0
Thời gian thấm thoát trôi nhanh, mới đó mà đã 2 tháng kể từ ngày chiếm lấy địa bàn Khu Tây, Cường như sói được thả vào rừng, không ngừng mở rộng đế chế ngầm của mình. Những sòng bạc, cá độ, cho vay cầm đồ lần lượt mọc lên, len lỏi khắp ngõ ngách nơi hắn vừa chiếm giữ.
Ban đầu, các hoạt động này diễn ra âm thầm, nhưng càng về sau, khi đã đặt vững bước chân, Cường bắt đầu đẩy mạnh hoạt động làm ăn một cách trắng trợn hơn.
Để thu hút nhiều con mồi hơn, hắn không chỉ giới hạn trong những sòng bài truyền thống mà còn mở rộng ra cá độ thể thao và những trò cá cược không ngờ tới. Mỗi địa điểm trong khu vực đều được hắn sắp đặt, biến thành những cái bẫy ngầm hút tiền.
Trời về chiều, Cường ghé "Phòng VIP Chiều Đen" một căn phòng khuất trong nhà hàng sang trọng mà hắn liên kết với ông chủ nơi này dựng lên chỉ để phục vụ giới nhà giàu và dân chơi máu mặt.
Bước qua lớp rèm dày, không khí bên trong chìm trong ánh đèn mờ ảo, với tiếng cười khẽ và mùi rượu ngoại phảng phất. Mọi thứ trong căn phòng đều được bài trí một cách cẩn thận, từ chiếc ghế da cao cấp đến những màn hình lớn chiếu các trận bóng đá đang diễn ra. Đây là nơi những kẻ nhiều tiền đến để phung phí và thăm dò vận may.
Cường bước lại gần một doanh nhân trẻ tuổi, anh ta đang chăm chú nhìn vào màn hình, nơi bảng tỷ lệ cược thay đổi từng giây. Cường nhếch mép, đặt nhẹ một ly rượu vào tay vị khách rồi nói, giọng thân tình:
"Chơi bóng đá thú vị lắm, không chỉ để giải trí mà còn là cách để tìm chút thử thách. Anh Hoàng, trận này đảm bảo MU chắc thắng. Đặt thêm đi, thắng thì ăn đậm mà thua thì tôi bơm tiền cho thêm, lãi suất hợp lý chẳng đáng gì!"
Người đàn ông trẻ khẽ cười, nhấp một ngụm rượu, ánh mắt lóe lên tia khát vọng. Đối với anh ta, lời Cường nói như một sự đảm bảo ngầm. Anh ta đưa tay viết thêm một con số lớn vào tờ phiếu cược, hoàn toàn tin tưởng vào phán đoán của mình.
Cường nhận tờ phiếu cược nở một nụ cười thân thiện nhưng chỉ hắn biết rõ mình đã thành công trong việc đẩy thêm một con bạc vào bẫy, một con mồi sớm muộn sẽ dần kiệt quệ trong trò chơi này.
Ra khỏi "Phòng VIP Chiều Đen" Cường tiếp tục đến khu nhà ga cũ, nơi anh em hắn lập ra một sòng bạc nhỏ cho tầng lớp bình dân hơn - những tay công nhân, tài xế và người lao động. Không cần xa hoa hào nhoáng, nơi đây chỉ là một căn phòng rộng với vài chiếc bàn gỗ, những tấm bảng ghi tỷ lệ cược và vài tay đàn em của Cường luôn sẵn sàng khuyến khích những người mới.
Trong không gian đầy khói thuốc, Cường thấy Toàn, một gã đàn em ranh mãnh, đang nói chuyện với một người đàn ông lớn tuổi, là tài xế xe khách. Với nụ cười dễ gần và giọng nói ngọt xớt, Toàn thuyết phục:
"Chú Hưng, thử vận may đi. Bỏ ra vài trăm ngàn, biết đâu lại trúng được cả chục triệu. Trận này dễ ăn lắm, chỉ cần cược đúng là thắng ngay!"
Người tài xế nghe xong chần chừ, nhìn Toàn rồi nhìn vào những tờ phiếu cược, mím môi. Nhưng sức hấp dẫn từ số tiền thắng đã dần khiến ông ta dao động. Cuối cùng, ông cũng rút ví, đặt một khoản nhỏ vào cược. Nhìn theo người đàn ông, Cường khẽ nhếch môi cười thỏa mãn, biết rằng chỉ cần một lần trúng, ông ta sẽ quay lại, càng đặt nhiều hơn trong những lần tới.
Rời khỏi khu nhà ga cũ, trời đã bắt đầu tối. Cường không nghỉ ngơi mà tiếp tục đến sân bóng đá bỏ hoang ngoại ô, nơi hắn đã bỏ tiền sửa sang, biến thành một trung tâm cá cược thể thao ngầm vào mỗi tối cuối tuần. Khác với các sòng bạc hay phòng cược, sân bóng đá này thu hút đám thanh niên trẻ ham mê bóng đá, thậm chí cả những kẻ không có nhiều tiền nhưng lại thích thử vận may.
