Nghe thấy cái tên này người phụ nữ mập cười tươi, nghiêng người. “Mời cô đi theo tôi.”
Mụ mang cô ra khỏi nơi hỗn loạn vòng vào một khoảng sân vắng người di chuyển lên một chiếc cầu gỗ bắc qua hồ nước, tiến vào một gian nhà khác, bên trong vọng ra tiếng cười đùa ca hát.
Người phụ nữ gõ nhẹ lên cửa gỗ: “Thưa ngài Bảo có người đến tìm ngài, là một cô gái.”
“Mau mời cô ấy vào.”
Mụ đẩy nhẹ cửa. “Mời cô vào.”
Ánh mắt của mụ rất quái dị nhìn Minh Anh như nhìn một món hàng. Minh Anh đi tới gần mụ, âm trầm nói: “Mụ cũng là phụ nữ đấy, cớ sao lại nhìn tôi như vậy? Nếu đổi lại tôi nhìn mụ bằng con mắt đó mụ sẽ làm gì? Móc mắt tôi ra phải không? Tôi hiện tại đang ngứa tay muốn thử rồi đấy!”
Mụ rùng mình bước chân lảo đảo, thân thể đầy thịt rung lên. Minh Anh bỏ qua mụ đẩy cửa bước vào trong. Cô khựng lại, khung cảnh bên trong còn trần trụi ghê tởm hơn cả gian nhà ngoài kia vì nơi đây có vài cô gái có khuôn mặt rất trẻ tầm 16 tuổi còn chưa đủ tuổi vị thành niên.
Minh Anh hít vào thật sâu.
“Em tới rồi mau lại đây.” Tên Bảo cười tươi gọi cô.
Minh Anh theo hướng nhìn qua, mày cô nhăn lại. Tên mập đó không mặc đồ trưng ra thân thể như lợn, phần bên dưới của hắn đang được bao trong miệng một cô gái. Khuôn miệng nhỏ bé cố gắng mở lớn để nuốt cự vật của hắn. Khuôn mặt cô gái đau đớn nước mắt lem đầy má, tay bị trói gô phía sau lưng, phần thân dưới xuất hiện máu đỏ.
Người Minh Anh run nhẹ, bước chân cô nâng lên nhưng hơi nghiêng đi suýt chút nữa thì khiến thân thể ngã xuống.
“Em sao vậy? Gặp tôi em hưng phấn tới nỗi không đứng vững à?” Tên mập cười đê tiện, vỗ đùi bành bạch. “Lại đây ngồi xuống nào.”
Bốp.
Có một cánh tay vươn qua đánh vào mông cô gái, chủ nhân cánh tay ấy lên tiếng:
“Xuống sâu vào, má Hoan chưa dạy em à!”
Tên Bảo thấy vậy cười lớn đầy sung sướng tán thưởng tên bạn của hắn.
Minh Anh nhìn qua, đồng tử co lại, râu quai nón, nốt ruồi nằm bên khóe mắt, bớt đỏ ngay môi dưới. Hắn chính là tên t·ội p·hạm Lê Chương hại c·hết ba thiếu nữ hai năm trước tại tỉnh D, hiện đang bị truy nã. Trong cục thường bàn tán về tên này, ai cũng muốn bắt hắn về quy án, nhưng đây là một trong số những tên t·ội p·hạm gian manh nhất, lẩn trốn rất thông minh. Có lúc tổ chuyên án đã mò ra thông tin địa điểm lẩn trốn của hắn, khi tới nơi lại không tìm được người.
Thật không ngờ khi Kỷ tiến hóa tới cô lại tóm được tên h·ung t·hủ đáng c·hết này ngay tại khu nhà thổ thuộc tỉnh N.
Minh Anh liếc qua cô gái tội nghiệp bên cạnh tên Bảo, cô nghi ngờ cô bé này là một n·ạn n·hân khác của Lê Chương. Thời bình pháp luật không kịp trị tội hắn, giờ thời loạn tới chẳng ai quản lý, tên này sẽ làm ra trò gì nữa đây?
Minh Anh hít sâu một hơi, đè xuống tức giận, tiến tới khiêu khích tên mập: “Anh mời tôi tới đây vậy mà lại dùng món khác trước ư?”
