0
“Vì sao tôi và cô lại hợp nhất với nhau?”
An Ngọc cười thành tiếng, có vẻ rất hài lòng với câu hỏi này: “Vì tôi đã hấp thụ sự sống của anh.”
Anh Quân chớp mắt, hắn vẫn không hiểu lắm.
An Ngọc khơi lại. “Anh nhớ khoảng thời gian ngắn ngủi khi nhìn thấy cánh trắng và quạ đen không?”
Hắn gật đầu, hình ảnh đó xuất hiện như thể trong một giấc mơ, rất mơ hồ nhưng khó quên, đặc biệt khi nghĩ về nó hắn vẫn nhớ được sau khung cảnh mơ màng ấy là một hồi đau đớn như thể bị rút gân lột da, vô cùng khủng kh·iếp, chỉ cần nghĩ tới thôi cũng đủ làm hắn rùng mình.
“Lúc đó cô nàng sở hữu đôi cánh hắc bạch đang ă·n c·ắp sự sống của anh để đẩy cho cô bé Ly, với mong muốn có thể giúp cô ta thành công hóa Chủng phàm ăn nhưng vẫn giữ được hình dạng con người.
Ngoài ra nếu thành công nuốt chửng sự sống của anh, cô bé sẽ có được thiên phú của anh, như anh đã hiểu thời bấy giờ có càng nhiều thiên phú thì kẻ đó sẽ càng mạnh tỉ lệ sống sót càng cao. Nhưng đáng tiếc vì anh mang trong mình ‘cây dược thế giới’ nên không một ai có thể hấp thụ được sự sống của anh, chính vì vậy đã khiến cho sự sống của anh vỡ tung tản ra khắp nơi, trước khi vào lại cơ thể của anh nó đã gặp đúng không gian c·hết nơi đang giam giữ tôi.
Sự sống này khiến không gian bị nứt tạo ra một khe hở. Tôi vốn đang ngủ yên ở bên trong nhờ hấp thụ được sự sống của anh mà tỉnh lại, cho nên bây giờ tôi có thể kết hợp được với anh. Thiên phú của tôi chính là của anh, còn tôi không thể sử dụng thiên phú riêng biệt khi đang kết hợp với anh.”
Anh Quân ngơ ra, cơ duyên này đúng là kỳ lạ.
“Không gian c·hết, ở đâu ra vậy? Ở trong căn phòng đó ư?”
“Không, nó chính là viên đá trên sợi dây chuyền anh đã mua ở chợ đầu mối.”
“Hả?” Anh Quân khó hiểu. “Làm chi mà trùng hợp đến vậy?”
An Ngọc nhún vai. “Tôi cũng không biết.”
“Sao cô lại bị nhốt trong viên đá đó?”
An Ngọc hơi trầm tư. “Ngoài kỹ năng, tên tuổi cùng thứ đang giam giữ mình là gì tôi đều không nhớ nỗi quá khứ của bản thân.”
Nếu không nhớ gì thì có hỏi thêm cũng vô dụng. Hắn bèn chuyển đề tài: “Khi tôi và cô kết hợp linh lực của cô cũng là của tôi đúng không?” Hắn hy vọng linh lực của cô nàng đủ cao để hắn có thể ngẩng mặt lên làm người, ở thế giới tôn trọng sức mạnh này chỉ cần mạnh là được còn bằng cách nào hắn không quan tâm.
An Ngọc lắc đầu: “Tôi không biết.”
Anh Quân không tin vào tai mình. “Cô nói gì?”
“Tôi nói thật đó, ngoài đống thiên phú đó ra tôi không biết các chỉ số khác của bản thân, linh lực bao nhiêu, độ biến dị, thậm chí chủng loài của tôi là gì tôi còn không biết.”
Anh Quân thở dài. “Được rồi nếu vậy chờ đi, đánh xong trận này tôi sẽ nhờ người kiểm tra cho cô.”
An Ngọc cười cười. “Cảm ơn nhưng có thể tôi không chờ được. Hiện tại tôi không thể rời bỏ hoàn toàn không gian c·hết. Còn khoảng mười lăm phút nữa tôi phải quay về đó, nếu không cơ thể sẽ không chịu đựng được.”
“Ý cô là trở về viên ngọc?”
“Đúng vậy, lúc đó phiền anh bảo vệ tôi cẩn thận.”
