Minh Anh cảm nhận được Anh Quân đang lo lắng, cô cũng không dễ chịu gì cho can, chính mắt cô đã chứng kiến sức mạnh của ‘hiểu đúng’ dường như không có thứ gì có thể qua được đôi mắt của ‘hiểu đúng’.
“Khì!”
Một tiếng cười khinh vang lên, đến từ một chàng trai có mái tóc xanh dương kì lạ. Hắn nghiêng đầu đánh giá Soobin. “Lê Na cô chắc tên nhóc này sẽ kiểm tra được độ chính xác của lời nói sao?”
Lê Na cũng chính là Xạ Kích, cười nhạt. “Mới tới chưa làm nhiệm vụ nào đúng không?”
Hắn nhún vai. “Chiều qua vào căn cứ, được cấp cho căn nhà, tân trang xong thì trời tối, sáng ra vừa mở mắt đã bị gọi tới đây, nhiệm vụ còn chưa xem lấy đâu ra mà làm.”
“Vậy thì đừng thắc mắc với Soobin, đây là tài sản quý giá của căn cứ đấy.” Lê Na vuốt nhẹ đầu Soobin.
Soobin mỉm cười nhìn hắn. “Ngài yên tâm, mỗi lời tôi nói ra đều được thiên địa chứng giám, không hề sai sót.”
“Biết Tuốt, cứu khổ cứu nạn, gặp ai tao cũng tự tin nhưng gặp cậu nhóc này tao rén quá!” Anh Quân gào lớn trong lòng, khuôn mặt của Soobin trong mắt hắn giờ đây thật khủng bố, cứ như thể chỉ vài phút sau thằng nhóc 12 tuổi này sẽ vạch trần cả nhà hắn trước mặt mọi người.
[Bình tĩnh đi, nước đến đâu đắp đê tới đó, trường hợp vỡ đê để Minh Anh lên mở một cuộc tàn sát đẫm máu c·ướp ngôi luôn.] Biết Tuốt chẳng thể làm gì được ngoài cung cấp biệt pháp tệ nhất.
Anh Quân quay người lấy ra một củ tỏi cấp tốc bổ sung linh lực, nếu có đánh nhau hắn chỉ còn trông mong vào thiên phú kí sinh mới có thể sống sót rời khỏi chỗ này.
“Được rồi không nói nữa tôi bắt đầu đặt câu hỏi.” Lê Na vỗ nhẹ tay để ổn định trật tự. Cô ta chỉ vào người đứng gần mình nhất, đó là một cô gái có mái tóc nâu nhạt, dáng người mảnh khảnh trông khá hướng nội.
Điều đáng chú ý trên hai bắp đùi cô gái găm hai khẩu súng lục rất khí thế.
[Cần tôi cung cấp thông tin cô gái đó không?]
“Lợi hại không?”
[Bình thường, thiên phú giống Lê Na xạ kích và chí tử. Thiên phú ‘chí tử’ chính là dùng mạng sống của mình để đặt cược. Thay vì trực tiếp nã đạn g·iết đối thủ như thông thường, cô ta sẽ bắn ra một viên đạn đánh dấu, nếu viên đạn ghim vào mông đối thủ cô ta chỉ việc đâm hoặc bắn vào mông mình đối thủ sẽ lãnh nhận sát thương vào nơi đó, mặc cho hắn có chạy tới đâu đi nữa. Nhưng với điều kiện linh lực của cô nàng phải cao hơn kẻ b·ị đ·ánh dấu, nếu không đó chính là tự mua dây buộc mình, c·hết không thể trăn trối.]
“Mạo hiểm phết.” Anh Quân nhìn chằm chằm cô nàng đó. “Nếu có kẻ nào cố ý che dấu linh lực dụ cô ta bắn vào tim hắn, thì kiếp này coi như xong.”
[Phạm vi của chiêu thức quá vô đối, nên điểm yếu tất phải có.]
Lê Na nhìn thẳng vào cô ta, đặt câu hỏi: “Đêm qua cô đi đâu?”
“Ngủ.”
Cô gái thờ ơ đáp.
“Thiên phú của cô là gì?”
Cô gái lấy ra thẻ thân phận ném qua: “Xạ kích và chí tử. Tôi không thể bắn ra lửa.”
Lê Na cầm thẻ thân phận ra lệnh cho Soobin tiến lên kiểm tra. Soobin cười như em trai trong nhà, lễ phép nói: “Chị cho phép em được nắm tay chị một chút được không?”
