0
Nhìn theo bóng lưng Soobin rời đi Minh Anh thở hắt một hơi: “Tôi đang cần người nhưng không muốn thu trẻ con.”
Anh Quân tựa cửa. “Cô nghĩ trẻ con thời nay giống trước kia sao? Chúng giờ không khác gì người lớn có khả năng đánh g·iết quái vật, cũng có khả năng nuôi sống gia đình, nhận bọn trẻ vào nhóm không có gì phải áy náy.”
“Thời nay mà không đánh nhau, hiền lành như xưa tính chờ c·hết à!” Minh Tiêu không hài lòng. “Chị đừng có lề mề như đàn bà thế kia, người ta nguyện ý theo là phúc cho chị rồi còn bày vẽ chê ỏng chê ẹo!”
Lời lẽ của Minh Tiêu khiến hai người lớn không biết phải ứng phó thế này. Minh Anh cười gượng sửa lời Minh Tiêu: “Chị là con gái, em làm phép so sánh như vậy không ổn đâu.”
“Hừ!” Minh Tiêu quay mặt đi không thèm nói.
Biết Tuốt vui vẻ khi nội bộ gia đình họ Lâm xảy ra lục đục. [Cô dâu tám tuổi của anh hình như vẫn ghim thù vụ Minh Anh tỏ tình. Thật tội nghiệp thiên thần, đã thất bại trong chuyện tỉnh tò lại còn bị con gái người mình thích ghét bỏ, đường đến giường người thương sao mà xa thế chứ.]
Anh Quân day nhẹ trán mình. “Mày im đi, Minh Tiêu dùng từ lộn xộn đến mày càng tệ hơn.”
“Anh hẹn mẹ của cái Ly tối nay lấy đồ, vậy chuyến đi với lão Giang thì sao?” Minh Anh bỏ qua Minh Tiêu hỏi.
“Tôi muốn giúp đỡ cô bé. Bà cụ bán vải cho chúng ta không tầm thường, bà ta thuộc Chủng phàm ăn. Hiện tại chỉ có một mình Minh Tiêu là Chủng phàm ăn hệ mới, không bị ảnh hưởng bởi thiên phú phàm ăn, còn tất cả vẫn đang giữ lấy đặc tính đó, nên việc để bà ta mang Ly đi tôi không yên tâm.” Anh Quân giải thích.
Minh Anh ghé lại gần, như có như không để tay mình chạm nhẹ vào bắp tay hắn. “Anh là một người rất tốt bụng.”
Anh Quân nhích nhẹ một chút, hắn thuộc tuýp người rất thẳng nếu đã không có tình ý với người ta hắn sẽ tỏ rõ thái độ để họ hiểu, dù chỉ một hành động nhỏ dễ gây hiểu lầm hắn cũng không cho phép nó xảy ra.
[Ký chủ anh rất cứng!] Biết Tuốt đọc sạch mọi suy nghĩ của hắn hào hứng nói leo.
Anh Quân lắc đầu, đáp Minh Anh: “Đừng hiểu nhầm, tôi không phải là người tốt, Ly đã giúp đỡ chúng ta dù cô bé có lấy công, nhưng đối với thu hoạch của chúng ta một vài củ tỏi đâu đáng gì. Hiện tại biết cô bé sẽ gặp nguy hiểm nếu cứ vậy bỏ qua tôi không làm được.”
Minh Anh gật đầu đồng ý với quan điểm đó của hắn: “Anh tính giúp như thế nào?”
Anh Quân: “Tôi dự tính đi tìm bà cụ kia, vạch mặt bà ta, kéo ra ngoài căn cứ nhờ cô đánh một trận, g·iết bà ta thì Ly sẽ không gặp nguy hiểm nữa.”
Minh Anh nhớ tới khuôn mặt hớn hở của Ly khi nhận được đề nghị của bà cụ, thương cảm: “Ly chắc sẽ buồn lắm đấy, cuộc sống Vùng ngoài rìa quá khắc nghiệt.”
Anh Quân hơi suy tư, hỏi: “Chờ trở về chúng ta thuê căn nhà lớn, đưa cô bé và mẹ cô vào ở cùng, xem họ như nhân lực dự bị lo toan ở khu hậu cần của chúng ta, cô thấy sao?”
Minh Anh tán thành ý tưởng đó. Bọn họ quyết định tìm tới chợ đầu mối để gặp bà cụ rắn mamba đen, trước khi tới đó Anh Quân dẫn cả nhà ra cổng Vùng giáp trung chờ lão Giang.
Đúng giờ lão xuất hiện, nhìn thấy nhóm bọn họ đã đợi sẵn lão vui mừng. “Sớm quá!”
Anh Quân áy náy: “Lão Giang tôi muốn đổi lịch, ngày mai chúng ta đi được không?”
Mặt lão sa sầm. “Ý cậu là gì?”
Anh Quân lựa lời, cố nói để lão hiểu rõ: “Tôi không có ý gì cả, chỉ là có việc đột xuất nên phải dời thời gian lại. Lão yên tâm ngày mai sáng sớm là lần hẹn cuối cùng.”