“Có quy tắc nào để gọi cô xuất hiện lại lần nữa không?” Hắn không muốn mất đi nguồn sức mạnh này, dù không rõ linh lực của cô nàng là bao nhiêu nhưng ít nhất cô ta có thể giúp hắn bay trên không như hiện tại, đặc biệt là đá ra tia lửa điện rất ngầu.
“Không gian bên ngoài hỗn loạn tôi có thể sẽ ra ngoài lần nữa.”
Anh Quân thở dài, này thì khó quá.
“Đừng buồn, tôi nhất định sẽ trở lại. Rất có thể chờ tôi hồi phục được ký ức sẽ tự mình phá giải không gian c·hết và sống độc lập.”
“Cô tên gì?” hắn hỏi. “Tôi muốn giữ lại tên cô.”
An Ngọc cười khá vui vẻ: “An Ngọc, nhớ nhé.”
“Họ gì?”
“Họ ư? Tôi không nhớ.” Cô ngây người trong giây lát.
Phành phạch.
Trong tầm mắt Anh Quân xuất hiện thêm một loài chim khác đó chính là Điểu hắc ám. Hắn liền lia mắt về vị trí của Minh Anh.
Cô lơ lửng giữa không trung trong hình thái một bộ xương trắng, vây xung quanh là lũ rêu đang uốn lượn. Điểu hắc ám đang đuổi theo Vũ Phương.
Minh Anh có thể bay sao? Hắn thắc mắc, giờ mà có Biết Tuốt ở đây chắc chắn cô nhóc sẽ giải thích cho hắn ngay, đáng tiếc Biết Tuốt không biết đã chạy đi đâu.
Vút.
Vũ Phương hướng về phía hắn lao tới, Anh Quân vội vã lùi lại. Nhưng Vũ Phương có vẻ không muốn buông tha cho hắn.
“Tia lửa điện.” Hắn vung tay về phía cô, một đường sét trắng lóe sáng bắn ra. Vũ Phương đảo người lao v·út lên cao né được đường t·ấn c·ông của hắn, phía sau Điểu hắc ám không tránh kịp hóa thành than đen vì trúng ‘tia lửa điện’ do Anh Quân bắn ra.
“Đệt!” Anh Quân rít nhẹ.
Minh Anh nheo mắt, phóng thẳng về phía trước.
“Ấu xà.” Tố Duyên điều ra thiên phú, bắn vô số rắn nhỏ lên trời. Ả quyết định kết hợp thêm. “Giả hình.” Để tạo ra các phân thân.
Bụp bụp bụp...
Vô số Anh Quân hình thành vây xung lấy Minh Anh khiến cô nàng sững lại, hoang mang nhìn quanh. Dù biết đây là thiên phú của Tố Duyên nhưng trước mặt cô là vô số Anh Quân y như thật từ hàng chân mày tới đôi mắt, cô không thể nào xuống tay được.
Một ấu xà bay v·út lại gần Vũ Phương, bám vào lưng cô ta. “Cô muốn làm gì? Phân thân của tôi chắc chắn không giam giữ được Minh Anh lâu đâu.”
“Tôi muốn mở trận lớn hợp nhất linh hồn. Cần phải kéo tất cả kẻ thù vào trận như vậy mới không uổng.”
Vũ Phương vừa giao lưu vừa bay về phía Anh Quân, phóng ra ‘phi vũ.’
“Tia lửa điện.” Thiên phú bá đạo này dễ dàng giúp Anh Quân đốt cháy toàn bộ lông chim. Hắn nhìn thấy tình hình trên đôi cánh của Vũ Phương, lớp lông vũ đang mỏng dần, chỉ cần dụ cô ta nhổ sạch số lông trên hai cánh xem như ‘Phi vũ’ hết đất diễn, các thiên phú khác cũng chào thua.
Tố Duyên lo lắng. “Nhưng mở trận lớn rất có thể cô sẽ gặp nguy hiểm, lông vũ của cô đã tiêu hao rất nhiều, có ổn không?”
Vũ Phương nghiến răng, ánh mắt ghim thẳng vào Anh Quân. Ả muốn kéo tất cả cùng c·hết, hiện tại bọn họ không thể nào đánh thắng Minh Anh, đã thế còn có cô nàng quái dị kia.
Nhắc tới cô ta Vũ Phương hẫng một nhịp. An Ngọc đâu? Ánh mắt Vũ Phương đảo xung quanh, cuối cùng dừng ngay người Anh Quân. An Ngọc trong bộ dạng linh hồn đang đứng sau lưng hắn ta. Đây là gì vậy? Kết hợp ư?
