0
Tên Bảy chén sạch đồng đội của hắn ợ lên một hơi đầy thỏa mãn, hắn điều khiển những xúc tua dính máu tới miệng vươn lưỡi liếm sạch. Hành động của hắn rơi vào mắt những Chủng phàm ăn khác khơi dậy chứng đói khát trong người bọn họ, hầu kết của vô số người trượt mạnh, bọn họ nuốt nước bọt, mắt dõi theo những v·ết m·áu dính trên xúc tua của tên Bảy. Đôi càng tôm màu xanh bóp vào nhau vang lên tiếng lạch cạch liên tục.
“Thế nào thằng Bảy, thịt tươi của đồng loại ngon chứ?” Tôm càng xanh liếm môi thèm thuồng.
Bảy ngửa mặt lên trời hít vào một hơi thật sâu. “Rất thơm, hơn nữa.”
Hắn nâng tay trái lên hô: “Gió.”
Một cơn gió bay ra từ lòng bàn tay, hắn vung mạnh tạt gió thẳng vào mặt Tôm càng xanh. Tôm càng xanh vội vàng vươn hai càng đỡ lấy gió, gió va vào càng tôm liền tan đi. Khóe môi Tôm càng xanh nhếch lên. “Tưởng.”
Lời hắn bị cắt đột ngột bởi dị trạng trên hai càng tôm, vô số cây non màu trắng kỳ lạ mọc dày trên càng hắn.
“Cây thiên ma.” Anh Quân lên tiếng. “Đây là loại cây ký sinh, chúng không có chất diệp lục nên toàn thân đều màu trắng, khi sống nhờ trên thân thể của các loại cây khác nó sẽ lấy chất diệp lục, nước thậm chí là là dinh dưỡng của đối phương để cung cấp cho bản thân. Nó là loại cây không cần ánh sáng mặt trời để tồn tại, nên thường chỉ xuất hiện trong rừng sâu hoặc những nơi kém ánh sáng.”
“Nếu vậy nó sẽ hút hết chất dinh dưỡng của đối phương sao?” Quách Kỳ lẩm bẩm.
“Rất có thể là như thế.” Anh Quân cũng không chắc lắm, vì một khi đã tiến hóa rất khó nói trước hướng phát triển của nó.
Tôm càng xanh nhìn hai bàn tay xinh xắn của mình mọc đầy thứ cây gớm ghiếc trông như nấm vung vẩy hai tay hòng đánh rơi nó, nhưng không được.
“Đây là thiên phú của thằng Hai.” Một người trong nhóm Chủng phàm ăn hô lên, chỉ vào Bảy, tức giận. “Mày ă·n c·ắp thiên phú của thằng Hai!”
Bảy bình tĩnh nhìn lại người bạn đồng hành của mình, mỉm cười. “Tao đâu có ă·n c·ắp, tao ‘ăn’ của nó mày nên học lại cách dùng từ.”
Bảy vuốt nhẹ bàn tay mình, hưng phấn. “Cứ tưởng phải móc tim đi tìm đầu bết, không ngờ chỉ cần ăn sống lại có được thiên phú, cách này vừa tiện vừa ngon.”
Lời tên Bảy như đánh thức một phần kiến thức nào đó trong toàn bộ những người đang có mặt ở đây, bọn họ nhìn nhau, ánh mắt dè chừng, bước chân di chuyển trong vô thức giữ khoảng cách với nhau, giờ thì ai cũng có thể là kẻ thù.
Bảy vẩy nhẹ hai tay tạo ra một cơn gió nhẹ, bên trong gió chứa các hạt màu trắng. Có lẽ đây chính là cách hoạt động của thiên phú mà hắn mới ă·n c·ắp được.
Bảy cười cười nhìn về phía Tôm càng xanh. “Tao rất thích cặp càng của mày, đặc biệt món ăn yêu thích của tao lại là tôm luộc dùng nhắm rượu, vừa hay hôm nay trước mặt tao lại có một con tôm rất to, tao không thể bỏ qua.”
Tôm càng xanh híp mắt, quyết không để miệng lưỡi thua thiệt. “Tao khá thích bạch tuộc nướng, đặc biệt là nướng nguyên con.”
Tên Bảy chẳng có vẻ gì là quan tâm tới lời khiêu khích của đối thủ, hắn xoa nhẹ hai tay rồi phẩy cái nhẹ về phía Tôm càng xanh, hô: “Thiên ma sinh sôi, để tao cho mày thế những thân cây bé nhỏ xinh đẹp trên tay mày làm được gì nhé.”
