Những kẻ ở bên ngoài trận pháp chỉ bị ảnh hưởng đã khó trụ nổi, người trực tiếp đối diện với sinh vật gớm ghiếc cao chọc trời thân ngang gần như choáng cả một khu đất lớn như Anh Quân và Minh Anh càng đáng ngại hơn.
Vốn dĩ theo kế hoạch bọn họ chỉ cần chịu đựng vượt qua 4 phút ngắn ngủi không để quái vật g·iết c·hết như vậy có thể thoát, nhưng khi năm linh hồn hợp nhất, con quái xuất thế kế hoạch đó đã lung lay.
Không cử động được, bị đè ép đến ná thở thì sao có thể né chiêu đây!
“Cẩn thận nó chuẩn bị phát động t·ấn c·ông.” An Ngọc cảnh báo.
Anh Quân ngước đầu lên. Cánh tay quái vật được kết thành từ tua xúc cảm của loài san hô, từ khuỷu tay trở xuống ống tay dẹp, dài bất thường và có răng cưa sắc bén hệt như chân trước của loài bọ ngựa. Cánh tay đó vung lên, chém về phía Anh Quân.
“Hút cạn.” Minh Anh cố gắng sử dụng thiên phú, lũ rêu của cô nàng lao ra ngoài, lần này tốc độ của nó chậm đi trông thấy, tầm vươn cũng ngắn hơn, công dụng giảm hơn phân nửa. May mắn nó vẫn đủ sức khiến cho không khí bao xung quanh bọn họ bị tác động ngưng kết, hạn chế tốc độ chém xuống của cánh tay bọ ngựa. Thuận tiện cho hai người lăn ra khỏi khu vực chém của nó.
Rầm.
Cánh tay chém đứt rêu đỏ cắn một đường sâu hoắc trên mặt đất, gây ra chấn động như thể động đất lớn.
Cánh tay còn lại của quái vật, lấy đại liên sáu nòng của Lê Na làm chủ, xung quanh được bao bọc bởi lũ rắn mamba đen.
Xoành xoạch.
Tiếng nòng súng quay vang lên, lũ rắn bao xung quanh gào thét hướng Minh Anh và Anh Quân lao tới, kéo theo sau là sáu viên đạn xúc cảm.
“Mẹ nó đạn xúc cảm. Mau né!” An Ngọc có thù với thứ quái quỷ này.
Tốc độ quá chậm khiến Anh Quân và cả Minh Anh chỉ kịp di chuyển sang ngang, né sát sao sáu viên đạn. Cả sáu viên xúc cảm va vào đất, tạo ra một vụ nổ không lớn, nhưng lại có khả năng ăn mòn cả mặt đất, màu đất nơi đó biến đổi thành một màu đen chết chóc, bọt rủi lên sôi xèo xèo.
“Đạn nâng cấp có độc.” An Ngọc rít lên.
“Tầm này thì đánh sao nổi!” Anh Quân cố gắng đứng dậy bước xa vị trí dính đạn, Minh Anh di chuyển theo hắn.
May mắn cho bọn họ, quái vật tuy mạnh, nhưng bản thân nó quá lớn di chuyển vô cùng cồng kềnh, điều đặc biệt nó quá cao nên khi nhìn xuống bọn họ khó mà bắt được chính xác.
Rầm rập.
Cát bụi rơi xuống trước mặt hai người, một bàn chân của quái vật nâng lên, bắp chân quấn đầy rễ cây, bên trong ẩn nấp vô vàn rắn độc, lòng bàn chân là thứ tua xúc cảm của san hô đang rỉ ra hợp chất đen sì.
Bàn chân đạp mạnh về phía Anh Quân. Hắn gồng mình hô: “Tia lửa điện.”
Hai tia lửa điện bắn ra từ bàn chân Anh Quân nâng hắn lên, hắn kéo cả Minh Anh bay lên cao, sít sao né được cú đạp như trời phạt của quái vật. Mặt đất nơi bàn chân hạ xuống tạo thành một cái hố đủ sâu để làm hồ bơi.
