Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 55: Hội Tam Đồ (The Triumvirate Order)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 55: Hội Tam Đồ (The Triumvirate Order)


*** (đọc tại Qidian-VP.com)

Cả căn phòng như chìm vào trong sự tĩnh lặng c·h·ế·t chóc, ngoại trừ tiếng mưa rơi liên hồi ngoài cửa sổ.

Tiếng còi báo hiệu vang lên từ những công trình xây dựng không bao giờ ngơi nghỉ. Ravenholm luôn chuyển động, bất kể ngày đêm. Nhưng đêm nay, trong sự huyên náo thường trực ấy, có điều gì đó khác lạ.

Sau một hồi đi dọc theo lối đi chật hẹp và quanh co, ánh sáng đèn pin bỗng dừng lại. Ethan chớp mắt vài lần, trước mắt ông hiện ra một căn phòng nhỏ nằm khuất trong góc cuối. Tường phòng, ẩm ướt và phủ đầy rêu, mang trên mình những ký tự lạ lẫm, như thể được khắc lên bằng một thứ ngôn ngữ cổ không còn tồn tại trong ký ức của nhân loại. Những ký tự ấy hằn sâu, nhưng không mờ, như vừa mới được khắc lên từ một bàn tay vô hình nào đó.

Nó nằm đó, phủ bụi và bao bọc trong một lớp da sẫm màu như da rắn, có vẻ khô cứng, nhưng không hề bị thời gian phá hủy. Ethan ngồi thụp xuống, ánh mắt dán chặt vào cuốn sách như bị thôi miên. Ông vươn tay về phía nó, ngón tay run run chạm vào lớp da lạnh ngắt.

Ethan nheo mắt lại, cúi xuống chạm vào bề mặt nhẵn nhụi, lạnh buốt. Nó không giống bất kỳ loại vật liệu xây dựng nào mà ông từng thấy. Một cảm giác kỳ quái trỗi lên trong lòng, và ông quay sang người công nhân.

Đêm phủ kín thành phố Ravenholm, một cơn bão đang hình thành ngoài biển, nhưng bầu trời phía trên vẫn bình lặng một cách kỳ lạ. Mưa chỉ lất phất, mờ ảo, rơi xuống những con đường lát đá trơn trượt, phản chiếu ánh sáng của những ngọn đèn đường nhấp nháy.

Cơn giật mình khiến tay ông suýt đánh rơi đèn pin. Ánh mắt hướng về nơi phát ra âm thanh, qua lớp kính mờ đục, bóng một người cao lớn, đứng im lìm dưới mưa, khoác một chiếc áo choàng đen che kín cả khuôn mặt. Ánh sáng yếu ớt từ những tia chớp ngoài trời chỉ đủ để chiếu qua lớp màn mưa dày đặc, khiến hình dáng của kẻ lạ trở nên càng đáng sợ.

Ethan đứng yên, mắt hướng về phía cuốn sách. Những ký tự kỳ lạ trên bìa da dường như sáng lên nhè nhẹ, như đang phản ứng với sự hiện diện của những kẻ này. Một cơn bão dữ dội đang nổi lên bên ngoài, nhưng cơn bão thật sự dường như đang bao phủ bên trong căn phòng này, nơi ông đối diện với những kẻ không thuộc về thế giới ông biết.

Ethan lùi lại một bước, tim đập mạnh hơn. Mưa lớn hơn, tiếng gió rít qua khe cửa, khiến phòng làm việc rung lên nhè nhẹ. Nhưng bóng đen bên cửa sổ vẫn bất động, đứng im như một bức tượng lạnh lẽo. Không một cử động, không một tiếng động từ phía kẻ lạ mặt.

Ethan im lặng, nhưng ông cũng cảm nhận được điều gì đó không bình thường. Không phải chỉ là nhiệt độ, mà còn là một sự hiện diện vô hình, không rõ ràng, như thể họ không chỉ đơn thuần khám phá một nơi bị lãng quên, mà đang xâm phạm vào điều gì đó cổ xưa và bị nguyền rủa. Càng tiến sâu, không khí càng trở nên nặng nề, giống như cả nơi này đang sống, quan sát họ từng bước.

"Chúng ta đã chờ đợi rất lâu rồi," giọng nói trầm đục vang lên từ kẻ đứng đầu. Âm thanh nhẹ nhàng nhưng đầy sức mạnh, át cả tiếng gió và mưa gào thét ngoài trời. Ethan cảm nhận một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, như thể toàn bộ không khí xung quanh đang bị rút cạn, để lại sự trống rỗng và nặng nề.

Một cuốn sách!

"Chúng ta," hắn nói, giọng nói thấp như tiếng thì thầm của gió lướt qua nghĩa địa, "là những kẻ canh giữ bí mật của thời đại đã qua. Và cuốn sách này..." Hắn ngừng lại, ánh mắt chuyển từ cuốn sách sang Ethan, "là chìa khóa dẫn đến thế giới mà ngươi không bao giờ nên đặt chân vào."