Cô gái chán ghét đưa cánh tay ra, hối: “Nhanh lên.”
Soobin bình tĩnh điều ra thiên phú để ánh sáng trắng bao toàn thân cô gái. Vài giây sau cậu bé buông tay mỉm cười. “Cô ấy không hề nói dối.”
Lê Na phẩy tay. “Cô đi được rồi đó.”
Cô gái quay người rời đi, không một lần nhìn lại.
“Người tiếp theo.” Lê Na chỉ vào người đàn ông tóc xanh da trời. “Tối qua anh đi đâu?”
“Ở nhà ngủ.” Hắn nhìn chăm chăm Soobin như nhìn kẻ địch.
“Thiên phú là gì?”
Hắn không thèm ném thẻ thân phận, nói thẳng: “Khúc ca cánh hoa và vũ điệu hóa hoa.”
Minh Anh ghé lại gần Anh Quân nói nhỏ: “Người này nếu nhớ không nhầm trước kia từng là thí sinh của chương trình Giọng hát duy nhất.”
Anh Quân đã hiểu thiên phú của hắn hình thành từ đâu. Bên kia ‘khúc ca cánh hoa’ chủ động vươn tay về phía Soobin. “Làm lẹ đi nhóc, để anh mày còn đi kiếm tiền.”
Soobin vươn tay lên. “Em xin phép thất lễ.”
Nói rồi cậu điều ra thiên phú, chỉ thoáng sau liền có câu trả lời: “Anh ấy không hề nói dối.”
Lê Na nâng tay đuổi người, tóc xanh rời đi trong tức tối. “Mẹ kiếp không có việc gì cũng dựng người ta dậy, làm mất cả buổi sáng!”
“Tiếp theo.” Lê Na chỉ vào người nam còn lại.
Hắn trùm kín mít trông còn bí ẩn hơn cả Minh Tiêu. Ngay khi Lê Na nhìn tới hắn đột nhiên cất tiếng cười.
“Ha Ha, kỵ sĩ Xạ kích, đến cả khách của chủ nhân cô mà cô cũng muốn kiểm tra ư?”
Lê Na sửng sốt. “Anh nói gì? Anh là ai? Bạn của chủ nhân á?”
Hắn gật đầu. “Tôi mới vào căn cứ hôm qua, khi Ngục Tù tới bắt Tóc xanh vô tình thấy tôi lạ mặt nên xách qua đây.”
“Khai tên đi.” Lê Na yêu cầu. “Không người bạn nào của chủ nhân mà tôi không biết. Nếu là người đã từng gặp chủ nhân tôi chắc chắn không quên.”
“Huỳnh Vũ Phương.”
Tên đó vừa thốt ra, thái độ của Lê Na liền thay đổi, cung kính cúi đầu. “Thất lễ quá, hóa ra là tiến sĩ Vũ Phương, nếu là ngài vui lòng qua bên này.”
Lê Na hướng về phía Ngục Tù: “Cậu đưa ngài đây tới biệt thự của chủ nhân.”
Ngục Tù mang người đi.
[Á!]
Tiếng rên của Biết Tuốt vang lên, Anh Quân giật mình. “Có chuyện gì vậy?”
Biết Tuốt cố gắng trấn định bản thân nói: [Kẻ áo đen vừa rồi tôi không thể xem được thiên phú cùng các chỉ số của hắn, có thứ gì đó đang bao lấy thân thể hắn, không cho phép ngoại lực tác động vào.]
Anh Quân quay đầu nhìn hắn, khi Huỳnh Vũ Phương bước đi, gió lướt qua người hắn, tốc áo choàng màu đen bay lên, bên trong hắn mặc áo cộc tay, cánh tay không có gì che chắn lộ ra ngoài, trên mu bàn tay là hình xăm mà hắn thấy vào tối hôm qua, quả cầu đôi cánh chim màu đỏ na ná cánh Điểu hắc ám.
Anh Quân nhăn mày, hắn có cảm giác hình xăm này có vấn đề, nhưng là vấn đề gì hắn không thể đoán được, đây chỉ là trực giác.
“Đến các ngươi.” Lê Na cao giọng.
Anh Quân nhìn qua ả ta. Ả nhìn theo bóng dáng Vũ Phương, trông mất kiên nhẫn hơn hẳn.
“Tối qua đi đâu?” Ả đi thẳng vào vấn đề.
