0
Hướng Minh Anh nhìn tới có sự hiện diện của Anh Quân, Minh Tiêu, Vũ Phương và cả Tố Duyên. Đặc biệt là Tố Duyên ả đang trong tư thế hợp nhất các con rắn nhỏ về hình dạng con người, chúng tua tủa bám vào nhau từ từ đổi màu từ đen chuyển về màu da người, tán dẹp ra dính lại, co bóp chỗ nào cần lồi sẽ lồi, cần lõm sẽ lõm, ép dần thành từng phần cơ thể tái tạo ra cả trang phục. Quá trình đó diễn ra khá nhanh nhưng đủ cho người nhìn thấy khó mà quên được.
Vũ Phương lao v·út lên cao từ vị trí của Minh Anh nhìn lên, Vũ Phương cứ như thể chạm tới các vì sao nhỏ bé trên bầu trời đêm. Cô ta tung hai cánh đen trắng ra che phủ cả bầu trời, đảo người trên không, lượn thành vòng rồi bay thành từng đường thẳng quái dị.
“Có mùi máu.” Anh Quân cảm nhận được.
Cánh trắng của Vũ Phương rỉ máu, máu nhỏ xuống đấu ánh sáng trắng chớm lên ở đó.
“Cô ta đang thi trận lớn.” An Ngọc nhìn lên bầu trời.
“Không ổn.” Hắn chửi tiếng nhỏ, lao thẳng tới chỗ Minh Tiêu. “Tia lửa điện.”
Từ hai tay ‘tia lửa điện’ bay ra phóng tới, Tố Duyên dùng ngay ‘ấu xà’ tách nhỏ bản thân mình. Ba con ấu xà của ả bị sét đánh nát thành than đen, nhưng những con còn lại còn lại vẫn kịp đỡ Minh Tiêu chuồn khỏi đó.
“Lại trật. Anh không còn nhiều thời gian, trước khi Vũ Phương hoàn thành trận anh phải bay ra ngoài. Nên nhớ tôi chỉ còn 13 phút ở bên cạnh anh.”
Anh Quân nghiến răng. “Trận lớn chỉ duy trì được 4 phút đúng không?”
“Đúng, nhưng anh nhắm có thể cướp người trong nhiêu đó thời gian không?”
“Không!” Hắn nói thẳng, hướng về phía Minh Anh hét lớn. “Minh Anh cướp Minh Tiêu rời khỏi nơi này.”
“Đừng mơ.” Tố Duyên không cho phép điều đó xảy ra, ả kết hợp ‘ấu xà’ và ‘giả hình’ tạo ra vô số Minh Tiêu ngất lịm bay lơ lửng giữa không trung khiến Anh Quân và Minh Anh bối rối.
“An Ngọc cô có thể nhìn ra thật giả trước các phân thân đó chứ?”
“Không thể, hơn một ngàn phân thân xếp gần nhau san sát thế kia có dùng kính lúp cũng không tìm ra được.”
“Cô kém quá!” Thua cả Biết Tuốt, lúc này hắn rất nhớ cô mắm của mình, có nó ở đây chắc chắn sẽ đoán được trong số những phân thân đó ai là Minh Tiêu thật sự.
Mặt An Ngọc xệ xuống, rất không hài lòng với thái độ của Anh Quân.
“Biết Tuốt, mày đi đâu rồi, chui ra đây nhờ chút. Biết Tuốt!” Anh Quân gào trong đầu mình nhưng Biết Tuốt vẫn im lặng cứ như thể không hề tồn tại trong đầu hắn.
“Thế nào, anh tính sao?” An Ngọc kéo dài cổ để mặt mình đối diện Anh Quân.
Tóc xanh ngọc, đôi mắt xanh, hình như Biết Tuốt cũng có cùng màu tóc vào mắt thế này, nhưng nó là con nít còn An Ngọc lại là người lớn, không giống nhau. Hắn lắc nhẹ đầu, đáp: “Tính gì, cứu Minh Tiêu.”
“Chuyện đó là không khả thi, anh nhìn kìa.” An Ngọc hất đầu về bên trái.
Hắn nhìn qua. Không trung bên đó xuất hiện những đường màu trắng nối dần thành một nửa ngôi sao năm cánh.
“Cô ta đã thực hiện được một nửa trận rồi, chỉ còn một nửa trận đen nữa thôi.”
Minh Anh dưới sự nâng đỡ của Điểu hắc ám bay lại gần hắn. “Anh tính sao có nhận ra Minh Tiêu không?”
Lúc này khi nhìn thấy Anh Quân bình yêu trước mặt mình, tâm tính Minh Anh bình tĩnh hơn, đôi mắt không còn đậm ý giết chóc như trước.
Anh Quân lắc đầu. “Khó quá, ả sao chép trạng thái rất giống.”
Minh Anh hiếu kỳ nhìn An Ngọc trong dạng linh hồn đang gác cằm trên vai hắn. “Còn đây là thế nào?”
An Ngọc mỉm cười đáp lại Minh Anh.