Tên mập ngạc nhiên, nhóm bạn ngồi xung quanh hắn cười lớn tiếng, có kẻ huýt sáo, đặc biệt tên t·ội p·hạm kia, hắn liếm môi nhìn chằm chằm phần thân dưới của cô.
Một trong số chúng lên tiếng: “Bảo sướng nha, hôm nay tìm được gái một con phóng khoáng.”
Bảo nuốt nước bọt, nóng ruột vươn tay kéo Minh Anh xuống. Cô thuận thế ngồi xuống bên cạnh hắn, cố giữ một khoảng cách, mùi hương nơi này khiến cô ghê tởm, rũ rêu trong người cô sắp không nhịn được nữa rồi.
Minh Anh hơi nghiêng đầu quan sát cô gái tội nghiệp liền gặp phải đôi mắt ướt át đầy thống khổ của cô. Minh Anh đè xuống xáo trộn trong tâm trí cố gắng tỏ ra tự nhiên vươn tay chạm vào mặt cô gái. “Anh biết tôi có con rồi đúng không?”
Tên mập gật đầu. “Đương nhiên, nếu em không có con anh chẳng ham.”
“Tôi rất chướng mắt kẻ nào ôm những cô gái chưa đủ tuổi vị thành niên trước mặt mình, nó sẽ làm tôi liên tưởng tới con gái mình.” Nói xong cô đứng lên. “Nếu anh muốn chơi cô gái này xin chơi đi, tôi phải về.”
“Ấy!” Hắn giữ tay cô lại. “Làm gì căng vậy, có gì từ từ nói, nếu em không muốn có người chơi chung thì anh sẽ chiều em ngay.”
Nói rồi hắn nắm lấy tóc cô gái kéo mạnh, mặc cho cô đau đớn hét lên. Hắn ném cô vào lòng Lê Chương. “Tao mới dùng tay thử chút thôi hàng còn nguyên tem nguyên kiện hời cho mày lắm rồi đó, nhưng nhớ nhẹ tay thôi hư hàng của bà chủ Hoan.”
Cô gái cúi gằm mặt nức nở, đôi chân gầy co lại. Minh Anh nhìn thấy máu chảy trong đùi cô, cơn nghẹn tức tắc ngay cổ họng.
Lê Chương tiếp được cô gái cười lớn luồn một ngón tay vào nơi bí ẩn của cô, cả người cô run rẩy, lí nhí xin tha, nhưng tên cầm thú lại chẳng màng đến, cười lớn hưng phấn nhấn mạnh tay, máu chảy ra càng nhiều hơn, sắc mặt cô nàng tái nhợt.
Minh Anh siết chặt nắm đấm, cố tỏ ra bình tĩnh. “Kia là bạn anh à?”
Tên mập chạm vào đùi cô vuốt nhẹ. “Đúng vậy. Em hỏi chi đó?”
Minh Anh nhìn hắn. “Tôi đổi ý rồi, có thể mang theo bạn anh cô gái này cùng chúng ta tìm một căn phòng nào đó hay không?”
Mắt tên mập sáng lên, hắn khoái nhất là chơi tập thể, chơi một một chẳng có hứng. Lê Chương nghe vậy cũng dừng động tác, hai mắt như biến thành thực thể dán chặt vào người Minh Anh.
“Được chứ!” Bảo hưng phấn hét lớn. “Má Hoan đâu chuẩn bị phòng.”
“Vâng thưa ngài.” Có tiếng đáp lại từ bên ngoài.
Bảo đứng lên chẳng thèm mặc lại đồ kéo tay Minh Anh vội vàng đi ra ngoài. Lê Chương nắm tóc cô gái xách lên, tha theo, máu từ chân cô kéo lê một đường dài trên nền chiếu cói.
Mọi người xung quanh không hề quan tâm tới điều đó, bọn họ chỉ vui cuộc vui của mình, dù là nam hay nữ, kẻ đi hại người hay người bị hại.
Kỷ tiến hóa mới chỉ xảy ra một thời gian ngắn, con người đã tha hóa, rũ bỏ đi chuẩn mực đạo đức, trở thành một ác quỷ. Liệu rằng tương lai còn tệ thế nào nữa?