Lũ thiên ma đang nằm ngoan trên tay Tôm càng xanh đột nhiên như được bơm c·hất k·ích t·hích vươn mình lên thật cao, tách thành vô số sợi màu trắng mỏng như tơ nhện thả mình trong gió đan thành một chiếc lưới úp xuống người Tôm càng xanh.
“Giáo đất!” Tôm càng xanh phản công. Từ dưới mặt đất vô số mũi giáo nhọn hoắt lao v·út lên, đâm rách lưới thiên ma.
Tôm càng xanh cười nhạt. “Tưởng mạnh lắm hóa ra chỉ thế này!”
Hắn hất mặt lên trời vươn hai càng tôm về phía trước, bóp lạch cạnh. “Giờ đến lượt tao, chuẩn bị tình thần lên dĩa nướng đi.”
Hắn cúi người chuẩn bị thực hiện động tác bắn lên của loài tôm. “Đi nào! Hả?”
Cả người hắn như trúng chú định, không thể cử động, hai chân bên dưới dính một phải một sợi thiên ma, chỉ một sợi nhỏ kéo qua hai chân vậy mà đủ sức giữ hắn đứng nguyên vị trí không thể lay chuyển.
Xa xa Anh Quân không dùng mắt thường để quan sát, hắn muốn khai thác triệt để năng lực của ‘đôi mắt dược sư’ muốn được hiểu nó hơn, nên đã dùng thiên phú để quan sát trận đánh ngay từ những phút ban đầu, càng xem mắt hắn càng sáng lên.
Phía trước hai mắt Tôm càng xanh kh·iếp sợ nhìn những sợi tơ màu trắng mỏng manh đang bám trên giáo đất của hắn, đang không ngừng lan rộng, bám kín ‘giáo đất’.
Răng rắc.
Tiếng đất vỡ vang lên. Giáo đất được tạo ra dựa vào linh lực của người sử dụng, chúng không còn là loại đất bình thường, mà cứng rắn như sắt thép. Thông thường muốn phá được giáo đất cần tới thiên phú thiên địch như nước, vậy mà giờ đây thứ mềm mại như bún kia lại có thể dễ dàng bóp nát nó.
“Tại sao!” Hắn không thể tin vào mắt mình. Toàn bộ mũi giáo đáng tự hào của hắn trở về với cát bụi chỉ trong tích tắc.
“Ha ha ha. Tôm càng xanh, với linh lực của mày sao đủ sức đánh lại tao, sau khi ăn đồng đội linh lực của tao, mày đã không bọc kịp rồi.”
Bảy bật người lao v·út về phía Tôm càng xanh. “Nãy giờ tao dùng thiên phú ă·n t·rộm được, còn bây giờ đây mới là thiên phú của tao này!”
Hắn tung nắm đấm về phía Tôm càng xanh. “Nắm đấm thép bọc gai nhọn.”
Nắm tay hắn được bọc lên một lớp thép cứng màu đen, bên trên mọc ra vô số gai nhọn.
Rầm.
Tôm càng xanh cũng không phải là đèn cạn dầu, hai chiếc càng của hắn dễ dàng đỡ cú đấm thép bọc gai của tên Bảy, nhưng do sự chênh lệch về thiên phú vỏ càng của hắn xuất hiện vết nứt. Mặt Tôm càng xanh tái mét gần giống với màu vỏ càng của hắn.
“Ha!” Tôm càng xanh thở ra một hơi, hét lớn. “Hố sụt.”
Răng rắc. Ầm!
Mặt đất ngay vị trí tên Bảy đứng xuất hiện vết nứt lan rộng ra rồi rụp xuống thành một hố sâu thật lớn, kéo theo hai kẻ bên trên vào trong.
Bụi mù tốc lên che toàn bộ cảnh tượng bên trong không ai có thể nhìn thấy kết quả của trận chiến này, mọi người hồi hộp bàn tán, không biết ai sẽ là người dành chiến thắng.
Anh Quân không quan tâm điều đó, hiện tại hắn đang cố gắng phân tích những gì vừa nhận được thông qua đôi mắt của mình. Khi hai người kia sử dụng thiên phú nguồn linh lực trong cơ thể bọn họ sẽ xao động rất mạnh, cuộn tròn như những xoáy nước.
Theo nguyên tắc điều thiên phú, trước khi hô lớn tên thiên phú, thông thường trong đầu người thi triển đã nghĩ về nó. Vì thế vòng xoáy linh lực xuất hiện sớm nhất ở đỉnh đầu, sau đó di chuyển xuống dưới.
Lúc này chỉ cần mở miệng hô tên thiên phú linh lực sẽ chuyển thành dạng dòng chảy ào ào tuôn trào về tay nơi mà Tiến hóa giả hay những người sở hữu linh lực muốn đẩy ra ngoài.
