Lạn Kha Truyền Thuyết
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 60: Thành
Toàn nghe vậy, tim như bị bóp nghẹt. Cố gắng giữ bình tĩnh, hắn vuốt nhẹ mái tóc của con gái, thì thầm an ủi:
“Trở về nhà đi nhóc!”
“Lũ quản lý ấy muốn lấy lại quyền kiểm soát bãi rác sẽ chẳng bao giờ dễ dãi với đám lang thang. Chúng nó chỉ hành động vậy trừ khi có kẻ ra tay từ bên ngoài ép buộc. Nhưng ai đủ sức ép bọn chúng chứ?”
Thành trầm ngâm, nhíu mày:
Bằng nuốt khan, cuối cùng cũng gật đầu. Hắn bước đến bên bé Nhi, khẽ khàng nâng cô bé dậy và dẫn ra ngoài, cẩn thận để không làm cô bé giật mình. Cô bé ngoan ngoãn bước theo hắn, đôi mắt đờ đẫn, mờ mịt.
Trong màn đêm tĩnh mịch bên ngoài, Cường đứng từ xa quan sát, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo.
Thành nghe xong, trầm ngâm một lúc. Đôi mắt hắn ánh lên một tia nghi ngờ lẫn thán phục khó đoán: (đọc tại Qidian-VP.com)
Đức ngồi im lặng, cúi đầu như đồng tình. Bầu không khí trong quán nước trở nên trầm lặng hơn, cả hai chìm vào những toan tính để lại màn đêm tĩnh mịch bao trùm.
Chương 60: Thành
“Yên tâm đi, con bé sẽ không thể nhớ nổi gương mặt của anh em chúng ta, cũng không thể nhận ra được bất kỳ điều gì. Khi mọi chuyện xong xuôi, ký ức của nó về toàn bộ sự việc này sẽ hoàn toàn trống rỗng, như chưa từng có gì xảy ra”
“Anh Cường, anh chắc chứ? Thật sự muốn thả con bé ngay bây giờ?”
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, rất khẽ nhưng cũng đủ làm hắn giật mình. Toàn bật dậy, tim đập thình thịch, không hiểu sao có một linh cảm kỳ lạ khiến hắn vội vàng chạy ra mở cửa.
***
Khi Bằng đi khuất, gió đêm thổi nhè nhẹ, làm mái tóc và chiếc váy của bé Nhi khẽ bay. Cô bé chớp chớp mắt vài lần, dần lấy lại chút tỉnh táo, ánh nhìn trở nên trong sáng hơn, nhưng mọi ký ức về những gì đã xảy ra vẫn mờ mịt. Ngơ ngác nhìn quanh, Nhi nhận ra mình đang đứng trước cánh cửa nhà quen thuộc.
Trong góc khuất của một quán bia cỏ gần khu phế liệu, Thành "Sói" ngồi dựa lưng trên chiếc ghế nhựa cũ kỹ, đôi mắt sắc lạnh như dao lướt qua màn đêm trước mặt. Trời khuya, không gian vắng lặng đến mức nghe rõ cả tiếng côn trùng rỉ rả trong bụi cỏ.
Bé Nhi ngơ ngác nhìn cha, như không hiểu chuyện gì xảy ra. Sau một thoáng bối rối, cô bé khẽ hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy bối rối:
Bé Nhi loạng choạng bước đi, đôi mắt vẫn còn mờ mịt, như thể tâm trí bị bao phủ bởi một làn sương mờ ảo. Cô bé nhìn quanh, dáng vẻ bối rối nhưng lại không chút phản kháng, như thể vẫn còn đang trong trạng thái thôi miên. Bằng đứng lại, quan sát từ xa, đợi cho đến khi cô bé đến gần cánh cửa nhà, rồi lặng lẽ quay lưng bước đi vào bóng tối.
Trong đêm khuya, một bóng người thấp thoáng phía xa trước cổng nhà Toàn. Bằng cẩn thận vỗ vai bé Nhi, đẩy con bé về phía trước:
Cường bật cười, một âm thanh rợn người vang vọng khắp căn phòng:
“Nhanh lên!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Bằng ngập ngừng, mắt liếc về phía bé Nhi, con gái Toàn, đang ngồi co ro trong góc phòng, đôi mắt ngơ ngác mệt mỏi, dường như vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo khỏi ảnh hưởng của thôi miên.
"Nhi... Con về rồi... Con thật sự về rồi..."
Cường liếc nhìn cô bé, ánh mắt hắn thoáng một tia nham hiểm. Hắn nhếch môi, giọng lạnh nhạt:
“Mẹ kiếp, thật không thể tin nó là một thằng vừa mới ráo máu đầu!”
