Năm linh hồn lúc bay lên không trung vốn dĩ mang màu trắng nhưng khi bọn họ xoay tròn đến khu vực màu đen, năm linh hồn bắt đầu bị nhuộm màu trông như hành tinh nửa sáng nửa tối. Họ mang một nửa người màu đen và một nửa màu trắng.
“Không thể để chuyện này tiếp diễn thêm được nữa!”Anh Quân quyết định ngăn cản trước khi năm linh hồn hợp nhất.
Hắn đưa hai tay lên thật cao, cơ bắp trên hai cánh tay căng chặt sức mạnh cuồn cuộn, đầu óc và tầm mắt tập trung cao độ: “Tia chớp lửa!” bắn thẳng về phía các linh hồn.
Rẹt!
Tia lửa điện chớp lóe mang theo sức tàn phá khủng kh·iếp xé không lao tới, nhưng khi vừa chạm phải vòng sáng từ năm linh hồn, nó hoàn toàn b·ị đ·ánh tan, không gây tổn thương được cho bất cứ ai.
“Hự!”
Hắn ôm ngực, chân lảo đảo lùi về sau. Hai tia lửa điện không chỉ không gây được thương tích còn khiến cho bản thân gặp nội thương.
“Không được đâu.” An Ngọc lên tiếng. “Một khi trận đã khóa thì người làm chủ nơi này chính là kẻ thi trận, ai không được chọn rất khó đã thương người được chọn, đây là quy luật bất biến trong trận pháp này. Hiện tại anh chỉ có thể chờ đợi.”
Anh Quân nghiến răng, rõ ràng hắn vẫn có thể hành động, rõ ràng đối thủ đang trong tình thế phô diễn hết mọi điểm yếu cho hắn vậy mà. Điểm yếu! Hắn chợt nhận ra điều này, lia mắt nhìn về phía năm thân xác không hồn đang nằm trên mặt đất.
“Đừng đánh chủ ý vào đó.” An Ngọc hiểu hắn muốn làm gì. “Những gì có liên quan đến người được chọn khi ở trong trận pháp, kể cả quần áo, hoa tai… chỉ cần là vật có dính mùi hương của họ đối thủ đều không thể phá hủy, vô ích thôi, tiết kiệm linh lực đi. Nếu cứ dùng bừa bãi anh rất dễ rơi vào quá độ, lúc đó anh không khác gì cá trên thớt, người ta muốn kho hay nấu canh đều được.”
Anh Quân đành từ bỏ kếch hoạch đánh vào thân xác không còn linh hồn, trơ mắt nhìn lên bầu trời. Năm linh hồn xoay tròn trên khung trung, từ từ thu nhỏ lại, chạm vào nhau, ánh sáng trắng và đen lóe lên che mờ tầm nhìn. Vài phút sau khi ánh sáng tan đi trên bầu trời xuất hiện một sinh vật to lớn.
Xoảng.
Soobin đánh rơi cốc nước, trên cổ nhóc đang vắt khăn mặt, người vẫn còn dính nước cho thấy nhóc vừa mới tắm xong. Tay nhóc run rẩy, trong không khí có một áp lực vô hình nào đó đang tồn tại.
“Có chuyện gì vậy?”
“Hình như có thứ gì đó ở khu vực phía tây của Vùng giáp trung.”
“Không lẽ là quái vật?”
“Mau cho người đi điều tra.”
Ngoài hành lang vang lên tiếng nói hỗn loạn cùng bước chân di chuyển nặng nề. Trạng thái bị đè ép này là do linh lực tạo thành. Một kẻ có lượng linh lực cao gấp nhiều lần kẻ khác có thể tạo ra một áp lực vô hình, khiến cơ thể đối thủ và những người có linh lực thấp hơn trở nên chậm chạp, khó kiểm soát.
Cốc cốc.
Có tiếng gõ cửa vang lên.
“Soobin em ở trong đó chứ?”
“Vâng.” Soobin vòng qua mảnh vỡ ly thủy tinh đi ra ngoài mở cửa.
Bên ngoài là Bảo Nhi, nhân viên kiểm tra linh lực tại Hội Tiến hóa giả. Khuôn mặt cô trắng bệch, cơ thể run nhẹ. “Em cảm thấy thế nào?”
Soobin đáp. “Vẫn có thể chịu được, chị hình như không ổn lắm?”
“Độ biến dị của chị ở mức khá cao, nên khi linh lực bị chèn ép cơ thể sẽ khó hành động hơn. Độ biến dị của em thấp đúng không?”
Soobin gật đầu. “Độ biến dị của em là 10 thôi chị.”
“Vậy phiền em ra ngoài chờ lệnh của đội kỵ sĩ, nếu họ cần nhân viên của Hội tiến hóa giả giúp đỡ em nói tình hình cho họ biết.”
“Mọi người đều khó chịu như chị sao?”
Bảo Nhi gật đầu. “Một số họ cố gắng chạy ra ngoài nhưng phải nhanh chóng trở về vì khi ra khỏi nhà không có gì che chắn càng khó chịu hơn.”
Lời cô vừa dứt, có một nhân viên nữ lảo đảo bước vào. Vừa thấy hai người cô gái vội vã nhắc: “Mau vào phòng...”
Cô thở nặng nề, mồ hôi lấm tấm hai bên thái dương. “Bên ngoài rất khó chịu. Bảo Nhi... tôi có thể nhờ cô kiểm tra... các thông số của tôi một chút không?”