Từ lúc Bảy đọc tên linh lực cho tới khi phát động ra ngoài cần tới ba bốn giây, nếu có thể tận dụng được khoảng thời gian này để ngăn không cho đối thủ phát động thiên phú, sẽ nắm được thế chủ động.
Điều đặc biệt khi thiên phú đi tới lòng bàn tay màu sắc linh lực sẽ thay đổi dựa vào thiên phú phát động. Màu xanh thực vật đã xuất hiện khi tên Bảy điều ra thiên phú ‘gió’ và ‘thiên ma sinh sôi.’ Khi hắn ra thiến phú ‘nắm đấm thép bọc gai’ màu sắc sẽ thay đổi thành màu xám. Đây có lẽ là màu thể hiện cho đặc điểm của thiên phú.
Ngoài xuất thiên phú t·ấn c·ông, đỡ đòn cũng có những biểu hiện kỳ lạ. Tôm càng xanh đỡ đòn đột ngột nên toàn bộ linh lực trong cơ thể hắn đều chuyển hết vào hai tay, lúc đó một phần lớn cơ thể đều trống rỗng. Điều này sẽ diễn ra khoảng ba giây ngay khi đỡ được đòn, linh lực sẽ nhanh chóng tuần hoàn chạy đều khắp cơ thể.
Muốn hạ gục được kẻ mạnh hơn mình, những giây phút bất thường của cơ thể chúng chính là cơ hội cho bọn họ.
“Vẫn chưa hoàn chỉnh được như Biết Tuốt, nhưng.” Khóe môi Anh Quân kéo cao, với nhiêu đó thu hoạch cũng đủ để làm hắn bất ngờ.
Ầm!
Từ dưới hố sụt một mũi giáo đất mang theo lớp thực vật màu trắng lao lên kéo theo Tôm càng xanh và Bảy.
Anh Quân vẫn chưa thu hồi thiên phú, hắn dễ dàng thấy được chuyển biến linh lực bên trong cơ thể bọn họ. Linh lực của Tôm càng xanh đang loãng dần, ngược lại tên Bảy vô cùng đặc.
“Tôm càng xanh sẽ thua.” Hắn buông ra một câu.
Phía trên cao Bảy điều thiên phú: “Cú đá thép.” Đạp bay Tôm càng xanh về phía đám mây, rơi xuống.
Tôm càng xanh cứ vậy biết mất trước ánh mắt sững sờ của mọi người, đến một tiếng kêu gào thảm thiết cũng không thể nghe thấy.
Tên Bảy đáp đất, tắc lưỡi đầy bực bội. “Mẹ kiếp lũ mây c·hết tiệt dám c·ướp mất tôm luộc của tao!”
Những người còn lại dần lùi xa tên Bảy, hắn hiện tại là tên nguy hiểm nhất ở đây.
“Có thể kích động bọn họ cùng tiêu diệt tên Bảy không nhỉ?” Phan Yến nói nhỏ.
“Không dễ đâu.” Lão Giang nhăn mày. “Nhưng nếu hắn ta hướng về phía chúng ta thì có thể thử, lòng người thường e sợ những thứ mạnh, bọn họ có thể giúp chúng ta trước rồi lại quay qua thịt chúng ta sau vẫn có thể.”
“Nhưng với cách đó chúng ta cũng chỉ kéo dài thời gian sống thêm một chút, chẳng làm được gì hơn.” Song Liên lo lắng.
“Không, nếu có thể thuyết phục bọn họ cùng đánh tên Bảy, số lượng Chủng phàm ăn chắc chắn sẽ giảm, đánh xong trận này bọn họ cũng b·ị t·hương lúc đó rất thuận tiện cho chúng ta ra tay.” Quách Kỳ nhận ra cái lợi của kế hoạch.
“Dù có g·iết hết người nơi này chưa chắc chúng ta đã rời khỏi đây được.” Anh Quân không khả quan được như bọn họ. “Những kẻ mang chúng ta tới đây đều muốn chúng ta chăm sóc cây cối, nhưng cây cối ở đâu mới được chứ.”
“Nhìn kìa!”
Trên bầu trời xuất hiện ba đốm sáng màu vàng, bay về phía bọn họ, rồi dừng trên không trung, vỡ ra thành các hạt li ti kết thành một hàng chữ.
[Ăn người trong nhóm, chỉ kẻ mạnh mới có thể là trưởng nhóm, là đại diện duy nhất trong nhóm. Một người được tạo thành từ nhóm mới đủ sức chăm sóc cây con.]