Bàn chân quá lớn chỉ cần di chuyển sẽ tác động đến gió và không khí, tạo ra lực đẩy ở hai bên hất Anh Quân va người vào bức tường màu đen phía sau, ‘tia lửa điện’ có thể duy trì cho hắn bay lượn, nhưng muốn chiến đấu thì có vẻ khá khó khăn.
Vút.
Cánh tay đại liên sáu nóng đập xuống từ trên cao, Anh Quân kéo Minh Anh né đi.
Lần này lực gió tạo ra từ cú di chuyển táo bạo của nó đẩy cả hai bay dạt sang ngang va thẳng vào hông quái vật. Anh Quân theo phản xạ với tay nắm lấy cạnh sườn nó. Sườn quái vật được bao bởi một lớp da cứng cáp như san hô, bên trên có vô số tua xúc cảm. Tay hắn vừa chạm vào, tua xúc cảm như tìm được đồ ăn ngon quấn lấy tay hắn.
“Tia lửa điện.” Anh Quân buộc phải dùng tia lửa điện để đốt cháy số tua xúc cảm nơi đó thoát ra.
Chiêu thức của hắn gây đau cho quái vật, đồng thời cũng khiến nó hưng phấn, năm cái miệng gầm lên đầy sung sướng, mái tóc dài chạm đất ban đầu là rễ cây giờ bỗng biến dị, trở thành những con rắn đen.
“Anh đã làm nó bị thương, chính điều đó nạp thêm linh lực cho nó, nó lại biến đổi.” An Ngọc lên tiếng.
Tóc rắn tự ý hành động uốn éo bắn thẳng về phía hai người.
“Tia lửa điện!” Anh Quân bắn ra tia lửa đốt cháy ba con lao tới gần.
Vút vút.
Minh Anh quất rêu phá nát được vài con, nhưng chúng quá đông.
“Đường đao tinh chuẩn.” Anh Quân quyết định thay chuyên thức với hi vọng thiên phú của hắn có thể cắt vào nơi hiểm nhất của quái vật.
Cánh tay vung lên, một đường đao mang theo tia lửa điện cắt về phía trước.
Ầm!
Cú cắt này cực mạnh, chém vào eo quái vật.
Xì xì.
Máu của nó trào ra, đỏ trộn lẫn màu vàng, mang theo mùi hôi thối như nuốt lấy ý thức kẻ khác.
“Lại tiến hóa.” An Ngọc hét lớn. “Lùi lại, đừng hít phải mùi hương của Rafflesia arnoldii, nó có thể phá hủy thần kinh của anh đấy.”
Anh Quân lùi lại thật nhanh cố gắng né xa mùi hương đang túa ra liên tục từ vết thương bị cắt, nhưng có vẻ đã quá muộn, mùi hương luồn qua mũi đi vào não tạo ra cảm giác lâng lâng không chân thực, bước chân của hắn như đang bước trên mây, mọi âm thanh đến từ bên ngoài hệt như đã bị vô hiệu hóa, hắn không còn nghe thấy gì ngoài những chuyển động cục nịch của con quái trước mặt.
Hai bông hoa trước ngực nó thả ra vô số răng nanh trắng hếu sáng bóng, sắc bén.
“Anh Quân!”
Minh Tiêu lao qua, kéo lấy tay hắn đẩy ra sau, bản thân cô hóa về cơ thể nguyên bản đón nhận toàn bộ răng nanh lao tới.
Phập.
Toàn bộ răng nanh đâm xuyên qua cơ thể xương xẩu của Minh Anh, phá hủy vô số rêu trong cơ thể cô, đâm đến nát bươn để lộ ra một vật màu xanh bên trong.
Anh Quân va vào bức tường trận pháp, cú đập cực mạnh giúp hắn hồi phục lại đôi chút. Ánh mắt hốt hoảng nhìn lên, trong con ngươi phản lại hình ảnh búp tre non của Khánh Ngọc.
“Không!” Hắn vươn cánh tay về nơi đó.