Sự kết hợp kỳ lạ giữa Anh Quân và An Ngọc càng khiến Vũ Phương lo lắng hơn. Cô ta quyết tâm: “Phải kéo Anh Quân vào, chúng ta không còn lựa chọn nào khác đâu, trận pháp của tôi là cơ may cuối cùng của chúng ta.”
“Nếu mở trận pháp rất có thể chúng ta sẽ phải rời bỏ căn cứ?” Tố Duyên không hài lòng lắm.
“Cô nghĩ chúng ta còn có thể ở lại đây sao? Hơn nữa khu căn cứ này xứng đáng để chúng ta ở lại?”
“Nhưng những chị em làm việc trong nhà thổ của chúng ta thì sao? Họ là người thường chỉ cần rời khỏi căn cứ khi chưa được cấy năng lực sẽ rất nguy hiểm.”
Phía trước Anh Quân phát động một đợt t·ấn c·ông mới, tia điện lửa bắn ra một đường lớn có sức công phá không hề nhỏ. Vũ Phương tung ra ‘phi vũ’ chặn đường đảo người chúc đầu bay xuống né được đường sét.
An Ngọc gác cằm trên vai Anh Quân không hài lòng: “Anh kém quá, bắn toàn trượt.”
“Chứ không phải do cô ta né chuẩn à!” Hắn không muốn thừa nhận mình kéo vì hắn quá kém rồi.
An Ngọc cười nhạt không đáp lời hắn.
Đối diện Vũ Phương né chiêu sát sao kéo theo Tố Duyên. “Bỏ lại các cô gái, chúng ta cần sống sót không nên đào hố chôn mình. Giúp đi, kéo Anh Quân vào trận, tôi cần phải mở trận trước khi lông vũ hết sạch.”
Tố Duyên im lặng, mắt rắn cụp xuống nhìn về phương xa. Những người trong căn cứ vẫn chưa biết chuyện nơi này, nhưng sớm thôi chỉ cần trận pháp lớn thành hình họ sẽ thấy.
Ánh sáng màu vàng hắt lên giữa bóng tối nằm ngay Vùng ngoài rìa đập vào mắt Tố Duyên, nơi ấy chính là nhà thổ, nơi mà những cô gái người thường họ thu nhận đang ẩn mình từng ngày chờ đợi có được một cơ hội chuyển mình.
Tố Duyên nhớ tới khung cảnh ngày cô gặp năm người con gái ấy, trong con hẻm tối, cô nói với họ: “Các cô có muốn mạnh mẽ không?”
Đôi mắt họ hằn lên ánh sáng hận thù, đồng thanh trả lời: “Có, chỉ cầm có được sức mạnh muốn chúng tôi làm gì cũng được.”
“Vậy hãy dụ dỗ các Tiến hóa giả đến với ta, ta sẽ cho các cô sức mạnh.”
Khóe miệng Tố Duyên nhếch lên, cứ tưởng rằng người phản bội sẽ là những cô nàng tầm thường ấy, thật không ngờ người từ bỏ họ lại là chính cô.
“Xin lỗi các cô gái.” Dứt lời ả nhảy ra khỏi người Vũ Phương. “Vẽ trận đi.”
Tố Duyên lao thẳng xuống chỗ Minh Tiêu đang nằm. Với thân hình nhỏ màu đen gần như hòa vào bóng tối ả dễ dàng né tránh tầm mắt của Anh Quân tiếp cận Minh Tiêu một cách dễ dàng.
Trên cao Anh Quân tập trung cao độ mong muốn đánh trúng Tố Duyên, bất ngờ cô nàng quay lưng rời đi không đánh về phía hắn nữa.
Anh Quân nheo mắt hơi suy tư hắn cảm nhận được cú xoay người chạy trốn này không bình thường. Quả nhiên từ dưới mặt đất, thân xác Minh Tiêu được nâng lên giữa không trung bay theo Tố Duyên.
“Minh Tiêu.” Hắn vội vàng điều thiên phú ‘tia lửa điện’ hỗ trợ di chuyển lao về phía trước.
Minh Anh lấy lại được tỉnh táo, quyết định ra tay đánh vào những phân thân trước mặt thì đột nhiên chúng vỡ tan, biến mất. Trong không trung hàng loạt vệt đen lao về một hướng.