Minh Anh liếc nhìn Lê Cương, hình ảnh những cô gái bị hắn hại c·hết hiện về trong tâm trí cô, hơn ai hết Minh Anh biết rõ thảm trạng của ba cô gái ấy, t·rần t·ruồng, c·hết không nhắm mắt, trong con người trắng dã chứa đầy nỗi sợ hãi tuyệt vọng… hồi đó người trong tổ cô sau khi nhận được thông tin nhờ hỗ trợ bắt giữ đối tượng Lê Chương đã không ngừng bàn tán về vụ án động trời này, ai cũng tức giận hận không thể bắt tên cầm thú đó về quy án, cô cũng giống họ cực ghét những kẻ tán tận lương tâm, g·iết người vì muốn thỏa mãn thú tính của mình, loại người như thế đừng nên tồn tại trên đời.
“Làm ơn…” Tiếng nỉ non của cô gái vang lên. “Nhẹ thôi… làm ơn… tha tôi… đau lắm!”
Lê Cương vỗ nhẹ lên má cô gái: “Ngoan nào, mới bắt đầu sao lại đau được chứ, em phải gọi nó là khoái cảm. Hiểu không. Ha ha!”
Bảo hùa theo: “Ha Ha, đúng rồi phải là khoái cảm!”
Hắn rung một thân thịt mỡ của mình, từng ngấn thịt trên bụng rung bần bật đập vào nhau, nhìn hắn lúc này không khác gì một con lợn thịt đang di chuyển.
Minh Anh nghiến răng, hôm nay cô phải g·iết c·hết hai tên này. Những sợi rêu trong người cô rung lên dữ dội, chúng theo cảm xúc của cô dần chuyển màu, từ màu xanh qua màu đỏ máu.
Biết Tuốt đang lim dim trong cơ thể Anh Quân đột nhiên mở mắt, nó lo lắng, dường như có thứ gì đó đang ở ngoài kia, rất nguy hiểm.
{Cảnh báo Thiên thần đang hắc hóa.}
Tiếng nói quen thuộc của Quy tắc thế giới vang lên. Biết Tuốt hốt hoảng: [Này mày ở đâu? Thiên thần hắc hóa nghĩa là sao?]
Không gian xung quanh im phăng phắc không hề có động tĩnh hay bất cứ sự xuất hiện lạ mặt nào.
[Này.]
Biết Tuốt cố gọi nhưng Quy tắc thế giới làm thinh.
Lát sau khi Biết Tuốt nghĩ rằng Quy tắc ấy đã đi, thì nó lại lên tiếng: {Cưỡng chế khai mở thiên phú ‘tự thấu hiểu vạn vật’ nội dung Thiên thần hắc hóa, khu căn cứ Hy vọng thuộc tỉnh N. Tiến hành…}
[Khoan đã! Á!] Đầu Biết Tuốt nhói lên, một lượng thông tin tuôn vào não nó, thiên phú ‘tự thấu hiểu vạn vật’ kích hoạt mở ra cho Biết Tuốt thêm nhiều điều mới lạ.
...
Bảo mang Minh Anh và cô bé tội nghiệp cùng Lê Chương vào một căn phòng nhỏ, ở giữa phòng đặt một tấm phản, xung quanh có khá nhiều dụng cụ quái dị, dây thừng, nến thậm chí là vật nhọn.
Tên mập đi tới vuốt ve mấy vật đó, hỏi cô: “Em có hứng thú với chúng không? Chúng sẽ cho em sự sảng khoái.”
Minh Anh vươn tay đóng cửa lại, khóa chặt, lạnh nhạt hỏi: “Có phải chơi thường đã khiến mày chán ngán nên giờ phải dùng tới những thứ bệnh hoạn như vậy để thỏa mãn?”
Tên mập nhướng mày, giọng điệu này nghe sao mà chói tai hắn thế? Hắn cười nhạt. “Sao vậy sợ à? Đổi giọng nghe ghê lắm đó.”
Minh Anh nhìn hắn, khóe môi nhếch lên, gằn giọng: “Ghê sao bằng lũ chúng mày!”