Anh Quân: “Chút nữa giải quyết xong nhóm người này chúng ta nói sau, bây giờ cần phải mang Minh Tiêu ra khỏi đây đã. Hai ta chỉ có vài phút để thoát khỏi đây, bởi vì Vũ Phương đang vẽ trận pháp, trận này nếu hoàn thành rất nguy hiểm.”
Minh Anh nheo mắt nhìn theo Vũ Phương đang lượn loạn trên bầu trời. “Anh cứu người tôi ngăn cô ta cho.”
Dứt lời Minh Anh điều khiển Điểu hắc ám bay về phía Vũ Phương. Dưới mặt đất Lê Na, Thảo lên đạn nhắm thẳng vào Minh Anh, bọn họ biết mình không thể đánh thắng Minh Anh nhưng gây cản trở thì có thể.
Quả nhiên đạn của hai cô gái xạ kích không gây tổn thương được cho Minh Anh nhưng có thể làm chậm chân cô, khiến cô liên tục phải né đạn, thậm chí bay trịch đường hướng về phía Vũ Phương.
Anh Quân nhăm mày cố gắng tìm ra Minh Tiêu trong cả ngàn phiên bản trước mặt, lát sau hắn như nhớ ra điều gì: “Tôi vẫn có thể dùng thiên phú của mình chứ?”
“Có thể, anh cứ thoải mái.”
“Đôi mắt dược sư.” Anh Quân điều thiên phú, hắn không quên cơ thể Minh Tiêu đã được hắn phẫu thuật nên chắc chắn rất khác với Chủng phàm ăn khác.
Hơn một ngàn cơ thể nằm sát nhau dưới con mắt dược sư hiện lên làn khói đen dày đặc tưởng chừng như hòa vào màn đêm, trong số đó có một tia trắng nhỏ bé. “Thấy rồi.”
Hắn thu lại thiên phú bay về hướng đó. Những Minh Tiêu đang nằm im bỗng mở mắt, dựng dậy xếp thành hàng, liên tục xoay tròn làm rối loạn tầm nhìn của Anh Quân.
Hắn lùi lại, tức tới mức đưa cao hai chân muốn thẹt ‘tia lửa điện’ vào đám phân thân, nhưng rồi hắn lại sợ mà ngừng lại, nếu không cẩn thận hắn sẽ giết chết Minh Tiêu.
“Anh muốn nghe ý kiến của tôi không?”
“Cô nói đi.”
“Anh nên rời khỏi đây, Minh Tiêu chắc chắn sẽ không bị giết chết, anh có thể tìm cô bé sau.”
“Sao cô có thể chắc điều đó?”
“Vì Chủng phàm ăn sẽ không xuống tay với đồng loại khi lượng thức ăn bên ngoài vẫn còn nhiều. Ngoài ra trí nhớ của Minh Tiêu không còn cô bé hiện tại đang bị ả rắn điều khiển, anh mang cô bé về là bất lợi giống như đặt một quả bom trong nhà, ngược lại nếu để Minh Tiêu đi cùng bọn họ cô ấy chắc chắn sẽ trở thành một vũ khí lợi hại bọn họ không dám bỏ đi, ngoài ra trong lúc đó anh có thể tìm cách để hóa giả khống chế cho Minh Tiêu.”
Anh Quân nhìn chằm chằm vô số khuôn mặt lặp đi lặp lại liên tục trước mặt mình, hiện tại không thể liên hệ được với Biết Tuốt, trường hợp của Minh Tiêu có lẽ chỉ một mình Biết Tuốt có thể giải quyết được.
“Còn khoảng mười giây nữa Vũ Phương sẽ hoàn thành quá trình vẽ trận pháp.” An Ngọc nhắc nhở.
Anh Quân cắn răng, quay người lao tới chỗ Minh Anh. “Minh Anh chúng ta đi thôi.”
“Minh Tiêu thì sao?” Minh Anh hỏi.
Anh Quân hít vào một hơi, dứt khoát. “Sẽ cứu về sau.”
“Không được để bọn họ thoát khỏi đây!” Vũ Phương hét lớn.
Từ bên dưới Lê Na và Thảo cùng với Mi quyết tâm hợp sức để cầm chân hai người bọn họ trong lúc này.
Lê Na: “Mi dùng thiên phú Rafflesia arnoldii tỏa ra mùi hương ngay khi bọn họ tới gần. Thảo tiến hành bắn đạn xúc cảm truy sát theo bọn họ, tuyệt đối không được sử dụng thiên phú ‘chí tử’ bọn họ có độ linh lực cao hơn cô dùng chiêu đó cô sẽ chết. Tôi sẽ liên tục nã đạn bay lên không chặn đường.”
Phân xong nhiệm vụ, Lê Na chuyển về hình thái Chủng phàm ăn, vỗ cánh bay lên liên tục nã đạn. Bên dưới Thảo cũng làm tương tự bắn ra hai phát đạn xúc cảm.