Anh Quân lên tiếng. “Trước khi trả lời tôi có lời muốn nói.”
Lê Na nhăn mặt. “Nói lẹ!”
Hắn chỉ vào Minh Anh, Minh Tiêu: “Hai người này một người là vợ tôi người còn lại là con gái tôi.”
Lê Na gắt: “Thì sao?”
Hắn chỉ tiếp vào Ly và Song Liên. “Còn đây là hai cô gái người thường được tôi thuê để hỗ trợ dẫn đường làm quen với căn cứ vào những ngày đầu, không có liên quan.”
Lê Na bắt đầu mất kiên nhẫn. “Cậu nói những lời đó với tôi nhằm mục đích gì?”
“Tôi chỉ muốn nói cho cô hay, vì chúng tôi là một gia đình nên tôi hy vọng cô hỏi một người thôi, chúng tôi luôn ở cùng nhau cô hỏi kỹ từng người rất mất thời gian.”
Lê Na nhìn qua Bảo Nhi: “Gia đình thật à?”
Bảo Nhi gật đầu. Lê Na hơi trầm tư mắt quét toàn bộ những người đứng trước mặt mình, sau một hồi lựa chọn, ả chỉ vào Minh Tiêu: “Ông bà ta có câu đi ra hỏi già về hỏi trẻ, nên cô bé trùm kín bước lại gần Soobin đi.”
Minh Tiêu bình tĩnh bước lên.
Lê Na: “Nói đêm qua đi đâu?”
“Ở nhà ngủ với bố mẹ.”
“Thiên phú là gì?”
Minh Tiêu không nhớ được từ tiếng anh Bảo Nhi tặng cho nên phải ném thẻ thân phận qua cho Lê Na kiểm tra.
Lê Na chìa tay về phía Anh Quân. “Hai người đưa thẻ thân phận đây luôn.”
Xem xong cô nàng nhăn mặt, toàn thiên phú hỗ trợ chẳng có giá trị nhiều.
“Soobin tiến lên kiểm tra đi nhóc.”
Soobin mỉm cười vươn tay với Minh Tiêu. “Xin phép cậu nhé.”
Minh Tiêu từ từ nâng tay lên, đặt vào lòng bàn tay Soobin chậm rãi nói: “Da tôi hơi nóng đấy.”
Mặt Soobin nhăn tít, hơi nóng từ bàn tay Minh Tiêu đang làm bỏng làn da cậu, nhưng cậu vẫn cố điều ra thiên phú tiến hành kiểm tra.
Anh Quân, Minh Anh đều lo lắng, Minh Tiêu bình tĩnh nhìn thẳng vào Soobin miệng lắp bắp vài từ vô nghĩa.
[Cô dâu tám tuổi đang muốn g·iết người diệt khẩu.] Biết Tuốt cảnh cáo.
Anh Quân càng lo hơn, bước nhẹ lên một bước.
Soobin im lặng nhìn Minh Anh, thiên phú ‘hiểu đúng’ ngoài việc tìm ra sự thật nó còn định hướng được đúng sai, nếu hành động đó là sai trái nó sẽ hiển thị trong đầu người dùng thiên phú, nếu việc làm đó đúng đắn Soobin cũng sẽ nhận được đánh giá tương xứng.
Soobin thấy mình đang đứng trước một đ·ám c·háy lớn, bên cạnh có Anh Quân, Minh Tiêu, có cả Song Liên đã ngất lịm người đầy máu. Đám cháy đang tiến lại gần cậu, rồi nuốt chửng đưa Soobin vào bên trong. Giữa đ·ám c·háy hắn nhìn thấy hai người b·ị s·át h·ại đêm qua, một người là cháu của chủ căn cứ, người còi lại là…
Mắt Soobin mở to đầy kinh ngạc, hai tay cậu nắm chặt.
Khoảng một phút Soobin kết thúc thiên phú, ngước nhìn Minh Tiêu, động môi.
“Thế nào?” Lê Na giục.
“Lê Na.”
Có người chạy vào đại sảnh. “Cô xong việc chưa, chủ nhân cho gọi cô đấy.”
Minh Tiêu vội vàng rút tay khỏi người Soobin, nhỏ giọng h·ăm d·ọa: “Mày nói ra sự thật tao sẽ thiêu cháy mày như cách tao đốt con lợn đực kia vậy đó. Khôn hồn thì tự sửa miệng đi!”
0