“Đường đao tinh chuẩn.” Anh Quân rút con dao mẻ lưỡi ra, quyết định sẽ là kẻ ra tay trước để chiếm ưu thế.
Đường đao hình lưỡi liềm lóe sáng quét ra ngoài chém đứt toàn bộ song sắt chắn trước mặt. Phùng Tố Duyên bình tĩnh vươn tay, khói độc hóa thành thực thể một đầu rắn màu đen lao tới chặn đường lưỡi kiếm bạc.
Choang.
‘Đường đao tinh chuẩn’ của Anh Quân bị phá một cách dễ dàng. Tố Duyên cười nhẹ, thua lại đầu rắn. “Một chiêu đã xong, giờ đến lượt ta nhé.”
Phù.
Bà ta thổi ra một hơi, làn khói đen ùn ùn hướng về phía Anh Quân.
Minh Anh phản ứng cực nhanh, kéo Anh Quân lùi ra sau mình, điều ra: “Thanh tẩy.”
Không khí trước mặt cô đặc quánh lại, lớp khói độc của Phùng Tố Duyên di chuyển chậm rồi dừng hẳn. Rêu xanh chui ra từ má và bụng Minh Anh phóng thẳng tới đâm xuyên qua làn khói đen, tách nhánh mở ra như một bàn tay bao lấy cơ thể Phùng Tố Duyên.
“Làm sạch tất cả!”
Rêu xanh vỡ tan hóa thành một dòng nước màu xanh bao xung quanh người Phùng Tố Duyên, từ từ thấm vào cơ thể bà ta. Phùng Tố Duyên vung tay lên muốn phá tan lớp nước ấy nhưng không thể, mỗi cái phất tay như đuổi ruồi chẳng làm phân tán được chút nào.
Nguồn nước xanh hoàn toàn ngấm vào người bà ta mà không hề làm ướt cơ thể.
“Hự!”
Bà ta rên lên một tiếng, không cảm nhận được đau đớn hay bất kỳ tổn thương nào khác, thế nhưng có thứ gì đã đã b·ị đ·ánh cắp khỏi cơ thể bà ta.
Hai mắt bà ta mở lớn, loài rắn Mamba đen vốn toàn thân chứa độc, giờ đây cảm giác độc tố trong cơ thể như thể bốc hơi sạch, làn khói đen chứa độc bà ta thả ra trước đó hoàn toàn tan biến.
“Biết Tuốt cách thức chiến đấu của Minh Anh hình như có hơi thay đổi? Mạnh mẽ hơn.”
[Đúng vậy, điều này có liên quan tới cảm ngộ. Tức là theo thời gian khi con người đã làm quen với thiên phú của mình, họ sẽ ngày càng thuần thục điều khiển nó hơn thậm chí là chơi đùa với thiên phú. Cho nên chỉ cần hiểu được tính chất của thiên phú, đọc đúng tên của nó còn việc xuất chiêu như thế nào, ra tay ra sao lại phụ thuộc vào khả năng thuần thục của người sử dụng. Tôi vẫn thích cách điều khiển bá đạo này của cô ấy hơn, trông rất có sức sống.]
“Nếu đúng như ngươi nói, thì các thiên phú luôn có thể thay đổi cách chiến đấu?”
[Cũng tùy thiên phú đó có tính đa dạng hay không, hơn nữa cảm ngộ này cũng có giới hạn. Như ‘đường đao tinh chuẩn’ của anh, nó chỉ có duy nhất một cách chiến đấu là chém thôi, không thể tăng hơn, vì nó không có tính đa dạng. Như của Minh Anh là đa dạng, tôi không đoán trước được cô ấy sẽ phát triển tới đâu nhưng sẽ có lúc phải dừng lại vì cảm ngộ đến giới hạn.]
Phùng Tố Duyên nắm chặt hai tay ra sức huy động nguồn độc trong cơ thể, nhưng không thể nào đẩy ra ngoài. Biết chuyện chẳng lành bà ta thực hiện thiên phú: “Ấu Xà.”
Cơ thể bà ta tách ra thành sợi nở bung trông như một đống rơm, khuôn mặt biến dạng, môi kéo rộng ra, đôi mắt chuyển về dạng thú vật, từng chiếc đuôi rắn màu đen quẩy mạnh, đầu rắn chui ra khỏi thân thể hướng về nhóm Anh Quân, mở miệng khoe hai răng nanh sắc nhọn.
“Đi.” Phùng Tố Duyên hô lớn. “Cắn c·hết lũ phiền phức đó cho ta!”
Toàn bộ rắn con phóng ra ngoài, Phùng Tố Duyên biến mất, chúng lao với tốc độ cực nhanh gần như chỉ để lại tàn ảnh, hướng ra ngoài.
“Hơi thở của rồng.” Minh Anh thả ra một làn hơi nóng rực bao xung quanh bọn họ.
Lũ Ấu Xà sợ hãi co lại, kêu loạn lên, chúng không dám xông qua hơi cay của cô bé.
