Lạn Kha Truyền Thuyết
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 50: Ép ngược
“Cậu không hiểu rồi,” Phạm Nhật Cường quay đầu lại, mắt ánh lên vẻ sắc lạnh. “Đây là cuộc chơi dài. Một vài bước nhượng bộ không có nghĩa là họ thực sự muốn hợp tác. Đến khi nào châu Âu còn phụ thuộc vào nhiên liệu hóa thạch, đến khi nào các chính khách của họ còn do dự vì lợi ích của riêng họ, chúng ta sẽ vẫn chỉ là con bài tạm thời.”
Người trợ lý bối rối. “Nhưng… đó có thể làm họ mất niềm tin vào chúng ta…”
Aric không trả lời câu hỏi, khẽ tiến lại gần, hơi thở như một làn khói mỏng. “Tôi biết một vài điều về cơn bệnh mà gia tộc chúng ta đã trải qua,” hắn nói, giọng điệu mờ ám, như thể đang tính toán từng lời. “Cơn bệnh đó không phải chỉ là ngẫu nhiên.”
“Không cần nghi ngờ về điều đó,” Aric đáp, giọng điệu ngả nghiêng. “Điều quan trọng là, cơn bệnh này không phải là tự nhiên và gia tộc này có thể đối mặt với sự huỷ diệt.”
“Tôi không trù ếm,” Aric thản nhiên nói. “Tôi chỉ muốn bảo vệ những gì còn lại. Nhưng để làm điều đó, tôi cần thông tin. Cậu biết ai là người chữa trị cho Isolde phải không? Hắn có thể là chìa khóa cho vấn đề này.”
Trong đêm tối tăm, ánh trăng như một mảnh gương vỡ, lấp lánh trên những bức tường đá của pháo đài Von Eldridge, nơi những bí mật được chôn vùi dưới lớp bụi thời gian.
Phạm Nhật Cường xoay người lại, mắt ánh lên sự sắc bén. “Họ sẽ càng cần chúng ta hơn. Bởi vì chỉ có chúng ta mới cung cấp được giải pháp mà họ không thể tự tìm thấy. Và khi họ cảm thấy mình đang mất kiểm soát, họ sẽ nhượng bộ thêm nữa. Chúng ta không chỉ cần họ tăng hạn ngạch. Chúng ta cần điều kiện ưu đãi tốt hơn, từ hạn ngạch lâu dài cho đến các chính sách thuế.”
Trợ lý cúi đầu nhận lệnh, nhanh chóng rời đi. Phạm Nhật Cường vẫn ngồi đó, đôi mắt không rời khỏi cảnh vật ngoài kia. Trận chiến này vẫn chưa kết thúc. Và ông biết rõ rằng mình đang nắm trong tay toàn bộ cục diện.
Một trợ lý bước vào, cẩn thận đặt tập tài liệu xuống bàn.
“Chúng ta không tăng sản lượng,” ông nói khẽ, như thể đang tự nói với chính mình, nhưng giọng nói lại rõ ràng đủ để trợ lý nghe thấy. “Châu Âu chưa sẵn sàng cho VF10.”
Những phong trào biểu tình của các tổ chức môi trường, những bài xã luận phản ánh về khủng hoảng năng lượng mà người dân đang phải đối mặt – tất cả đều có sự tác động của những mối quan hệ mà Phạm Nhật Cường đã cài cắm từ lâu.
“Chúng ta sẽ không tăng sản lượng, ít nhất là chưa. Họ cần phải đưa ra thêm điều kiện, trong mắt họ VF10 cũng chỉ là một giải pháp cấp bách tạm thời mà thôi.”
Dòng tin tức trên màn hình vừa phát đi thông báo quan trọng, nhưng ông chẳng có chút biểu cảm nào. Tiếng gió nhẹ lùa qua ô cửa, tiếng xe cộ mơ hồ dưới đường phố, tất cả như nhạt nhòa trước hàng trăm mưu tính.
“Không,” Phạm Nhật Cường nhẹ nhàng ngắt lời. “Tôi đã đoán trước rồi.”
“Châu Âu… còn rất nhiều điều phải học,” Phạm Nhật Cường tự nhủ, khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý.
Aric tiến lại gần hơn, ánh mắt hắn bừng bừng lửa. “Hãy nhớ rằng, Elias. Những kẻ đang chực chờ bên ngoài không cần biết cậu hay tôi. Họ chỉ cần những thông tin cần thiết.”
“Nhưng… chính phủ của họ đã đồng ý nới lỏng hạn ngạch. Đây là cơ hội để chúng ta bành trướng.” Người trợ lý hơi khó hiểu. “Nếu không tranh thủ thời điểm này…”
Những cơn gió lạnh lẽo thổi qua từng kẽ hở, mang theo âm thanh thì thào như lời tự sự.
Phạm Nhật Cường nhấc chiếc bút trên bàn, xoay vần nó trong tay. Đầu bút cào nhẹ vào mặt giấy trắng. Ông đã đoán trước được tất cả. Những gì diễn ra trên các mặt báo chỉ là bề nổi của tảng băng.