Minh Tiêu đang nằm dưới mặt đất, kia là Khánh Ngọc đứa bé thứ hai hắn cứu được.
Thời gian lúc này quay chậm đến đáng sợ, từng chuyển động xung quanh búp tre non như đập thẳng vào mắt hắn. Răng nanh sau khi tàn phá cơ thể Minh Anh liền quay lại hướng vào búp tre non tấn công nó.
“KHÔNG!!!”
Hắn đạp chân lên mặt đất bật người dậy lao lên nhưng tốc độ đó quá chậm so với ranh nanh vốn đang quần phá nơi ấy. Mũi răng nanh đầu tiên đâm xuyên qua búp tre non, máu đỏ bắt ra, tiếp theo là vô số răng nanh khác, búp tre non nhỏ bé nát thành từng mảnh nhỏ.
Máu đỏ bao phủ đôi mắt Anh Quân, nước mắt chảy xuống từ hai bên đuôi mắt hắn trong vô thức. “Khánh... Ngọc!”
“Á!!!”
Minh Anh gào lớn một tiếng, rơi xuống từ trên cao đập trúng người Anh Quân kéo theo hắn xuống mặt đất. Anh Quân nhìn chằm chằm trên cao, máu của Khánh Ngọc vẫn còn bay trên khoảng không ấy. Hắn giờ đây chẳng còn quan tâm điều gì nữa, cái chết của Khánh Ngọc chiếm toàn bộ tâm trí hắn.
Minh Anh chống cánh tay xương xẩu trên mặt đất muốn đứng lên, nhưng cơ thể đã chịu tổn thương quá nặng, lần nữa đổ gục xuống. Lũ rêu ký sinh trong cơ thể cô khóc thút thít, tiếng khóc ấy nhỏ bé chẳng còn lại là bao, cho thấy chúng đã bị diệt gần sạch chỉ còn lại vài sợi nhỏ.
“Khánh... Ngọc!”
Bên tai Minh Anh vang lên tiếng nói đầy kìm nén của Anh Quân, cô cũng cảm nhận được có thứ gì đó đã rời khỏi cơ thể mình. Nhưng giờ đây Minh Anh chẳng đủ sức để duy trì sự tỉnh táo nữa, cô đổ ập xuống nằm đè lên người Anh Quân, khó khăn nói: “Tôi không thể... bảo vệ... anh nữa... rồi!”
Minh Anh chìm vào bóng tối.
Nước mắt Anh Quân chảy xuống chạm vào An Ngọc, cô sững sờ nhìn hắn. Điều gì có thể khiến một chàng trai rơi lệ. Theo hướng nhìn của hắn cô ngước lên theo.
Năm cái đầu hưng phấn cười lớn cúi xuống, đại liên sáu nòng nhắm thẳng vào cơ thể Anh Quân, lũ răng nanh được thả ra từ hai bông hoa đang múa may loạn xạ bên trên, cùng với đó là một trời tóc rắn, miệng rắn mở lớn, thẹt từng chiếc lưỡi đỏ rực về phía bọn họ.
An Ngọc nhắm mắt. “Có lẽ ta không thể đồng hành cùng anh được nữa rồi. Anh Quân tạm biệt!”
Xoành xoạch.
Đại liên sáu nòng xoay mạnh.
Chít chít.
Tiếng lũ rắn mamba đen hưng phấn cạ vào nhau.
Răng nanh đập vào nhau phát ra tiếng lạch cạch.
Xì xì.
Hương rafflesia arnoldii được xả ra từ hai bông hoa khổng lồ bên trên.
“HA HA HA!!!”
Tiếng cười chói tai của năm cái đầu vọng xuống.
Chúng kết hợp với nhau tạo thành âm thanh của địa ngục, tất cả báo hiệu cho giờ khắc cuối cùng, chấm hết.
Pằng pằng pằng.
Đạn rời nòng.
Rít.
Rắn hưng phấn lao xuống.
Kít kít.
Răng nay thi nhau phóng như những mũi tên rời dây cung.
0