ẦM ẦM ẦM!!!
m thanh v·a c·hạm vang lên, tai An Ngọc như ù đi, ở dạng linh hồn cô không thể cảm nhận đau đớn nhưng vẫn phải đón nhận lực kéo, xé cô ra khỏi người Anh Quân. Thế nhưng cô chờ và chờ vẫn không thấy điều đó xảy ra.
An Ngọc mở choàng mắt, cô sửng sốt nhìn cảnh tượng xung quanh.
“Rừng cây.”
Vô số cây tre nhỏ mọc trên mặt đất, bầu trời đêm biến mất, trận pháp cũng tan đi, nơi đây như thể một không gian khác, bầu trời mang một màu xanh thực vật nhàn nhạt. Mặt đất ẩm ướt, tre con mọc khắp nơi, bụi ánh sáng bay lên trong không trung.
Cô vẫn đang ở bên cạnh Anh Quân.
“Khánh Ngọc.” Anh Quân ngồi thẳng người dậy, mắt mở to nhìn chằm chằm không gian trước mặt. Đây chính là thiên phú ‘ảo mộng rừng tre’ của Khánh Ngọc, đã lâu lắm rồi hắn mới một lần nữa được chứng kiến lại khung cảnh này, nhưng lòng hắn như thắt lại, hắn sợ khoảnh khắc này sẽ là hồi ức cuối cùng.
Bụi ánh sáng màu xanh tụ lại thành hình dạng một đứa bé khoảng vài tuổi, đứa bé có mái tóc xanh, nở nụ cười rất tươi, vươn tay về phía Anh Quân.
“Anh, em nhớ rồi, anh không phải là mẹ em, giờ chắc em phải đi tìm mẹ. Anh ở lại nhớ bảo trọng, cảm ơn anh đã cứu em. Tạm biệt!”
Nước mắt chảy xuống từ đôi mắt màu xanh của cô bé, cơ thể vừa thành hình dần mờ đi, từ từ hóa thành bụi ánh sáng màu xanh xinh đẹp bay vào không trung. Khi cô bé tan hết, những cây tre con cũng bắt đầu tan theo, tre tan hết đến mặt đất, không gian ‘ảo mộng rừng tre’ dần biến mất, bóng đêm xuất hiện.
Mắt Anh Quân không còn tiêu cự, cứ vậy nhìn về phía trước, trong đầu hắn lúc này dường như trống rỗng.
“Đã qua 4 phút.” An Ngọc lẩm bẩm. “Tôi phải đi rồi, phiền anh sau hôm nay hãy luôn mang theo tôi bên cạnh, nếu anh làm mất tôi và anh sẽ rất khó gặp lại.”
Dứt câu cô cũng tan đi, hóa thành một đường ánh sáng màu xanh ngọc bay lên cuộn tròn thành một viên đá rơi xuống bàn tay Anh Quân. Anh Quân ngơ ngác nhìn về phía trước, bàn tay vô thức nắm chặt, miệng liên tục lặp đi lặp lại: “Khánh Ngọc, Khánh Ngọc!”
Minh Anh đang nằm bên cạnh hắn, lũ rêu trong người cô đã hóa về màu xanh, bò ra từ trong xương quấn lấy từng phần cơ thể cô, tác tạo lại lớp da con người. Minh Anh vẫn hôn mê sâu, năm cô gái biến mất cùng với đó Minh Tiêu cũng đã bị đem đi.
Soobin chứng kiến cảnh con quái vật bị một luồng ánh sáng xanh nuốt chửng, khi ánh sáng xanh tan đi nó biến mất, áp lực từ nguồn linh lực khổng lồ cũng dần tan biến.
Tia chớp ngồi phía sau cậu đứng bật lên. “Quái vật biến mất rồi tới đó xem tình hình chút đi,”
Nói rồi hắn hóa thành một đường chớp lao đi. Soobin chạy theo, khi lại gần, nơi đó không còn sót lại khối kiến trúc nào, một cái hố sâu hình lòng bàn chân xuất hiện, mặt đất bị xới tung, toang hoang như thể vừa trải qua một trận đại chiến.
