Tuốt thì hắn thấy mình cũng không làm được gì. Nhưng hôm nay nghe phương thức này thì có vẻ đã có một con đường mở ra. Còn con đường tìm kiếm thực vật để nuôi lớn thiên phú ký sinh ‘cây dược thế giới’ hắn e rất gian nan, không thể trông cậy vào lúc này.
Biết Tuốt hiểu thấu suy nghĩ của ký chủ, nhanh nhảu thêm vào: [Này, anh nên lên kế hoạch để tìm kiếm nguồn năng lượng bổ sung giúp cho thiên phú ký sinh hoạt động theo ngày, căn cứ an toàn không an toàn như anh tưởng nên phải cẩn thận.]
Anh Quân gật đầu. “Để tao nghĩ xem phải làm gì để có thể tìm được nguồn nhiên liệu bổ sung nhanh nhất và hiệu quả nhất.”
...
Minh Anh dựa theo ký ức đi thẳng một mạch tới nhà thổ nơi mà lúc chiều nhóm cô đã đi qua. Vùng ngoài rìa ban đêm rất tối không có ánh sáng, lâu lâu mới có một đống lửa le lói nằm rải rác. Giữa vùng tối tăm đó có một nơi sáng rực vô cùng bắt mắt, nó hệt như con đom đóm ngựa trị trong màn đêm, thu hút bao nhiêu ánh nhìn.
Minh Anh đi tới đó, mọi nẻo đường trong Vùng ngoài rìa ban đêm rất vắng nhưng khi tới gần nơi có ánh đèn rực rỡ lại hoàn toàn khác, tiếng người cười nói vang lên không ngừng, nhộn nhịp không khác gì phố đi bộ thời bình, nhưng con phố này không được sạch mắt cho lắm.
Các cô gái mặc quần áo cực ngắn, trang điểm đậm, dẹo qua dẹo lại mời mọc khách hàng, thậm chí Minh Anh còn thấy vài cảnh nóng bỏng ngay góc đường. Thời nay con người như thoát khỏi gông cùng luật lệ, nhân bản, thích làm gì thì làm.
“Á! Ơ kìa ngài bình tỉnh nào!"
Minh Anh nghe thấy tiếng kêu lớn vừa cố gắng lấy lòng nhưng lại ẩn nhẫn nỗi thẹn thùng sợ hãi. Cô nhìn qua, giật mình khi thấy một cô gái cởi truồng bị bao vây giữa ba tên đàn ông, trên tay chúng đang cầm các mảnh vải sặc sỡ có vẻ đó là quần áo của cô gái.
Cô gái cố gắng cười duyên, nhưng trong ánh mắt cô ta, Minh Anh nhìn được một sự chán ghét nói không nên lời.
“Mấy ngài bình tĩnh nơi đây có vẻ không ổn lắm đâu!”
“Có gì đâu mà không ổn. Bọn anh vẫn thường chơi ngoài đường mà, em còn thẹn cái gì. Hơn nữa đây vốn là khu vực nhà thổ, nơi chơi gái ai mà chẳng biết, mấy cảnh này xưa lắm rồi hiếm lạ gì.”
Cô gái đâm sầm vào lòng một người đàn ông, vuốt ve thân thể hắn, cố gắng dụ hoặc. “Nhưng mà chỗ này không nằm được, phải có một chỗ nào đó cho em dựa lưng chứ. Mấy ngài mà không thương em sau này em ứ chiều mấy ngài nữa đâu!”
Ba tên đàn ông bật cười lớn tiếng, đôi tay của chúng bấu véo thân thể cô gái, để cô kêu ra những tiếng dâm dục. Minh Anh quay mặt đi cố gắng giữ bình tĩnh, nếu chỉ có một cô gái gặp cảnh đó cô nhất định sẽ lao lên hỗ trợ, nhưng ở đây gần như cô nào cũng vậy, họ đang dùng thân thể của mình để tồn tại trong nơi bẩn thỉu này.
Minh Anh đi thẳng về phía trước hướng tới căn nhà lớn nhất, cố bỏ qua tiếng rên, tiếng khóc lẫn tiếng cười ngả ngớn của bao nhiêu con người đang hiện diện nơi đây. Thậm chí Minh Anh phải cố làm lơ những cặp mắt đê hèn đang rà quét khắp cơ thể cô, không ít kẻ muốn tiến lại gần cô nhưng lại chần chừ, có vẻ chúng nhìn ra được sự khác biệt trên người Minh Anh và các cô gái ở đây.
Minh Anh bước lên bậc thềm, đi vào nhà thổ. Cảnh tượng bên trong càng khiến cô rùng mình hơn, lần đầu tiên trong đời Minh Anh biết thế nào là dâm dục tập thể, mặt cô tái mét, bước chân xoay nhẹ muốn rời khỏi nơi này.
“Hà, mẹ nó lỏng rồi, con đĩ này mày để mấy thằng cày rồi hả?”
Tiếng chửi lớn vọng vào tai Minh Anh, khuôn mặt cùng đôi mắt của tên mập hiện lên trong đầu cô.
Giết được một kẻ như thế, thế gian này sẽ bớt một thằng bẩn tưởi. Minh Anh quay người lại, nâng cao cổ, cố xem những hình ảnh bẩn thỉu xung quanh như không khí, đi tới.
Một người phụ nữ mập mạp đon đã lại gần. “Xin hỏi cô đây muốn tìm ai?”
Minh Anh khó khăn phun ra cái tên cô ghét nhất: “Cao Trung Bảo.”