Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 62: Hợp Tác

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 62: Hợp Tác


“Thẳng thắn nhỉ, đúng ý tôi. Không cần vòng vo, tôi muốn bàn về chuyện hợp tác. Mảnh đất phía Tây này, bến tàu bến xe, chợ đầu mối, vài cái bar, vũ trường… Tất cả vẫn ổn, nhưng để mở rộng, thỉnh thoảng cũng cần đến vài anh em hỗ trợ, đúng không?”

“Ông nói rất có lý, Ông Thành. Tôi không từ chối chuyện hợp tác, nhưng cũng như ông, tôi cần bảo đảm – không ai nhúng tay vào việc của tôi”

Dũng "Méo" tay trợ thủ đắc lực của Cường, liếc nhìn vào bóng đêm, rồi quay lại, ánh mắt nghi ngại: (đọc tại Qidian-VP.com)

Cường lặng im, ánh mắt như soi thấu tận tâm can đối phương, gằn giọng nhả từng chữ, không khách sáo:

Cường giơ khẩu s·ú·n·g ngang tầm mắt, ngắm nghía từng đường nét, vẻ mặt lộ rõ sự hài lòng pha chút thích thú, rồi khẽ cười, ánh mắt sắc bén xoáy vào Dũng “Méo”: (đọc tại Qidian-VP.com)

“Nếu ông đã tặng đồ, tôi xin nhận. Nhưng đồ như này, hẳn không dễ thu như vậy?”

Cường nhả khói, đôi mắt như đang nhìn vào khoảng không vô định nhưng ánh lên vẻ sắc bén:

“Có biết dùng s·ú·n·g không, anh Khương?”

Những kẻ đứng xung quanh đều im lặng cúi đầu, như ngầm hiểu điều Cường vừa nói. Trong thế giới này, thứ duy nhất đáng tin tưởng chính là sức mạnh trong tay, và với Cường, mọi giao kèo chỉ đơn giản là ván cờ để hắn chơi đùa mà thôi.

Khi Thành “Sói” và đồng bọn rời đi, tiếng giày đinh va nền xi măng dần khuất vào bóng tối. Không gian lại trở về với sự im lặng, chỉ còn tiếng bật lửa châm thuốc. Cường ngồi trầm ngâm một lát, không nói gì, chỉ gõ nhịp ngón tay lên mặt bàn gỗ cũ kỹ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Khương “Tàn” nhìn Cường với ánh mắt thoáng chút kính phục, rồi xoay người đi, mang theo chiếc vali chuẩn bị cho buổi huấn luyện. Trong ánh đèn vàng leo lét, Cường ngồi yên trên ghế, dáng vẻ ung dung toát lên một quyền uy tuyệt đối khiến không ai dám khinh nhờn.

Khương "Tàn" không đáp, chỉ nhếch môi cười. Trong một động tác nhanh như chớp, hắn mở va li, rút một khẩu s·ú·n·g lắp đ·ạ·n cực kỳ thuần thục, từng động tác chính xác, nhanh gọn như máy. Chỉ trong tích tắc, khẩu s·ú·n·g đã được hắn xoay nòng và bóp cò, tiếng s·ú·n·g vang lên liên tiếp, từng viên đ·ạ·n ghim đúng một điểm trên tường, tạo thành một lỗ thủng sâu hoắm.

Cường nhìn Khương với vẻ hài lòng hiện rõ trên nét mặt. Hắn đẩy chiếc vali về phía Khương, giọng lãnh đạm:

“Địa bàn của ông, tôi có thể không động đến. Nhưng nếu muốn chung lưng đấu cật, ông phải rõ một điều – tôi không phải là cái bóng của ai”

“Tao không cần đến s·ú·n·g để kết liễu kẻ khác”

Dũng ngập ngừng, giọng trầm xuống:

“Đại ca nói phải!”