“Ơ!” Soobin kinh ngạc, nâng chân chạy tới. “Anh, sao lại là anh?”
Soobin ngồi sụp xuống bên cạnh Anh Quân, ánh mắt lia qua Minh Anh gần đó, cậu vội di chuyển tay đặt lên mũi cô. “May quá chị ấy vẫn còn sống.”
“Chuyện gì thế này?” Tia chớp sau khi kiểm tra một vòng liền chạy tới chỗ bọn họ, ngồi xuống trước mặt Anh Quân. “Quái vật đâu?”
Anh Quân liếc qua hắn, ánh mắt dần khép lại gục đầu xuống trong tư thế ngồi, bàn tay vẫn nắm chặt.
Tia chớp hốt hoảng. “Ê đừng c·hết chứ, tôi đang hỏi anh đấy!”
Thình thịch.
Hàng loạt tiếng bước chân tới gần.
“Quái vật đâu?” Ngục Tù lên tiếng.
“Không biết.” Tia chớp sửa mũ cối trên đầu khó chịu nói.
“Mau đuổi theo, ra ngoài căn cứ tìm xem.” Một cô gái có mái tóc màu hồng uống xù lên như một đám mây nói.
Vút.
Một người sượt qua người cô lao đi.
Tia chớp đứng bật lên. “Ê Siêu tốc chờ với.”
Nói rồi hắn hóa thành tia chớp đuổi theo.
Cô gái tóc hồng lại gần Soobin: “Hai người này là người quen của em à?”
Soobin gật đầu. “Họ là ân nhân của em.”
Tóc hồng tỏ ra khó xử. “Họ biết về quái vật nên chắc chắn không thể để họ đi được.”
Soobin bình tĩnh gật đầu. “Em biết, thiên phú của em có thể nhìn ra sự thật, nhưng giờ họ ngất xỉu hết rồi thiên phú không có tác dụng. Em muốn đưa họ về phòng kí túc xá nơi em đang ở, chờ họ tỉnh dậy sẽ kiểm tra sau.”
Tóc hồng vuốt cằm.
Từ phía xa chạy tới một người nam mặc áo khoác dài, đội nón lá, lạnh giọng yêu cầu: “Chủ nhân đang chờ kết quả.”
Tóc hồng nghe vậy liền tóm lấy nón lá, nói như ra lệnh: “Mau phụ Soobin đưa hai người này về phòng nó, gọi Tiến hóa giả hệ chữa lành tới hỗ trợ, để bọn họ tỉnh lại càng nhanh càng tốt.”
“Được, cô đi báo cáo cho chủ nhân, tôi lo cho.”
Tóc hồng xoay người, mái tóc xù của cô nàng bay nhẹ lên dập dềnh nhẹ trong gió, kéo cả người cô lên khỏi mặt đất. Cô nhẹ tựa mây bay đi.
Nón lá theo lệnh hỗ trợ mang người trở về ký túc xá, đặt cả hai lên giường Soobin. “Có cần anh hỗ trợ gì thêm nữa không?”
Soobin lắc đầu.
Hắn quay người. “Nếu vậy để anh đi tìm thiên phú chữa lành tới.”
Cửa đóng lại Soobin nhìn hai người đang nằm trên giường mình, mặt chủ nhân Minh Anh nhợt nhạt cứ như thể vừa đi hiến cả chục lít máu về, trên người không có một v·ết t·hương nào để lại. Đây không giống với tình trạng vừa kết thúc một trận chiến kịch liệt.
“Họ thế này sẽ nguy mất!” Soobin lo lắng. Chuyện này chắc chắn chủ nhân căn cứ Hy Vọng sẽ để ý, một quái vật có nguồn linh lực lớn đến như vậy xuất hiện trong căn cứ không một tiếng gió lộ ra, đã thế chỉ có hai người này đối đầu với quái vật trở về toàn thân không thương tích, chắc chắn không ai có thể bỏ qua cho hai nhân vật đầy khả nghi như thế này.