An Ngọc nhìn thấy đạn xúc cảm của Thảo, mặt mày nhăn nhó. “Né đạn xúc cảm đi, nó bám dai như đĩa, không dễ thoát đâu.”
Minh Anh đâu để mấy cô nàng bên dưới thực hiện được mục đích, quật mạnh rêu đỏ xuống, hô lớn: “Hút cạn.”
Không khí chững lại, sức lực của cả ba người đều bị hút đi, mọi chuyển động chậm tới khó chịu.
“Truyền nhiễm.” Minh Anh hô lên, Điểu hắc ám kêu lớn vỗ cánh bay về phía Lê Na.
Trên cao một phân thân Minh Tiêu phóng xuống, đón đầu ngay tầm di chuyển của Minh Anh thành công khiến cô nàng khựng lại, Điển hắc ám mất đi sự điều khiển của chủ nhân vỗ cánh bay trở lại. Dù biết đó rất có thể là phân thân nhưng cả Minh Anh lẫn Anh Quân đều không dám ra tay, họ rất sợ hai chữ lỡ như.
Vèo vèo.
Thêm một loạt Minh Tiêu nữa bay xuống xếp một hàng dài chắn trước mặt hai người.
“Không ổn rồi, thời gian đã hết.” An Ngọc thở hắt ra một hơi, “không đi được nữa.”
Ánh sáng trắng bùng lên dữ đội ở phía đông, phía tây ánh sáng đen dù hòa lẫn với màn đêm vẫn đủ để mắt người nhìn ra nó đang điện diện.
Ánh sáng đen và trắng kết lại với nhau theo hình dạng ngôi sao năm cánh, lập thành một bức tường cao gần như đụng tới trời, nhốt tất cả vào bên trong. Ngay giữa trung tâm trận pháp trên bầu trời Vũ Phương với hai cánh đen và trắng đang từ từ hạ xuống, lông vũ xơ xác nhưng sắc thái khuôn mặt vô cùng tự tin.
“Đã tới lúc chấm dứt trận chiến này rồi!” Vũ Phương hào hứng nói. “Lên nào đồng đội của ta.”
Trên đỉnh đầu Lê Na, Tố Duyên, Mi, Thảo, xuất hiện một điểm sáng nhỏ, điểm sáng nhanh chóng tan đi.
“Đó chính là người được chọn trong trận pháp này.” An Ngọc nói nhỏ bên tai Anh Quân.
Bùm bụp.
Toàn bộ Minh Tiêu chắn trước mặt Anh Quân và Minh Anh nổ tung hiện ra bản thể là những con rắn nhỏ, chúng phóng vút qua hai người lao về hướng Vũ Phương kết thành hình dạng Tố Duyên. Theo sau là ba cô gái cũng được hút lên cao đứng ngang bằng với Vũ Phương thành một đội hình năm cô gái xếp hàng ngang. Giờ thì trông cô nào cũng đầy tự tin phấn chấn.
Anh Quân từ từ hạ xuống đất, Minh Anh cũng đồng dạng như vậy. Hai bọn họ không muốn chiến trên không.
Nhóm Anh Quân đáp đất năm cô gái cũng đáp đất theo.
“Vào vấn đề luôn.” Vũ Phương nói. Bản thân cô ta không thể duy trì trận pháp này quá lâu, bốn phút mọi thứ phải được chấm dứt.
“Hỡi đồng đội của ta, hãy giao linh hồn cho ta cùng ta tạo ra sức mạnh vĩ đại nhất hạ gục kẻ thù.” Hai tay Vũ Phương vươn cao, lời kêu gọi của cô ta chấn động tới mức ánh sáng trắng bùng lên dữ dội. Ánh sáng đen như hóa thành thực thể kết một bức tường bóng tối dày nặng đủ để ép đối thủ đến ngạt thở.
Anh Quân cảm thấy khó chịu, đến Minh Anh dù mang linh lực trên 10.000 cô vẫn nhíu mày trong hoàn cảnh này.
An Ngọc lại khác cô nàng dường như không bị ảnh hưởng gì, ngồi trên vai Anh Quân nhìn chằm chằm đối thủ của họ. “Linh lực thật sự của từng người họ chắc anh đã nhìn thấy?” Cô hỏi Anh Quân.
Vũ Phương là 5000, Lê Na xạ kích 6800, Tố Duyên 7000, Thảo cô gái xạ kích hai súng dùng đạt xúc cảm 4000, Mi 3900, tất cả cộng lại là một con số khổng lồ.
“Tổng linh lực của họ sẽ được cộng lại?”
An Ngọc gật đầu. “Đúng vậy, thậm chí sẽ tăng lên khi anh và Minh Tiêu đã thương bọn họ trong trận pháp này, biện pháp để thoát khỏi đây là không đánh chỉ né chiêu trong vòng 4 phút.”
“Có vẻ hơi khó.”
“Rất khó!” An Ngọc thở hắt ra một hơi.
Phía trước linh hồn của năm cô bắt đầu tách khỏi cơ thể bay lên cao.