Lão khoanh tay, mặt đanh lại. “Tôi không tin, lỡ như cậu trốn mất thì sao?”
Anh Quân cười gượng, hắn đã lấy gì từ lão đâu, giờ có hủy giao kèo cũng không thiệt ai, nhưng hắn tiếc ‘bảng vật phẩm’ nên vẫn phải lấy lòng lão: “Lão yên tâm tôi bận việc trong căn cứ không trốn được.”
“Nếu vậy lấy gì làm tin đi.”
“Lão muốn lấy gì?”
Lão chỉ vào Song Liên. “Để cô gái đó tới chỗ tôi, sáng mai cậu qua đón, nhà tôi ở số 08 ngay Vùng giáp trung này. Thế nào?”
Anh Quân lưỡng lự nhìn Song Liên cô mới trải qua chuyện không hay giờ để cô theo một người xa lạ hắn không nỡ. “Song Liên.”
“Có thể.” Song Liên cắt ngang lời hắn. “Tôi mới vào nhóm, dù không có năng lực gì nhưng tôi muốn mình là người có giá trị, hãy để tôi đi cùng người này.”
Anh Quân cảm kích nhìn cô. “Cảm ơn Song Liên.”
Song Liên mỉm cười. “Chỉ cần ngày mai anh nhớ tới là được.”
Hắn chuyển hướng qua lão Giang. “Ngày mai tôi muốn lão giao người nguyên vẹn, chỉ cần cô ấy mất một cọng tóc thôi tôi sẽ g·iết lão.”
Lão Giang rùng mình. “Làm gì căng thế.”
Lão xua tay như đuổi ruồi, liếc mắt nhìn Song Liên tỏ vẻ khinh thường. “Tôi thích ngực bự, ngực gái nhà cậu nhỏ nhìn thôi là mệt mắt rồi.”
Mặt Song Liên ửng đỏ vì ngại. Anh Quân yên tâm giao cô cho lão.
Lão Giang hậm hực mang Song Liên rời đi. Chờ người đi khuất, Minh Anh, Anh Quân, Minh Tiêu cùng nhau quay lại khu chợ tạm, tìm tới vị trí bày hàng của bà cụ. Nhưng khi tới nơi vị trí đó đã bị người khác chiếm mất. Người chiếm là một cô gái trẻ, ăn mặc rất gợi cảm bán toàn kẹp tóc trang sức bằng vàng.
Khi nhìn thấy nhóm hắn đi tới cô gái đom đã chào hàng, nhưng khi nghe bọn họ hỏi về bà cụ bán vải từng ngồi ở đây mặt cô ta xụ hẳn đi, không ư hử lấy một câu.
Nhìn cách ứng xử của cô ta Minh Anh đoán ra, phải có lợi nhuận cô ta mới nói. “Cô muốn gì mới cung cấp thông tin của bà ta cho chúng tôi?”
Mắt cô nàng sáng lên, mỉm cười làm duyên, nói với giọng ngọt như mía: “Tôi không có ý làm khó mọi người, chỉ tại hoàn cảnh khó khăn nên mới phải như vậy.”
Cô nàng chỉ xuống sạp hàng của mình. “Chỉ cần mọi người mua một món hàng giúp tôi, tôi sẽ nói những gì mình biết.”
Anh Quân ngồi xuống lựa đồ, xem qua xem lại cuối cùng hắn chọn một sợi dây chuyền có mặt đá màu xanh biếc, hình giọt lệ trông khá đẹp. “Tôi lấy sợi này.”
Cô nàng cười tươi. “Anh thật có mắt, sợi dây này là vàng thật, viên đá hình giọt lệ đây là ngọc thật, nếu là trước kia muốn mua được nó anh phải bán cả gia tài, nhưng nay không còn như trước nên tôi sẽ lấy giá vừa tầm thôi.”
[Ngọc hoàng đế, màu xanh lý, tinh khiết không pha lẫn tạp chất. Nếu ai không biết phân biệt ngọc rất dễ xem đây là một loại đá đẹp, nhưng nó đúng là ngọc quý đấy. Nếu ở thời bình với viên ngọc hình giọt lệ nhỏ tầm giọt nước này thôi đã đủ để anh phải bán vài căn nhà mới mua nổi. Cô gái trước mặt anh đây chắc chắn không am hiểu về ngọc, nên mới miêu tả chung chung như vậy. Anh có thể lấy nó.]
Anh Quân: “Cô bán bao nhiêu?”
Cô gái hắng giọng. “Năm gói mì tôm.”
Anh Quân nhướng mày nhìn thẳng vào cô ta, hiện tại hắn không có mì tôm, trong balo của hắn nhiều nhất là tỏi, liệu có nên lấy ra trao đổi.
Trông thấy Anh Quân nhìn mình chằm chằm không có phản ứng gì, cô gái đâm sợ. Từ lúc chiếm được vị trí này cho tới giờ cô chẳng bán được gì, nếu không bán được hàng hôm nay sẽ phải nhịn đói, cô không thể để con cá này chạy đi được. Cô ta đành lựa lời: “Nếu không anh trả đây ba gói mì tôi.”