Rồi, những tin đồn bắt đầu lan truyền, thì thầm từ các góc tối của thành phố về những vụ mất tích trong đêm, về những bóng đen lẩn khuất gần công trường. Một trong số những người công nhân làm việc hôm đó đã biến mất không dấu vết, để lại chiếc mũ bảo hộ nằm trơ trọi trên mặt đất.

Ánh sáng lóe lên từ một tia chớp, chiếu qua lớp cửa kính, soi rõ khuôn mặt tái nhợt của kẻ dẫn đầu. Đôi mắt hắn rỗng tuếch, như không có sự sống. Nhưng bên trong đó, Ethan cảm nhận được một sự hiểu biết thâm sâu, vượt xa bất kỳ điều gì ông có thể tưởng tượng.

“Chúng ta không nên động vào thứ này…” Một người lí nhí cảnh báo, nhưng Ethan đã không nghe thấy. Ông nhấc cuốn sách lên, nhẹ nhàng như thể sợ làm rách nó, nhưng kỳ lạ thay, cuốn sách nặng hơn rất nhiều so với vẻ ngoài mỏng manh của nó. Cả nhóm đứng lặng, như thể nhận ra điều gì đó sắp sửa xảy ra, nhưng lại không dám ngăn cản.

Ethan đứng bất động bên bàn, ánh mắt không rời cuốn sách, cảm nhận sự lạnh lẽo bao trùm lấy cơ thể mình. Ông cố tự trấn an rằng tất cả chỉ là những trùng hợp vô nghĩa – rằng những sự cố gần đây không hề liên quan đến cuốn sách này. Nhưng mỗi khi chạm vào nó, có thứ gì đó, sâu thẳm bên trong, thúc giục ông phải thận trọng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ông muốn nói gì đó, nhưng cổ họng nghẹn cứng, không một âm thanh nào phát ra.

Đêm nay, thành phố Ravenholm lại ướt đẫm trong cơn mưa hoài lưu bão. Những hạt nước lấp lánh phản chiếu dưới ánh đèn đường, tạo ra một không gian tĩnh lặng, lạnh lẽo. Ethan ngồi trong phòng làm việc, mắt liếc qua khung cửa sổ mờ sương. Rồi đột nhiên, toàn bộ ánh sáng trong thành phố phụt tắt.

“Các ngươi… là ai?” Ethan run rẩy hỏi, giọng nói vỡ vụn trong nỗi sợ hãi.

Một tiếng gọi lớn vang lên từ phía xa, khiến Ethan dừng lại, ngẩng đầu lên. Ông quay người, bước tới chỗ người công nhân đang quỳ gối, chăm chú nhìn vào một thứ gì đó vừa được lộ ra dưới lớp đất ẩm.

“Đừng chống lại chúng ta,” một giọng nói khác vang lên từ phía sau ông, thì thầm như một lời nguyền. “Ngươi không thể thoát.”

Ba ngày sau,

Dưới mặt đất, trong lòng sâu thẳm của dự án tàu điện ngầm, tiếng xẻng xúc đất vang lên đều đặn. Một nhóm công nhân đang làm việc dưới sự chỉ đạo của một người quản lý tên Ethan Marlowe. Ông ta nhìn đồng hồ, gần nửa đêm, nhưng công việc vẫn phải tiếp tục. Mồ hôi trên trán bắt đầu thấm vào cổ áo, dù không khí bên dưới đường hầm mát lạnh rất dễ chịu.

Ethan không thể ngăn mình nghĩ về cuốn sách mỗi khi một sự cố xảy ra. Những hình ảnh kỳ lạ hiện ra trong tâm trí ông mỗi đêm, hình bóng của những bóng đen mặc áo choàng đứng lặng lẽ ở góc phòng, như đang theo dõi. Ông cố gạt đi, nhưng sâu trong lòng, Ethan biết rằng ông đã chạm vào một thứ gì đó nguy hiểm hơn cả việc khai quật những tàn tích của thời đại đã mất.

Ngay khi ngón tay ông chạm vào bìa sách, một cơn gió lạ bất chợt nổi lên, dường như từ chính lòng đất, khiến ngọn đèn pin trong tay mọi người chập chờn, lắc lư trong không gian. Mùi đất, mùi của thời gian và cái c·h·ế·t, lan tỏa trong căn phòng. Ai đó trong nhóm khẽ rùng mình.

“Có ai khác cảm thấy lạnh không?” Một người trong nhóm lên tiếng, giọng run run như không thể kiềm chế. (đọc tại Qidian-VP.com)

Kẻ áo choàng đen không trả lời ngay. Thay vào đó, hắn lướt tới gần bàn, cúi xuống cuốn sách, cẩn thận lật từng trang như đang khám phá lại một phần của lịch sử đã bị quên lãng. Khi hắn lật đến trang cuối cùng, hắn dừng lại, ánh mắt lạnh lùng xoáy sâu vào Ethan.

Một bức tường đá.

Chương 55: Hội Tam Đồ (The Triumvirate Order)

Cạch! Cánh cửa phòng bật mở, không một tiếng báo trước.

