0
Lê Na nhận được lệnh triệu tập của chủ nhân lòng nóng như lửa, hối thúc: “Nào Soobin nói đi, nhìn thấy được gì?”
Soobin mỉm cười, vẫn là khuôn mặt thiếu nhi vô hại. “Cô bé này.”
Soobin dừng lấp lửng khiến trái tim của Anh Quân, Minh Anh như treo ngược lên, còn Minh Tiêu đôi mắt đỏ đã ghim chặt mục tiêu, chỉ cần một lời tuôn ra từ miệng tên này mang tính tố cáo cả nhà cô, cô sẽ xử cậu ta ngay và liền, thiên thành tro rải vào không khí rồi nướng chín tất cả những ai đang hiện diện nơi đây, vậy là xong.
“Nói đi chơi trò lấp lửng là có ý gì đây.” Lê Na khó chịu.
“Đêm qua họ không hề tới nơi x·ảy r·a á·n m·ạng, cả gia đình đều nghỉ ngơi trong căn nhà 23.”
Câu nói của Soobin như một làn nước mát dội vào nóng bỏng, Anh Quân thở một hơi dài, Minh Anh cũng thả lỏng toàn thân. Minh Tiêu chùng vai xuống tay buông lỏng.
“C·hết tiệt!” Lê Na nhổ một hơi trọc khí. “Được rồi giải tán đi, Bảo Nhi cô tiếp tục để ý những Tiến hóa giả mới tới, nếu ai có thiên phú khả nghi phải báo lên cho tôi liền. Chủ nhân muốn tìm ra kẻ dám g·iết cháu mình, bắt hắn mạng đổi mạng.”
Bảo Nhi cúi đầu. “Vâng thưa Xạ kích.”
Lê Na quay người rời đi, bước chân đầy vội vã.
Nhìn theo bóng dáng cô ta cả gia đình hờ Anh Quân trao nhau ánh mắt.
[‘Hiểu đúng’ không bao giờ sai, sai hay không nằm ở chính người thi triển thiên phú. Nhóm anh đã được cậu bé kia cứu.] Biết Tuốt nhắc nhở.
Anh Quân nhìn Soobin, cậu bé mỉm cười đáp lại ánh mắt của hắn. “Chúc mừng các anh.”
Anh Quân híp mắt, nhẹ giọng nói: “Có gì phải chúc mừng?”
“Thì chúc vì nhóm anh không bị vu oan.”
Anh Quân nhếch mép. “Cảm ơn ‘hiểu đúng’ của cậu.”
Bảo Nhi tiến lên. “Làm phiền mọi người rồi, bây giờ mọi người có thể rời đi hoặc tới nhận nhiệm vụ giao dịch như thường.”
Anh Quân hỏi thêm: “Lần này chúng tôi không bị buộc tội, xem như đã thoát khỏi diện nghi ngờ rồi đúng không?”
Bảo Nhi gật đầu. “Chỉ cần ‘hiểu đúng’ đã xác nhận thì cả nhà anh hoàn toàn thoát khỏi diện tình nghi, từ nay sẽ không còn liên quan tới vụ án này nữa.”
“Vậy xin phép.” Anh Quân chào Bảo Nhi cùng Soobin mang nhóm người của mình rời đi. Ra ngoài căn cứ cũng hơn tám giờ sáng, hắn theo chân Ly rời Vùng giáp trung ra Vùng ngoài rìa, đi tới nhà Ly.
Mẹ Ly là một người phụ nữ dịu dàng, bà nói năng nhỏ nhẹ, dù sống trong một nơi chật chội bẩn thỉu nhưng từ bộ đồ trên thân cho tới không gian sống đều vô cùng gọn gàng sạch sẽ.
Căn lều nhỏ chứa nhóm người Anh Quân gần như chật kín, mẹ Ly hơi ái ngại chỉ vào Minh Tiêu. “Cậu muốn may đồ cho cô bé này ư?”
Anh Quân gật đầu. “Một bộ quần áo trong, áo khoác có mũ trùm kín mặt, ngoài ra phiền bà may cho cô bé một chiếc khẩu trang để che chắn phần mặt.”
Bà nhìn hắn. “Tôi hỏi điều này mong không khiến cậu phật ý, liệu tôi có thể quan sát tình trạng của cô bé và được chạm vào người con cậu để đo đạc hay không? Nếu được như vậy sẽ có thiết kế chính xác hơn.”