Dứt câu như sợ Anh Quân không hài lòng, cô nàng hấp tấp biện minh. “Đây là giá cuối cùng rồi đó, không thể giảm sâu hơn được đâu. Anh đừng quá đáng!”
Anh Quân nhìn cô ta như nhìn một kẻ thần kinh, hắn đã nói gì đâu mà bị chửi thế này, thảo nào hàng hóa thì đầy mà chẳng ai mặn mà hỏi mua, cho dù cô chủ là một em gái khá xinh xắn.
“Tôi không có mì tôi.”
Mặt cô nàng xị xuống.
Anh Quân nói tiếp: “Nhưng tôi có bột gạo, dùng một bát bột gạo đổi sợi dây này được không?”
Cô gái chớp mắt, vội vàng yêu cầu: “Đưa bột gạo đây tôi xem, phải chất lượng mới làm giá được.”
Anh Quân lấy ra cho cô ta một bát đất bột gạo, chất gạo trắng phau mềm mịn, có mùi thơm. Hai mắt cô nàng sáng lên, dùng số bột này làm thành một chiếc bánh có thể lấp đầy bụng còn có chất hơn mì tôm. Cô gật đầu: “Ok chấp nhận giá này.”
Nhận hàng xong cô nàng nói cho họ thông tin về bà cụ ở đây lúc trước: “Bà ta tên là Phùng Tố Duyên hiện đang sống tại căn nhà số 50, hai người có thể đến đó để tìm bà ta.”
Cả nhóm tìm tới căn nhà số 50, nó khá lớn, nằm ở một khu biệt lập xung quanh toàn đất trống, tới cả trăm mét mới gặp được một nhà dân khác.
Anh Quân vươn tay bấm chuông cổng, lát sau Phùng Tố Duyên bước ra ngoài, bà ta đứng bên kia cánh cổng sắt, cười hiền hòa: “Sao cậu lại tìm tới đây? Cần thêm vải à?”
Anh Quân lắc đầu. “Tôi không tới mua vải, tôi tới đây để hỏi bà vài chuyện, không biết bà có thể mời chúng tôi vào nhà hay không?”
Ánh mắt bà cụ hơi híp lại không hề di động khỏi vị trí đang đứng. “Cậu có thể hỏi ngay đây luôn, ta không thích tiếp khách ngoài giờ buôn bán.”
“Bà có vẻ rất đề phòng chúng tôi?”
Bà ta cười lớn. “Thời nay dù là đứa trẻ tôi cũng đề phòng.”
Anh Quân cười nhạt. “Vậy sao bà lại muốn Ly tới sống chung với bà?”
“Ồ!” Bà ta như hiểu ra. “Cậu không hài lòng khi để cô bé tới đây ở với ta sao? Nhưng ta nhớ không lầm cô bé đó sống với mẹ, cậu chỉ là khách hàng có liên quan gì tới nhau đâu?”
Mắt bà ta híp lại. “Hay cậu cũng muốn đưa cô bé về dưới cánh chim của mình?”
Anh Quân bước lên phía trước một chút. “Tôi tuy là khách hàng mới gặp Ly chưa quá ba ngày, nhưng tính cách của cô bé cùng với nhân phẩm làm người của bản thân, tôi không cho phép mình làm lơ trước nguy hiểm mà cô bé hiền lành kia có thể sẽ gặp phải.”
“Ha Ha.” Bà ta cười lớn. “Cậu cảm thấy ta đây sẽ gây nguy hiểm cho cô bé đó ư?”
“Đúng vậy, bởi tôi mang thiên phú ‘nhìn thấu’ trên thế gian này không có gì là qua được đôi mắt của tôi. Tôi nhìn thấy từng cấu tạo nhỏ trên cơ thể của bà, thậm chí cảm nhận được suy nghĩ của bà.” Anh Quân nhìn thẳng vào đôi mắt đầy vết chân chim, nói chắc nịch cứ như thể hắn đang nhìn thấu mọi sự trên thế gian.
Biết Tuốt: [Thông minh đấy ký chủ, biết dùng thiên phú lừa người.]
Khuôn mặt bà ta trầm xuống, không còn nụ cười hiền hòa như trước, tông giọng lạnh lẽo tựa vùng bắc cực. “Cậu đã nhìn thấu ta vậy có biết ta rất thích g·iết những kẻ tự cho là hiểu rõ về người khác hay không?”
Anh Quân bình tĩnh cười cười đáp lại, trông không có vẻ gì là sợ sệt trước lời h·ăm d·ọa của bà ta. “Tôi biết, nhưng bản chất của tôi lại rất muốn loại những kẻ không thuộc chủng loài con người ra khỏi cuộc sống của mình, dù chỉ gặp thoáng qua, tôi cũng muốn g·iết c·hết thứ ngoại lai đó.”
Mắt Phùng Tố Duyên ánh lên sát khí, một luồng hơi độc màu đen ngùn ngụt tỏa ra quanh thân bà ta. “Vậy sao, quả là hai tư tưởng lớn gặp nhau, không biết hôm nay ai sẽ là người dành chiến thắng đây?”