Càng tiến sâu vào lòng đường hầm, bước chân của Ethan và đội khảo sát bắt đầu vang lên một cách kỳ lạ, mỗi bước chân nặng nề dội lại từ những bức tường đá lạnh lẽo. Không gian trở nên chật hẹp và ngột ngạt hơn. Ánh sáng từ đèn pin trên tay họ chập chờn, chỉ rọi sáng một khoảng nhỏ phía trước, để lại những mảng bóng tối lờ mờ đeo bám phía sau. Tiếng gió từ những kẽ hở trong bức tường đá như những lời thì thầm không rõ nguồn gốc, khiến họ cảm thấy bất an.

Một nỗi sợ hãi dâng trào trong lòng Ethan. Ông muốn bỏ chạy, nhưng chân không còn sức. Mọi thứ dường như trở nên mờ nhạt, như thể căn phòng đang bị bóng tối bao phủ. Những ngọn đèn ngoài cửa sổ chập chờn rồi vụt tắt, nhấn chìm toàn bộ không gian vào trong bóng đêm dày đặc.

Ethan quay ngoắt lại, kinh hãi. Trước mặt ông là ba bóng người khác, cũng mặc những chiếc áo choàng đen giống hệt kẻ đứng ngoài cửa sổ. Không một tiếng bước chân, họ lướt vào căn phòng, bao quanh ông trong chớp mắt, giống như bóng ma vừa trỗi dậy từ cõi c·h·ế·t.

Trong suốt nửa giờ tiếp theo, họ tiếp tục đào bới, lộ ra một lối đi nhỏ dẫn sâu vào lòng đất. Ethan, mặc cho mọi lời cảnh báo của bản năng, tiến vào trước, bật đèn pin soi đường. Ánh sáng trắng đục của đèn lướt qua những bức tường chật hẹp, nơi các ký tự cổ xưa được khắc sâu, hình vẽ kỳ quái hiện ra, như những câu đố bí ẩn bị vùi lấp theo thời gian.

Ethan không kịp phản ứng. Bóng tối nuốt chửng lấy ông trong tích tắc, cùng với những kẻ lạ mặt biến mất vào hư không. Thành phố Ravenholm, ướt sũng dưới cơn mưa bão, giờ đây chỉ còn lại sự im lặng đáng sợ. Một thế lực cổ xưa đã trỗi dậy, và không gì có thể ngăn cản nó.

Và rồi, kẻ đứng đầu cất lên lời cuối cùng, giọng nói sắc lạnh như lưỡi dao cứa vào không khí: “Chúng ta là Hội Tam Đồ. Và từ giây phút này, số phận của ngươi… đã được định đoạt.”

Trong văn phòng của mình, Ethan ngồi đối diện với cuốn sách đã được mang về từ lòng đất. Những ánh sáng vàng nhạt từ chiếc đèn bàn chiếu lên lớp da rắn đã phai màu, từng đường vân của nó nổi bật lên như những mạch máu mờ mịt. Cuốn sách không có tiêu đề, không có bất cứ dấu hiệu gì của thời đại hay nguồn gốc. Ethan đã thử mở nó vài lần, nhưng có điều gì đó cản trở. Mỗi khi ông đưa tay đến gần, lòng bàn tay ông lại đổ mồ hôi, và có một lực vô hình khiến ông do dự.

Sự thay đổi trong thành phố diễn ra chậm rãi nhưng chắc chắn, cùng với cảm giác không rõ ràng nhưng bức bối, tất cả đều xoay quanh cuốn sách bí ẩn. Ethan dần cảm thấy như mình đang bị giám sát, như thể những bóng đen từ sâu trong lòng đất đã trỗi dậy cùng với cuốn sách. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Tiếp tục khai quật đi! Tôi muốn biết bên trong có gì!”

Không còn bất kỳ âm thanh nào ngoài tiếng mưa rơi. Ethan cảm nhận được nhịp tim mình dồn dập trong lồng ngực, một cảm giác lo lắng len lỏi. Ông bật dậy khỏi ghế, lục tìm trong ngăn kéo để lấy chiếc đèn pin. Ngón tay ông vừa chạm tới công tắc thì… cốc, cốc, cốc... có tiếng gõ nhẹ vang lên từ cửa sổ.

Kể từ khi cuốn sách được mang về từ dưới lòng đất, thành phố bắt đầu thay đổi. Ban đầu, chỉ là những trục trặc nhỏ: đèn đường chập chờn mỗi khi trời tối, tiếng rè phát ra từ loa phát thanh công cộng. Nhưng rồi những điều kỳ lạ hơn bắt đầu xuất hiện. Hệ thống điện bắt đầu gặp sự cố không giải thích được, ngay cả các chuyên gia cũng không tìm ra nguyên nhân. Những thiết bị điện tử của thành phố hoạt động loạn xạ, như thể có thứ gì đó can thiệp vào dòng điện. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ngài Marlowe! Lại đây mà xem này!”

Tim Ethan đập mạnh, nhưng ông vẫn tiến tới. Đột nhiên, ánh sáng của đèn pin lấp loáng khi phản chiếu lên một vật thể nằm giữa căn phòng nhỏ. Đoàn người im lặng, những tiếng thở trở nên nặng nề và dồn dập.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 55: Hội Tam Đồ (The Triumvirate Order)