Ly nói thêm vào. “Mẹ em trước kia là một nhà thiết kế, mỗi bộ trang phục của mẹ đều rất hợp dáng, rất được người nổi tiếng săn đón.”
“Ơ kìa Ly, đừng nói vậy, chuyện xưa qua rồi.” Bà dịu dàng nhắc Ly.
‘Chuyện xưa qua rồi’ bốn từ này không hiểu sao lại khiến Anh Quân chạnh lòng, Kỷ tiến hóa mới xảy ra hơn hai tháng mà cứ ngỡ như đã qua một thế kỷ, những gì của thời bình chỉ còn lại là hồi ức, quá nhanh!
Anh Quân nhìn Minh Tiêu. “Tôi có thể để cô nhìn xem thân thể con gái tôi, nhưng tôi hy vọng cô không kể tình trạng của con bé ra ngoài.”
Mẹ Ly gật đầu. “Đương nhiên.”
Minh Tiêu bắt đầu cởi bỏ bộ đồ bên ngoài, ngay khi nhìn thấy sắc thái da mái tóc của Minh Tiêu, Ly và mẹ cô bé đều giật mình, cả hai hốt hoảng bịt miệng mình lại tránh để bản thân phát ra âm thanh quá lớn thu hút người bên ngoài.
Những chiếc lều tạm nơi này không có chức năng cách âm, chỉ cần một lời nói nhỏ cũng dễ dàng xuyên qua vải vóc luồn ra bên ngoài.
“Tình trạng này là?” Mẹ Ly run rẩy hỏi, toàn thân Minh Tiêu tỏa ra một luồng hơi cay nóng như muốn đốt cháy cả căn lều nhỏ bé của hai mẹ con họ.
“Do thức tỉnh thiên phú gây ra. Phiền cô nhanh chóng đo đạc cho bé, Minh Tiêu cởi đồ lâu sẽ gây ảnh hưởng cho người khác.”
Mẹ Ly lập tức làm việc, khi bà lại sát cô bé hơi cay nóng khiến bà hắt xì liên tục, nước mắt sinh lý chảy ra không thể kiềm chế. Nhưng bà vẫn cố gắng hoàn thành công việc đo đạc.
“Mục đích may đồ của anh chính là muốn cho Minh Tiêu che chắn thân thể đặc biệt này lại phải không?”
Anh Quân: “Đúng vậy.”
“Nếu vậy tôi đề nghị sẽ may cho cô bé mạng che mặt dài quá cằm không làm theo dạng khẩu trang như vậy rất bí, đồng thời với thiết kế mạng che cô bé có thể ăn uống được mà không cần mở tấm che ra.”
Anh Quân khá hài lòng. “Vậy phiền cô, tôi muốn lấy đồ vào chiều nay cô làm kịp không?”
Mẹ Ly hơi chần chừ. “Kịp thì vẫn kịp, nhưng sẽ không được đẹp. Anh có bận gì không, đêm nay tới lấy sẽ tốt hơn.”
“Mẹ đêm nay chúng ta phải tới chỗ bà cụ.” Ly nói.
Nhắc tới người phụ nữ thuộc Chủng phàm ăn kia, Anh Quân tự ý quyết định dời lại ngày xuất phát. “Được tối tôi sẽ qua lấy.”
“Anh không đi ra ngoài với lão Giang sao?” Ly hỏi.
Anh Quân cười cười. “Lùi thời gian một chút cũng được.”
Mẹ Ly lấy công may đồ là hai củ tỏi, sau đó liền bắt tay vào làm việc. Nhóm Anh Quân trở về căn nhà 23, nó vẫn toác hoác như ngày hôm qua, Anh Quân hiện tại chẳng có hứng thú sửa sang lại nó, dù sao thì ngày mai bọn họ cũng rời khỏi đây, mua lắm đồ chỉ e đêm tới có kẻ sẽ đào đi hết.
“Tại sao Soobin lại bỏ qua cho chúng ta nhỉ?” Vừa bước vào nhà Minh Anh liền đặt câu hỏi.
Minh Tiêu: “Có lẽ cậu ta sợ lời h·ăm d·ọa của em.”
Anh Quân nhướng mày. “Em có h·ăm d·ọa cậu ta sao?”
Minh Tiêu gật đầu. “Em bảo sẽ đốt cậu ta thành tro nếu dám nói ra sự thật.”