Hơi nóng cay khiến Minh Anh và Anh Quân khó chịu.
“Chị sẽ thực hiện thanh tẩy lần nữa.” Minh Anh lên tiếng.
[Trận này Minh Anh là người có cơ hội thắng nhất, Minh Tiêu và cả anh đều không phải là đối thủ của bà ta.]
“Nếu Minh Anh thực hiện ‘thanh tẩy’ năng lực của tao và Minh Tiêu có bị ảnh hưởng không?”
[Có, không còn dùng được nữa, nhưng anh yên tâm chỉ cần chạy ra khỏi phạm vi ảnh hưởng của ‘thanh tẩy’ thì mọi thứ sẽ được giải quyết.]
Anh Quân: “Minh Anh làm đi, Minh Tiêu sau khi Minh Anh ra thiên phú em theo anh xông ra ngoài.”
“Được.”
“Thanh tẩy.” Minh Anh hô lớn vươn hay tay sang ngang, hóa về dạng rêu xanh tỏa ra xung quanh, sắc xanh thực vật len lỏi xuyên qua lớp sương đỏ nóng bỏng của Minh Tiêu nhanh chóng xóa tan sương đỏ.
Minh Tiêu khụy xuống, hơi nóng trong người cô bé giảm nhanh chóng, sắc đỏ trên tóc tối lại, lớp vảy được tạo ra từ hạt ớt biến mất trên da, cơ thể quay trở lại bình thường. Minh Tiêu không thích điều đó, trạng thái yếu đuối lúc này khiến cô bé lo lắng.
Anh Quân cũng đồng dạng, hắn không thể điều ra thiên phú, sức lực trong người cũng giảm xuống, từng bước chân cũng trở nên nặng nề hơn. Cảm giác bất an và bất lực bủa vây lấy hắn, chưa bao giờ hắn thấy mình vô dụng như thế này, khát khao muốn lấy lại thiên phú bùng lên dữ dội.
[‘Thanh tẩy’ sẽ có tác dụng với những kẻ mang linh lực, cho nên nó không chừa bất kỳ ai trong khu vực, điều quan trọng nằm ở Minh Anh. Nếu là đối tượng cô ấy nhắm tới ‘thanh tẩy’ sẽ tác động mạnh mẽ hơn, còn những người nằm trong khu vực ảnh hưởng nhưng không phải là đối tượng cô ấy cần tiêu diệt, chỉ bị ảnh hưởng đôi chút. Giờ anh chỉ cần rời khỏi nơi này sẽ lấy lại được linh lực. Được rồi đấy, lũ rắn bên ngoài đã trở thành loài vô hại, ra đi.]
Anh Quân kéo tay Minh Tiêu chạy đi, ra khỏi khu vực tác động của thiên phú ‘thanh tẩy’ cả hai nhìn thấy vô vàn con rắn cỡ cổ tay con người đang nằm la liệt trên đất, không một con nào đủ sức để bò đi. Thiên phú ‘thanh tẩy’ của Minh Anh nghe thì dịu dàng nhưng lại tác động vô cùng mạnh mẽ đến cơ thể sống.
Cả hai rời khỏi khu vực của bầy rắn, sức lực bắt đầu quay trở lại, mái tóc màu đỏ của Minh Anh dần rực lên, vảy hạt ớt xuất hiện, hơi nóng chạy khắp thân thể khiến cho cô bé cảm thấy an toàn.
Anh Quân cũng đồng dạng như thế. Nhờ chuyện này hắn mới ngộ ra được, con người giờ đây đã phụ thuộc vào linh lực đến như thế nào, nếu không có thứ này tâm lý và sự bất an, thậm chí là cảm giác thất bại sẽ theo họ suốt cả đời.
[Anh có thấy thương cảm cho những người bình thường không có linh lực không?] Biết Tuốt hỏi.
“Có, chỉ vài phút không có linh lực, không dùng được thiên phú bản thân tao cảm thấy mình như c·hết tới nơi rồi, không còn hy vọng nào vào cuộc sống nữa.”
[Anh chỉ mới bị một chút còn những người thường, anh biết không họ ước ao, ghen tị, hận thù, tuyệt vọng, thậm chí là nguyện hy sinh thân mình cho quái vật để đổi lại được sức mạnh.
Hiện tại người thường vẫn chưa hướng tới điều đó, nhưng vào khoảng năm thứ 5 của Kỷ Tiến hóa có một số kẻ đã hiến thân mình cho quái vật để đổi lấy sức mạnh, về lâu về dài, chính họ trở thành một lực lượng cực mạnh dưới tay các Chủng phàm ăn, cũng chính tay họ góp phần xóa sổ số con người.]
Anh Quân nhớ tới tình trạng nơi nhà thổ, lũ Tiến hóa giả trong khu căn cứ không xem người bình thường ra gì, đồng thời với thiết lập của khu căn cứ này, dùng người thường làm lá chắn, kiếp trước không biết hắn có đi tới đây hay không, nhưng nếu biết được những kẻ mạnh dùng chính cơ thể kẻ tầm thường làm lá chắn để chúng thoát hiểm khi gặp nguy hiểm, hắn cũng sẽ hận.