Bảo Nhi gật đầu. “Chị theo tôi vào phòng.”
Dứt câu cô quay qua Soobin. “Nhờ em.”
“Được, chị mang cô ấy về phòng đi, em thay quần áo xong sẽ chạy ra ngay.”
Soobin thay đồ đi nhanh ra ngoài, vừa bước chân xuống khỏi bậc tâng cấp của ký túc xá nhân viên, tầm mắt của nhóc nhoáng lên, suýt chút nữa thì ngã ra đất, may mắn có lan can giữ lại. Phải mất vài phút Soobin mới có thể ổn định được cơ thể.
“Cái gì thế kia?”
Tiếng ồn ào bên dưới thu hút nhóc, cậu theo hướng của bọn họ đưa mắt tới, con ngươi mở to đầy kinh hãi.
Phía xa kia trên bầu trời là đầu của một sinh vật kì lạ. Có năm đầu người dính liền vào nhau, nước da trắng như vôi, mắt đỏ ngầu, mái tóc dài đen như màn đêm kéo dài xuống biến mất sau mái ngói của các ngôi nhà, có lẽ nó rất dài.
Thân thể của sinh vật mang hình hài người nữ, không mặc quần áo, phần ngực là hai bông hoa màu đỏ kì dị, từ trong nhụy của chúng lúc nhúc rất nhiều sinh vật màu trắng, khoảng cách khá xa nên Soobin không thể nào quan sát được nó là răng nanh hay là sinh vật nào khác.
“Thứ đó là gì vậy? Mau gọi cho nhóm kỵ sĩ!” Mọi người hô lên, những kẻ nhát gan lùi lại bỏ chạy tứ tán, còn lại kẻ bạo gan hơn sức đề kháng tối hơn cắm đầu chạy về phía đó để xem xét tình hình.
Soobin chạy theo những người đó, cậu muốn nhìn rõ hơn thứ sinh vật gớm ghiếc kia.
Càng lại gần kích thước của nó càng khiến cậu bàng hoàng, cao hơn cả căn nhà cao nhất đất nước thời bình khoảng 68 tầng, ở khoảng cách này Soobin có thể nhìn thấy rõ thứ tồn tại bên trong hai bông hoa trước ngực, đó là những chiếc răng nanh sắc nhọn trắng hớ nguy hiểm. Phía sau lưng con quái vật có sáu cánh, bốn cạnh màu xanh mỏng, hai cánh lông vũ một đen một trắng.
Soobin Vòng qua khu nhà cuối cùng, nếu chạy hết khu này cậu sẽ đến được vùng đất trống, tiếp nối với nới sinh vật đang hiện diện.
Hé!!!
Năm miệng của năm cái đầu hét lớn. Tiếng hét của nó chất động tới mức hạ gục toàn bộ những người đang muốn tiến về phía đó, kể cả Soobin, bọn họ bị đè ép trên mặt đất, những ngôi nhà xung quanh rung lên như thể có đ·ộng đ·ất, tiếng nứt vỡ vang lên, nghe răng rắc gai người.
“Mau rút lui, ở đây chỉ... bọn kỵ sĩ... may ra... mới có thể đánh được!”
Những kẻ gan dạ quay người, họ không thể đi đứng bình thường như khi tới đây, chỉ có thể bò để rời khỏi, cố gắng chạy xa khu vực của con quái vật. Soobin không bỏ đi, nhưng nhóc cũng không tiến lên, trườn tới một vị trí cách khá xa các ngôi nhà dừng chân tại đó, chờ đợi.
Cánh tay quái vật nâng lên.
Cánh tay ấy không có bàn, từ khuỷu tay xuống tới bàn dẹp dài mảnh, có răng cưa sắc bén. Bắp tay trên cao dính vô vàn xúc tua bé tí lúc nha lúc nhúc như sinh vật sống kí sinh, nơi đó có chảy ra chất lỏng màu đen sì.
Soobin ngửi được mùi h·ôi t·hối trong không khí, hai bông hoa trước ngực quái vật đang thả ra một luồng khói màu vàng.
Soobin vội vàng bịt mũi miệng, lùi dần về sau. Bây giờ khu vực này chỉ còn một mình cậu, tất cả những kẻ bạo gan muốn nhìn xem quái vật đã bỏ chạy.
Rầm!
Tiếng động lớn vang lên, mặt đất chấn động, vài căn nhà gần đó không trụ được đổ ập xuống, khói bụi mịt mù bốc lên. Soobin không thể nhìn thấy cách quái vật hành động, nhưng thông qua từng cử chỉ và sức mạnh nó toát ra, Soobin mơ hồ đoán được nó đang đối đầu với ai đó.
“Kẻ đó là ai, đánh được với loại quái vật này quả là không tầm thường!” Soobin lẩm bẩm.
Một tia chớp lóe lên. Bóng người xuất hiện sau lưng Soobin nhưng nhanh chóng bị ép ngồi sụp xuống. “Soobin phía trước xảy ra chuyện gì vậy?”
Người hỏi chuyện Soobin là một chàng trai khá trẻ, ăn mặc khá tùy tiện, áo trong dài hơn áo ngoài, đội một chiếc mũ cối màu xanh, tóc nhuộm vàng, chân đi dép cao su Bác Hồ.
Soobin đáp lời hắn: “Anh Tia chớp, em cũng không biết.”
Tia chớp lom khom đứng lên, nhưng ngay lập tức phải cúi rạp người. “Mẹ kiếp không biết là sinh vật gì, linh lực ác quá!”
0