Phạm Nhật Cường khẽ mỉm cười. “Không. Chúng ta sẽ giúp họ… nhưng với cái giá của riêng chúng ta.” Ông đứng dậy, bước về phía cửa sổ, nhìn xuống đường phố.
“Thưa Chủ tịch, nghị viện châu Âu đã thông qua việc tạm thời tăng hạn ngạch cho VF10. Thông cáo chính thức vừa phát đi. Anh có cần…?”
Phạm Nhật Cường ngồi tựa lưng vào chiếc ghế da lớn, đôi mắt hướng ra khung cửa sổ của văn phòng, nơi bầu trời Âu Châu âm u kéo dài vô tận. (đọc tại Qidian-VP.com)
Aric nở một nụ cười mỉm, nhưng đôi mắt hắn lại lạnh lẽo như băng giá. “Có những bí mật mà cậu chưa bao giờ nghĩ đến. Nhưng sự nỗ lực của cậu có thể cứu giúp gia tộc.”
Trợ lý vẫn đứng đó, im lặng. Anh ta biết, mỗi lời nói của Phạm Nhật Cường đều có tính toán kỹ lưỡng, không thể dễ dàng phản bác.
Elias đứng giữa thư viện cũ kỹ, nơi mà những quyển sách mục nát như những xác ướp, chứa đựng những câu chuyện không bao giờ được kể.
“Tại sao ông biết điều này? Ai còn biết được sự thật?”
“Hãy để họ tự đến tìm chúng ta với những lời đề nghị tốt hơn. Chúng ta chỉ cần chơi trò chơi này thêm một chút nữa.”
Hắn tìm kiếm manh mối về căn bệnh quái ác. Mặc dù đã có biện pháp chữa trị nhưng nỗi lo lắng về nguồn căn của nó như những bóng ma lởn vởn quanh hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ông ta như một bóng ma, đôi mắt sáng lấp lánh. “Cậu đang tìm kiếm điều gì giữa những bí mật này, Elias?” Aric hỏi, giọng điệu trầm bổng như tiếng dương cầm xa xăm, khiến không khí thêm phần nặng nề.
“Ông đang ám chỉ đến ai?” Elias hỏi, nghi ngờ ngày càng tăng. “Ngoài ông ra, còn ai biết được?”
Elias cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng, có phần mất tự chủ nói:
“Hãy cẩn thận, Elias,” Aric nói, giọng điệu trở nên đe dọa hơn. “Thế giới này đầy rẫy những bóng đen. Chúng ta không thể chống lại. Nếu không hành động, có thể chính cậu hoặc những người xung quanh sẽ là người phải trả giá.”
P/s: Cầu đánh giá, cầu Đề cử! Cảm tạ Huynh Đệ Situvodanh07 tặng quà!
“Ông nói dối!” Elias tức giận, lòng tràn ngập cảm giác bị phản bội. “Ông không có quyền trù ếm gia tộc này!”
Khi Aric bước lùi lại, bóng dáng hắn hòa vào bóng tối, Elias cảm thấy một làn sóng lạnh lẽo quét qua. Hắn biết rằng Aric không đơn giản chỉ là một thành viên trong gia tộc. Hắn là một trong những kẻ phản bội.
Elias khựng lại, cảm thấy một nỗi hoang mang dâng lên trong lòng. “Ông đang ám chỉ cái gì?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Một phút im lặng trôi qua. Phạm Nhật Cường lại ngồi xuống, lần này giọng nói trầm thấp hơn, gần như một sự trấn an:
Elias nhìn chằm chằm vào Aric, trong lòng dâng lên cảm giác lo lắng. “Ông đang làm gì với thông tin này? Ông không phải là người đáng tin cậy.”
“Nhưng…” Anh ta rụt rè hỏi, “Vậy Chủ tịch muốn tiếp theo là gì? Chúng ta cứ đứng nhìn họ chật vật với khủng hoảng sao?”
Chương 50: Ép ngược (đọc tại Qidian-VP.com)
Giữa không gian nặng nề, một cơn gió mạnh bỗng thổi qua, làm tắt ngấm ánh đèn dầu, chỉ còn lại bóng tối dày đặc bao trùm.
***
Trợ lý khẽ gật đầu, không dám phản bác. Phạm Nhật Cường lại tiếp tục nói, lần này rõ ràng hơn, như thể muốn giải thích cặn kẽ.
Elias cứng người lại, nỗi nghi ngờ dâng lên trong lòng. “Ông sao lại ở đây?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Gửi thông điệp cho họ, nói rằng sản lượng không ổn định, chuỗi cung ứng gặp trục trặc. Chúng ta cần thêm thời gian để đảm bảo chất lượng sản phẩm.”
Trợ lý thoáng ngạc nhiên nhưng không dám hỏi thêm. Anh ta lặng lẽ lùi lại, chờ đợi chỉ thị tiếp theo.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.