Dũng "Méo" đứng sững, ánh mắt hiện rõ sự khâm phục và kinh ngạc. Cường liếc mắt nhìn hắn, giọng lạnh như thép: (đọc tại Qidian-VP.com)

"Chỉ cần hiểu rõ một điều – chúng ta luôn có thể hợp tác, nhưng cũng phải sẵn sàng ra tay khi cần thiết. Tao sẽ không hạ mình trước ai hết!"

Thành "Sói" đặt khẩu Colt Anaconda lên bàn, tay nhẹ lướt qua thân s·ú·n·g, nở một nụ cười lạnh lẽo:

Dũng "Méo" gật đầu, hạ cằm đáp lời:

“Đó là lý do tôi chọn cậu, Cường. Trong t·hế g·iới n·gầm này, mạnh mà đơn độc thì cũng chỉ là đích nhắm cho những kẻ khác. Tôi không cần cái bóng, điều tôi cần thực sự là một đối tác”

Cường im lặng nhìn khói thuốc bay lên, rồi khẽ nhếch mép, cười nhạt:

Cường ngả người ra ghế, đôi mắt lộ vẻ thâm trầm:

Chương 62: Hợp Tác

“Chúng ta cần lão ta, thì lão ta cũng cần chúng ta. Đừng tin lão, nhưng cũng không cần tỏ vẻ nghi ngờ. Làm ăn ở cái giới này, không chỉ cần tay chân, mà còn cần đầu óc tỉnh táo. Khi lão thấy chúng ta không dễ xỏ mũi, lão sẽ tự kiềm mình!”

Thành không chớp mắt, ánh nhìn sắc lẹm, như chỉ chờ câu nói đó: (đọc tại Qidian-VP.com)

“Vậy… em hiểu đại ca!”

Dũng liếc nhìn vali s·ú·n·g rồi lên tiếng, có phần ngập ngừng:

“Kẻ đủ lạnh, đủ mạnh sẽ luôn đứng vững. Còn Thành ‘Sói’ cứ để lão diễn trò của lão. Có âm mưu gì, đến lúc cần thiết, chính lão sẽ lộ mặt thật thôi”

Cường vẫn im lặng, tay rút từ trong va li một khẩu Colt Anaconda. Ánh đèn vàng soi lên lớp kim loại đen lạnh lẽo, phản chiếu chút sắc bạc của báng s·ú·n·g, sáng lên trong tay hắn.

“Cường, lần gặp này, tôi chỉ muốn trao quà kết tình anh em. Đồ tốt đấy… giúp bảo vệ được người của cậu, và cũng để nhớ rằng giang hồ này đâu thiếu kẻ dòm ngó”

“Đồng ý! Lãnh địa là của cậu, và tôi không có hứng thú chen chân. Chỉ cần biết, khi cần thiết, cả cậu và tôi đều có một người hỗ trợ, không cần lo sau lưng có ai dí dao”

“Chọn vài thằng có năng khiếu luyện tập với thứ này!”

"Đại ca, tay Thành này không phải kẻ dễ chơi cùng đâu. Đám người ở chợ đầu mối đều bảo ông ta là tay cáo già, nham hiểm có tiếng. Lần này đến chào hỏi mình, chẳng qua là muốn thử xem Huyết Thệ ra sao. Em thấy hợp tác với ông ta, mình phải dè chừng"

Ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn trần chiếu lên đôi mắt sâu của Cường, bóng dáng hắn đĩnh đạc, uy nghi, không chút nao núng khi đối diện Thành “Sói”. Trong căn phòng tù túng và khói thuốc lảng vảng, mọi động thái của hai người đều như ngấm ngầm chứa đựng một màn đối đầu căng thẳng, dù không kẻ nào nói thẳng ra.