Nói rồi, Toàn bế cô bé vào nhà, lòng ngổn ngang với hàng ngàn suy nghĩ. Hắn vừa vui mừng khi thấy con gái trở về, nhưng đồng thời cũng cảm thấy một nỗi sợ mơ hồ khi nghĩ đến kẻ bí ẩn đứng sau tất cả. Với cái giá phải trả là công việc và sự nghiệp của mình, liệu đây có thật sự là kết thúc?
“Dạ, có chuyện lạ đấy anh. Hôm trước, bọn trẻ con bị chặn lại, không được vào trong. Nhưng hôm qua tự dưng lại mở cửa để chúng nó vào tự do...”
“Không sao đâu, con yêu. Con chỉ đi lạc một chút thôi, giờ con về nhà an toàn rồi. Ba ở đây mà, không sao đâu...”
“Một kẻ như thế, hợp tác sẽ an toàn hơn là đối đầu. Có lẽ đến lúc tao phải gặp mặt nó một lần”
“Nhưng nếu nó nhớ được gì thì sao?”
Ra đến trước cửa căn nhà hoang, Bằng quay lại nhìn Cường, như chờ một hiệu lệnh cuối cùng. Cường chỉ gật đầu, đôi mắt sắc lạnh chiếu thẳng vào bóng tối:
Bằng không đáp, chỉ lặng lẽ kéo tay bé Nhi bước đi. Trong màn đêm tĩnh mịch, bóng dáng hai người dần khuất xa, biến mất trong đêm tối.
Đức "Sẹo" khẽ liếc mắt nhìn Thành, rồi thở dài, hạ giọng thêm một chút như sợ chính mình nghe thấy:
Bên trong nhà, Toàn vừa ngồi xuống, mệt mỏi rã rời, tâm trí đầy rẫy nỗi lo lắng, bất an, vợ hắn hôm nay có tiệc ở cơ quan nên giờ vẫn chưa về và biết chuyện. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đức "Sẹo" gật đầu, lưng tựa nhẹ vào ghế, mắt quét một vòng nhìn quanh trước khi đáp:
“Ba ơi, con... con về nhà từ lúc nào thế? Sao con không nhớ gì cả?”
Khi cánh cửa vừa mở ra, Toàn gần như nghẹn thở khi nhìn thấy bé Nhi đứng trước mặt. Ánh mắt hắn bừng lên niềm vui sướng xen lẫn sự xúc động, không dám tin vào mắt mình. Không chút do dự, Toàn cúi xuống, ôm chặt con gái vào lòng, giọng nói nghẹn ngào:
“Cường khó có khả năng làm ra chuyện này, nhưng ngoài nó ra tao thật không nghĩ ra là ai khác. Nếu đúng là nó, vậy thì không đơn giản đâu! Có thể chúng ta còn chưa nhìn thấu được nó!”
Bằng do dự, ánh mắt lo ngại: (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong ánh sáng u ám của một căn nhà hoang, Cường đứng lặng, khuôn mặt hiện rõ vẻ lạnh lùng vô cảm. Trước mặt hắn, Bằng đang đứng đợi, tay lăm lăm một chiếc điện thoại, ánh sáng mờ nhạt từ màn hình hắt lên khuôn mặt. Giữa không gian tĩnh mịch, tiếng thở yếu ớt của một cô bé vang lên, đầy bối rối và hoảng sợ.
“Dạo này ở bãi rác có gì lạ không?” Thành hỏi, giọng trầm, không biểu lộ cảm xúc.
Không nhớ vì sao lại ở đây, cô bé chỉ biết mình cần bấm chuông cửa. Chân khẽ kiễng lên, ngón tay nhỏ nhắn run run đưa lên nhấn nhẹ, rồi cô bé chờ đợi, ánh mắt lộ rõ vẻ hoang mang.
“Phải, mục đích của chúng ta đã đạt được. Không cần thiết phải giữ nó thêm. Đưa con bé về, đặt trước cửa nhà lão Toàn!”
“Không thế nào là thằng Cường chứ?”
Thành khẽ cười nhạt, ánh mắt hắn sâu thẳm nhìn về phía bãi rác, nơi những đống phế liệu lấp lánh dưới ánh đèn đường mờ nhạt:
Nói rồi, hắn rời mắt khỏi bé Nhi, đôi tay chạm nhẹ vào mặt chiếc nhẫn ma quái trên ngón tay - Hắc Tinh Luân, thứ đã ban cho hắn khả năng sử dụng thuật thôi miên để điều khiển cô bé dễ dàng, b·ắt c·óc mà không gây một chút xáo trộn nào. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đối diện Thành là Đức "Sẹo" đang cúi đầu một chút khi thấy ánh mắt dò xét của Thành.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.