Minh Anh lắc đầu. “Tôi không cho là vậy, bên cạnh cậu ta có Xạ kích, hơn nữa nơi đó là địa bàn của bọn họ, Minh Tiêu dù có ra tay thật chắc chắn sẽ bị ngăn cản, nên Soobin không nhất thiết phải sợ lời h·ăm d·ọa của cô bé.”
Anh Quân cũng không thể nào nghĩ ra được lý do, hắn quyết định bỏ qua. “Không hiểu được đừng cố hiểu, chờ có cơ hội chúng ta sẽ âm thầm trả ơn cậu bé sau, như vậy là được rồi.”
“Ơn nhóm anh đã trả cho em rồi.”
Tiếng nói đột ngột khiến cả nhóm giật mình, bọn họ đứng lên nhìn ra cửa, Soobin đang đứng bên ngoài, nở nụ cười nhìn bọn họ.
“Sao cậu lại tới đây?” Minh Tiêu vào thế phòng thủ.
Soobin cảm nhận được cô bé đang đề phòng mình. “Tôi không có ý xấu, chỉ muốn tới nói cho mọi người biết lý do vì sao tôi không nói ra sự thật chấp nhận bao che cho mọi người.”
Cậu bước vào trong, nụ cười trên khuôn mặt biến mất, cậu hướng về phía Minh Anh quỳ phịch xuống đất.
“Này!” Minh Anh hốt hoảng ngồi thụt xuống theo Soobin. “Có chuyện gì đứng nói chớ quỳ?”
Soobin nhìn cô, đôi mắt đỏ hoe. “Cảm ơn chị đã g·iết c·hết tên t·ội p·hạm đó.”
Minh Anh chớp mắt không hiểu chuyện gì nhìn Soobin.
“Trong ba cô gái hắn đã g·iết c·hết có một người là chị gái của em.”
Lời này của Soobin đánh tan không khí căn chặt đang diễn ra trong phòng.
Soobin tiếp tục: “Sau khi chị em q·ua đ·ời, mẹ không vượt qua được đau buồn u uất quá mức cũng rời khỏi thế gian đi theo chị. Bố em đ·ã c·hết cách đây ba năm, nhà chỉ còn lại một mình em, bà ngoại ở tỉnh N đón em về nhà bà sinh sống. Suốt hơn một năm qua ngày nào em cũng theo dõi tin tức hận không thể bắt kẻ đã g·iết chị mình về băm thành thịt vụn. Em từng thề rằng chỉ cần là người giúp em g·iết c·hết tên đó, cả đời này em sẽ làm trâu làm ngựa cho người đó.”
Soobin ngước mắt nhìn Minh Anh. “Chị đã g·iết tên đó, từ nay chị chính là chủ nhân của em, chỉ cần là việc chị muốn em làm, em nhất định sẽ cố cho tới khi hoàn thành.”
Minh Anh vội nâng Soobin dậy. “Đừng như vậy, em không cần phải trả ơn đâu, hắn là t·ội p·hạm chị lại có khả năng g·iết hắn, nên chắc chắn không thể buông tha cho hắn.”
Soobin lắc đầu, cố chấp nói: “Lời em đã nói ra không thể thu hồi.”
Cậu cúi người. “Thưa chủ nhân, xin hãy tìm em khi chị cần em làm gì đó.”
Minh Anh bối rối không biết nên từ chối thế nào. Biết Tuốt trong đầu Anh Quân cười nhẹ. [Chúc mừng nhóm các anh đã thu được thuộc hạ đầu tiên, thiên phú ‘hiểu đúng’ lại còn là người làm việc trong hội Tiến hóa giả, rất có giá trị.]
Anh Quân mỉm cười, lên tiếng: “Cảm ơn cậu trước, hiện tại chúng tôi sắp ra ngoài để làm nhiệm vụ, nếu cậu muốn báo ân Minh Anh có thể lén báo cho chúng tôi các sự kiện quan trọng của căn cứ như vậy là được rồi.”
Trước tiên cứ đề nghị vậy đã, hắn cần quan sát thêm, không thể thu người vào như thế này được, lỡ như đây là một cái bẩy của căn cứ thì sao?
Biết Tuốt bật cười. [Ký chủ lần đầu tiên Biết Tuốt tôi đây chân thành gửi lời khen tặng tới anh, rất cẩn thận.]