Cường dựa người ra sau, đôi mắt vẫn sắc như lưỡi dao, nở nụ cười lạnh:

"Thứ này… vừa tay lắm! Nếu tay Thành muốn chơi đòn tâm lý thì hắn nên hiểu rõ – Huyết Thệ không phải loại dễ bị lay động"

Khương gật đầu, cầm lấy chiếc vali không chút do dự. Cường ngả người ra ghế, ánh mắt quay sang Dũng “Méo,” kẻ vẫn còn đang ngẩn ngơ vì màn trình diễn vừa rồi.

“Đại ca, vậy anh… không cần dùng sao?”

Thành cười nhạt, ngả người ra ghế, ngón tay gõ nhịp nhẹ lên mặt bàn:

Không khí trong phòng lắng lại. Đám đàn em cúi đầu im lặng, từng câu từng chữ của Cường in sâu vào tâm trí, như một lời khẳng định ngầm về năng lực ghê gớm của hắn.

Khi viên đ·ạ·n cuối cùng vang lên, Khương nhẹ nhàng hạ s·ú·n·g xuống, không nói gì thêm.

Cường nhếch nhẹ khóe môi, chậm rãi nhả khói thuốc, giọng trầm đều:

Nói rồi, Cường nhẹ nhàng bật nắp khẩu s·ú·n·g, kiểm tra buồng đ·ạ·n với sự thuần thục như đã cầm s·ú·n·g cả đời. Đám đàn em đứng xung quanh im phăng phắc, ánh mắt dõi theo từng động tác của hắn.

Dũng gật đầu, nhưng nét mặt vẫn không giấu được chút lo ngại. Cường quan sát hắn, rồi bất ngờ nở một nụ cười lạnh, giọng trầm đục vang lên, như muốn khắc sâu thêm một bài học:

Nói xong, Cường nhìn sang Khương “Tàn” vẫn đang đứng lặng lẽ bên mép bàn, ánh mắt lạnh lẽo, khuôn mặt không chút biểu cảm. Hắn nhấc khẩu s·ú·n·g trong tay lên, liếc nhìn rồi hỏi, giọng trầm lại thăm dò:

Cường không trả lời, chỉ mỉm cười nhạt. Hắn từ từ rút từ bên hông ra một thanh phi tiêu, cán bạc sáng loáng ánh lên dưới ngọn đèn. Trong khoảnh khắc, hắn nâng tay lên, vung một đường nhanh như chớp. Thanh phi tiêu lao đi, xé gió chính xác ghim vào điểm vừa bị đ·ạ·n của Khương khoét sâu trên tường, không lệch một ly.

Cường trầm ngâm vài giây, ánh mắt đanh lại, đoạn đứng dậy chìa tay ra, không cần thêm lời nào. Thành "Sói" cũng đứng lên, nắm lấy bàn tay ấy, cái siết chặt, lạnh lẽo mà mạnh mẽ. Bóng hai người đổ dài lên bức tường loang lổ, như khắc ghi một hiệp ước giữa hai con sói trong rừng sâu – cùng đồng hành, nhưng không bao giờ quên cảnh giác.

Thành đáp ngay, giọng chắc nịch:

Cường nhấc s·ú·n·g lên, nhắm vào mục tiêu tưởng tượng trên tường, hít một hơi dài rồi bóp cò. Tiếng nổ khô khốc xé tan bầu không khí yên tĩnh, viên đ·ạ·n ghim sâu vào bức tường bê tông cũ kĩ, để lại một lỗ nhỏ nhưng rõ ràng. Ánh mắt Cường ánh lên vẻ quyết đoán khi hắn buông một câu ngắn gọn, lạnh lùng:

"Tay Thành có nham hiểm hay không… cũng chẳng quan trọng. Cái giới này làm gì có thứ gọi là tình hữu nghị chân thật? Chỉ có lợi ích thật – ai có cái gì, kẻ khác đều muốn giành lấy. Nếu ông ta đến để hợp tác, có nghĩa là biết bản thân có thứ chúng ta cần và ngược lại. Vậy thôi!"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 62: Hợp Tác