Thiên phú thức tỉnh ngẫu nhiên, điều này chứng minh ông trời đã ban phước cho người đó, đồng thời cũng để một trách nhiệm lên lưng bọn họ, ấy vậy mà bọn họ lại dùng nó để thỏa mãn ham muốn của bản thân, những kẻ như vậy đúng là nên biến mất khỏi thế giới này.
“Biết Tuốt, có lẽ sự diệt vong của con người cũng do chính con người gây ra mà thôi.”
[Đúng vậy, đây là điều không thể phủ nhận, nên tôi hy vọng anh sẽ tìm cách thay đổi được điều đó, giúp người bình thường không đi tới bước đường hiến dâng thân mình cho quái vật, trở thành một lực lượng hậu phương vững chắc cho các Tiến hóa giả.]
Anh Quân im lặng, hắn không dám hứa bất cứ điều gì, bởi trên đời này không có thứ gì có thể nói trước được kể cả kẻ có trong mình linh lực mạnh, thậm chí là có được ‘cây dược thế giới’ bất thường như hắn.
[Cẩn thận!] Biết Tuốt hét lên.
“Hự!” Tiếng Minh Tiêu rên lên.
Anh Quân quay qua, liền trông thấy một con rắn nhỏ đang cắn vào lưng cô bé, máu đỏ chảy ra ngay vị trí miệng của nó nhanh chóng chuyển thành màu đen.
“Mẹ kiếp!” Anh Quân rít lên. “Đường đao tinh chuẩn.”
Choang.
Đường đao của hắn bị phá, con rắn kia biến mất. Minh Tiêu ngã xuống, Anh Quân nhanh tay tiếp được cô bé.
Minh Anh nghe tiếng thu hồi thiên phú hướng bọn họ chạy tới. “Có chuyện gì vậy?”
“Bà ta vẫn còn, đang ở đâu đây.” Anh Quân dáo dác nhìn quanh, mắt mở to.
[Bà ta ở ngay trước mặt anh, dùng ‘ấu xà’ kết hợp với ‘che mắt’ để tàng hình. Loài rắn này tự sinh độc dược, tuy dính ‘thanh tẩy’ nhưng chỉ cần đợi trong một khoảng thời gian nhất định sẽ tự tái sinh ra độc tố. Bà ta rất thông minh, với thiên phú ‘ấu xà’ bà ta thành công chuyển linh hồn của mình vào một phân thân duy nhất trốn đi, chờ độc tố phục hồi đồng thời lựa thời cơ để t·ấn c·ông. Đúng là gừng càng già càng cay.]
“Bà muốn gì?” Anh Quân nhìn thẳng về phía trước. “Tôi biết bà đang đứng trước mặt tôi.”
Cơ thể trong lòng hắn càng ngày càng lạnh, Minh Tiêu run rẩy, môi bệch bạc, độc tố đang bắt đầu tác động đến cô bé.
“Ta muốn gì ư?” Tiếng cười vang lên trong không khí, một bóng hình màu đen vặn vẹo trước mặt bọn họ, con rắn nhỏ đã cắn Minh Tiêu xuất hiện ngay vị trí cách Anh Quân chưa tới một mét, thè lưỡi về phía hắn. “Ta muốn g·iết c·hết lũ gây rối, cậu chắc đã biết điều này rồi.”
“Thanh.”
“Không được!” Anh Quân ngăn Minh Anh lại. “Giết bà ta Minh Tiêu sẽ c·hết.”
“Ha Ha!” Bà ta cười lớn. “Thông minh đấy chàng trai, ngoài ta ra chẳng ai cứu được Minh Tiêu, độc của ta một khi đi vào cơ thể sẽ khiến các cơ quan nội tạng bị hoại tử rất nhanh. Rất may cho cô bé này, vì bị ảnh hưởng bởi chiêu thức trước đó của các ngươi nên lượng độc của ta mới tích được một chút, đủ để g·iết con mồi từ từ, nếu còn nguyên như ban đầu cô bé đó đ·ã c·hết ngay khi vừa dính độc rồi.”
Anh Quan ôm chặt Minh Tiêu, hắn đã mất đi Khánh Ngọc, giờ không thể để mất Minh Tiêu.
“Tôi muốn bà cứu cô bé.”
Mắt rắn nhìn hắn chằm chằm, miệng mở ra thè lưỡi về phía hắn, cười nhạo: “Ngươi tưởng ta là bà mẹ Việt Nam anh hùng hay gì, trước mặt kẻ thù g·iết con vẫn giữ lòng bao dung. Thông cảm vóc dáng ta có thể giống những người phụ nữ vĩ đại đó, nhưng tính cách thì không, có thù tất báo, thịt dâng tới miệng không bao giờ từ chối.”
Miệng rắn kéo lên, nở một nụ cười ghê rợn.
0