Soobin kiểm tra sơ qua thân thể Anh Quân, nhịp thở của hắn ta yếu hơn so với Minh Anh. “Xem ra người này b·ị t·hương nặng hơn, nhưng anh ta vẫn không có v·ết t·hương ngoài da? Chuyện này là thế nào đây? Quái vật đó không lẽ chỉ tác động đến linh hồn?”
Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên. “Soobin anh mang thiên phú ‘chữa lành’ tới.”
“Mời vào cửa không khóa.” Soobin đứng lên di chuyển tới ghế tựa trong phòng ngồi nghiêm chỉnh, như thể mình chưa bao giờ lại gần hai người bệnh.
Người đàn ông đội nón lá mang theo một chàng trai độ 12 tuổi bước vào. “Chào cậu.”
Soobin đứng lên. “Thái cậu tới rồi.”
Thái cười. “Mình nghe nói hai người bạn của cậu bị quái vật t·ấn c·ông.”
“Đúng vậy, mình quen họ tại Hội Tiến hóa giả.”
Thái ngạc nhiên. “Cậu làm việc ở đó gặp vô số người, sao lại quen hai người này được vậy?”
Công việc của Soobin cho phép cậu gặp rất nhiều người, từ trước tới giờ Thái hiếm khi thấy cậu ấy quen ai, đây là lần đầu tiên.
Soobin mỉm cười, hồn nhiên đáp. “Cho phép tôi giữ bí mật nhé!”
Thái nhún vai lại gần, ngồi xuống bên cạnh Minh Tiêu. “Tớ ưu tiên phụ nữ trước nhé?”
Soobin biết Anh Quân bị nặng hơn, nhưng trong thâm tâm cậu lại muốn cứu Minh Anh trước nên đã gật đầu đồng ý.
Thái bỏ hai tay lên ngực Minh Anh, nhắm mắt lại tập trung hết sức. “Chữa lành mọi thương tổn.”
Hai bàn tay Thái sáng lên ánh sáng màu trắng, ánh sáng ấy duy trì khoảng vài giây liền ngừng lại, hai bên thái dương Thái chảy mồ hôi, môi trắng bệch. Thái mở mắt, hai tay run nhẹ. “Vết thương bên trong quá nặng, linh lực của tôi chưa đủ mạnh để trị hết hoàn toàn, hiện tại tôi chỉ có thể cầm chừng sự sống cho cô ấy. Cần ít nhất một lần trị thương toàn lực nữa mới có thể giúp cô ấy tỉnh lại.”
Soobin mím môi. “Vậy còn Anh Quân, cậu có thể chữa luôn cho anh ta được chứ?”
Thái nhìn qua, lắc nhẹ đầu. “Tôi cần nghỉ ngơi một chút.”
Thái đi tới ngồi xuống ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Soobin nhìn khuôn mặt mất dần huyết sắc của Anh Quân hối hận. Người này nặng hơn vậy mà vì tình cảm cá nhân cậu đã bỏ qua hắn, chữa cho Minh Anh trước, nếu người này c·hết không biết khi chủ nhân tỉnh lại sẽ có phản ứng như thế nào, dù sao họ cũng là gia đình với nhau.
Gia đình? Con gái họ đâu? Soobin nhìn quanh, hốt hoảng: “Thiếu mất một người rồi.”
Người đội nón lá nheo mắt nhìn cậu. “Cậu nói gì? Thiếu ai?”
Soobin chỉ vào hai người đang nằm trên giường: “Họ là một gia đình, có một cô con gái khoảng tám tuổi, nhưng cô con gái đâu?”
Người đội nón lá nhăn mày. “Không lẽ nằm ở chiến trường? Hay vẫn đang ở nhà?”
“Anh ở đây trông chừng họ giúp em, em đi kiểm tra.” Dứt lời Soobin rời khỏi phòng chạy tới căn nhà 23.
Người đội nón lá híp mắt nhìn theo bóng lưng cậu đầy nghi ngờ.
0