“Ồ!” Tên mập khoanh tay nhìn cô.
Lê Chương ném cô gái sang một bên bẻ nhẹ cổ, xoa tay. “Ông bạn lần này tìm được một em mạnh miệng phết.”
“Vợ của Tiến hóa giả mà.” Tên mập vuốt nhẹ sợi dây thừng, hắn vẫn chưa biết Minh Anh là một Tiến hóa giả.
Minh Anh vuốt nhẹ tay mình an ủi lũ rêu trong cơ thể. “Lê Chương t·ội p·hạm hại c·hết ba cô gái, lần lượt 16 tuổi, 17 tuổi và 18 tuổi. Thật không ngờ tao lại có thể tìm thấy mày ở đây.”
Lê Chương kinh ngạc vì có người nhận ra hắn, nhưng chỉ thoáng qua hắn liền cười lớn, tự mãn nói: “Tao là t·ội p·hạm bị truy nã thì thế nào? Giờ ai làm gì được tao? Nói cho mày hay ông trời rất thương và ủng hộ lối sống của tao, còn cho tao thành Tiến hóa giả, giờ đây tao tha hồ sống theo ý của mình. Ha Ha!”
“Nói mà không biết ngượng!” Minh Anh gắt. “Ông trời chỉ là cho mày cơ hội để chuộc lại lỗi lầm, nhưng không ngờ bản tính thối nát của mày lại khó bỏ đến vậy, nên hôm nay ngài gửi tao tới đây để trừng phạt mày.”
Lê Chương giả vờ sợ hãi, chầm chầm bước về phía Minh Anh. “Em gái đừng làm anh sợ, ngài gửi em tới đây là để phục vụ đứa con cưng của ngài thôi, chứ nhìn em yếu đuối thế này sao làm được gì anh.”
Hắn vươn tay chạm vào cằm cô nâng mặt cô lên, thổi một làn hơi đẫm mùi thuốc lá và mùi tạp chất thức ăn vào mặt Minh Anh.
Thấy cô nhăn mặt hắn cười. “Em là vợ Tiến hóa giả à? Số tốt đấy nhưng gặp anh thì hết may mắn rồi, ở nơi này kẻ nào mạnh người đó sống, yếu thì c·hết. Nếu bọn anh chơi em xong g·iết luôn, thằng chồng em cũng không làm được gì đâu.”
Minh Anh mỉm cười. “Không cần chồng tôi làm, tôi đây cũng xơi được tụi anh!”
“Mạnh miệng quá cơ, thích ghê!” Hắn híp mắt nhìn Minh Anh. “Chơi mấy thứ to mồm thế này cũng hay lắm.”
“Đè nó ra đi, ngoan thì chớ, giờ nó đổi tính cứ thịt theo cách mình muốn thôi.” Tên mập rút dây thừng xuống, kéo mạnh phát ra tiếng ‘bật’ cực lớn.
Minh Anh vươn tay lên nắm bàn tay Lê Chương, lớp da bao quanh tay cô dần biến mất, cánh tay chuyển thành dạng rêu lúc nhúc bám vào tay tên đó.
Hắn ta giật mình, la toáng lên: “Cô!”
Phập!
Năm mũi rêu nhọn hoắt tàn bạo đâm xuyên lòng bàn tay hắn.
“Á!!!”
“Gì vậy?” Tên mập giật mình nhìn tới.
Máu đỏ nhỏ nhỏ xuống mặt đất, một loạt sợi rêu phóng ra lao thẳng tới đâm xuyên qua má Lê Chương, lực mạnh tới nỗi đẩy hắn lao thẳng vào tường ghim chặt ở nơi đó.
“Mày!” Giọng tên Bảo lạc hẳn đi, hắn vốn không phải là Tiến hóa giả nên nhìn thấy cảnh này liền run như cầy sấy.
Bảo ném dây thừng xuống lao nhanh về phía cửa, toan rời khỏi nơi này.
Minh Anh vung cánh tay còn lại lên thả ra năm sợi rêu màu đỏ lao tới cuốn lấy hắn ném vào tường.
Rầm.
Tên Bảo bị đập mạnh đầu choáng váng, nằm co quắp trên sàn nhà.
Hai bàn tay Minh Anh giam giữ hai kẻ khốn nạn, siết chặt đến nỗi mặt tên mập chướng đỏ lên.
“Cô dám làm gì... tôi... chú tôi... là chủ nhân... căn cứ này! Khụ Khụ!”
Hắn càng nói Minh Anh càng siết chặt dây rêu hơn. “Câm họng lại tao sẽ để mày sống lâu hơn một chút.”
Từ bụng cô một loạt dây rêu khác lao ra đâm về phía Lê Chương. “Còn mày hôm nay tao sẽ thay trời xử lý thứ bẩn thỉu như mày, quét sạch rác rến thế gian.”
Lê Chương vội vàng gọi ra thiên phú: “Phòng hộ.”
Một lớp màng ánh sáng chắn trước mặt hắn, đáng tiếc linh lực của hắn quá yếu chẳng bõ bèn gì với Minh Anh, sợi rêu đỏ như máu của cô đâm nát ‘phòng hộ’.
Thấy tình hình bất lợi hắn gào lên: “Phân tách sự sống.”
Lớp da trên thân Lê Chương bong tróc với tốc độ cực nhanh bay ra ngoài bao lấy từng sợi rêu đang đâm tới của Minh Anh làm giảm tốc độ di chuyển của nó. Lớp rêu đỏ xuất hiện dấu hiệu l·ở l·oét kỳ lạ.
Lê Chương nhịn đau cười khinh: “Kẻ nào trúng phải sự sống được phân tách ra từ cơ thể tao sẽ nhanh chóng nhiễm bệnh độc, cơ thể l·ở l·oét từ từ hoại tử từng phần một cho tới khi chỉ còn lại một bộ xương.”
Minh Anh nhướng mày, cô đây vốn là một bộ xương, nói ra điều này liệu có khiến hắn tức c·hết không?
Hắn ho nhẹ. “Thiên phú này được sinh ra sau những chuỗi ngày chạy trốn, phải sống trong những nơi bẩn thỉu khiến làn da hứng đủ thứ bệnh tật, hồi đó tao không khác gì một con chó ghẻ, thật không ngờ khi Kỷ tiến hóa tới, mụn nhọt trên thân tao lại biến thành thiên phú, trở thành những tế bào độc ẩn trong thân thể, chỉ cần tách nó ra kẻ gặp phải lập tức sẽ bị hoại tử cho tới c·hết. Ha Ha!”
“Tự mãn quá nhỉ!” Minh Anh nâng nhẹ bàn tay đang bị bao chặt bởi thiên phú ‘phân tách sự sống’ mỉm cười hô. “Lên, đâm nát hắn đi!”
Sợi rêu nhận được lệnh bừng tỉnh phá nát ‘phân tách sự sống’ thành cát bụi, vù vù lao tới đâm xuyên qua bụng, xương sườn, hai bắp đùi Lê Chương, đóng đinh hắn vào tường.
“Á!!!”
Tiếng hét đau đớn của hắn khiến tên Bảo run sợ.
Minh Anh hờ hững nói với Bảo: “Nơi này coi trọng sức mạnh, tao g·iết bọn mày ở đây hình như cũng chẳng có vấn đề gì.”
“Có...” Bảo cựa quậy. “Bà chủ... biết, bà ta sẽ nói với chú… rồi mày...”
“Hờ!” Minh Anh cười khinh, thắt những sợi rêu trên thân hắn chặt tới mức cứa ra từng đường ứa máu. “Cùng lắm tao thịt luôn bả, lo gì.”
Mắt tên Bảo trợn lên, hắn cảm thấy sợ hãi, chưa từng có Tiến hóa giả nào dám ra tay với hắn, đây là lần đầu tiên.
Lạch cạch.
Tiếng động vang lên, cô gái tội nghiệp không biết đã đứng dậy từ bao giờ, run rẩy rút con dao nhỏ dắt trên tường xuống, khuôn mặt bệch bạc nhớp nháp nhìn về phía Minh Anh.
“Chị, xin hãy... giúp em một việc.”
0