Trên sân, ánh đèn sáng rực rỡ chiếu xuống mặt cỏ xanh. Tiếng reo hò cổ vũ, tiếng còi và tiếng bóng lăn vang lên khắp nơi. Đây là sân đấu nghiệp dư, nhưng đối với đám đông, không khí lại căng thẳng chẳng kém gì các giải lớn. Khán đài đông đúc và mỗi góc sân đều có những tay chân của Cường len lỏi, thúc giục từng người đặt cược vào đội bóng yêu thích của họ.
Đứng giữa đám đông, Đạt "Chột" - một tay sai thân tín của Cường - thấy vài thanh niên có vẻ chưa hiểu rõ luật chơi, bèn lại gần, thân thiết khoác vai một chàng trai:
"Chú em, trận này đặt nhẹ một vé đi, cho vui. Đội bên này chắc thắng, có người bên trong rồi, chỉ cần thắng là tiền về tay ngay!"
Gã thanh niên ban đầu còn lưỡng lự, nhưng bị Đạt thuyết phục, cuối cùng cũng rút ví. Đạt liếc nhìn số tiền rồi cười khẩy. Cường, đứng từ xa quan sát, mỉm cười. Hắn hiểu rõ, một khi đã đặt cược lần đầu, chẳng mấy chốc những tay trẻ này sẽ nghiện cảm giác hồi hộp này và chẳng thể dứt ra.
Trời càng về khuya, Cường quay lại một quán bia hơi có tên Đông Phong, nằm ngay góc đường lớn. Tại đây, hắn thiết lập không gian quen thuộc cho các trận bóng đá lớn, thu hút mọi người từ khắp nơi đến xem và cá độ. Bên trong quán, đèn được chỉnh sáng vừa đủ, các màn hình lớn chiếu những trận đấu bóng đá sôi động từ khắp thế giới.
Khác với những địa điểm trước, ở đây Cường dùng "Cò Kéo" - một nhóm người được hắn thuê riêng để kích động đám đông, tạo không khí náo nhiệt và khuyến khích mọi người đặt cược. Hải - một tay “kéo” lão luyện, đứng giữa quán bia, nâng ly lên và hô hào với đám đông:
"Trận này không cược thì phí quá! Đội này hôm nay thắng chắc, ai đặt 1 triệu đảm bảo về ngay 10 triệu. Đặt đi, anh em, làm giàu không khó!"
Bị cuốn vào lời hô hào, nhiều người bắt đầu rút tiền đặt cược, không chỉ vì tin vào lời Hải mà còn vì khí thế hừng hực của đám đông. Những tiếng cười vang, tiếng ly bia chạm nhau khiến không khí sôi nổi. Cường đứng lặng, khoanh tay quan sát, hài lòng trước cảnh tượng đám đông dần sa vào cái bẫy hắn đã giăng sẵn.
Với Cường, từng địa điểm này như những sợi tơ nhện tinh vi mà hắn đã tạo ra, bao vây lấy Khu Tây. Từng con mồi sa lưới đều chẳng thể thoát ra, càng đấu tranh lại càng bị cuốn sâu vào cơn nghiện đỏ đen. Bằng chứng là sau khi các cơ sở cá cược mở ra, chỉ qua một thời gian ngắn, nguồn thu của hắn đã phình to gấp bội, mỗi góc phố, mỗi con ngõ ở Khu Tây giờ đều là mạch ngầm đưa tiền về túi hắn.
Từng bước một, Cường mở rộng địa bàn và gia tăng quyền lực, biết rõ rằng không ai có thể cản trở hắn từng bước trở thành con sói đầu đàn của Khu Tây này.
***
Sở Cảnh Sát Hải Thành,
Trong văn phòng, dưới ánh sáng dịu nhẹ của đèn neon, Hoàng Dương - Phó Sở trưởng Sở Cảnh sát thành phố - ngồi trầm ngâm nhìn đống giấy tờ và báo cáo trên bàn. Gần đây, các lá thư nặc danh gửi tới ông ngày càng nhiều, với nội dung nhắm thẳng vào hoạt động cá cược ngầm đang bùng phát tại khu Tây.
Những bức thư được gửi đến đều đặn, mang theo lời tố cáo về các sòng bạc, cá độ thể thao, và các vụ cho vay nặng lãi xảy ra trên địa bàn. Nội du·ng t·hư không chỉ dừng lại ở mức cảnh báo, mà còn có những chi tiết rõ ràng, cụ thể về địa điểm và quy mô các hoạt động ngầm, cho thấy sự nguy hiểm mà chúng đang gây ra cho cộng đồng.
Là người quản lý trực tiếp lĩnh vực này, Hoàng Dương không thể thờ ơ. Sau khi ra lệnh cho các cảnh sát khu vực tiến hành điều tra, các báo cáo mới nhận được càng làm ông phải suy nghĩ.
Theo những gì nhận được, Hoàng Dương biết gần đây, tại khu Tây xuất hiện một băng nhóm mới, có dấu hiệu đứng sau tổ chức hàng loạt hoạt động cá cược và cờ bạc. Ban đầu các hoạt động này diễn ra tự phát, lén lút và khó phát hiện, nhưng thời gian gần đây, sự phát triển trở nên rõ ràng, công khai hơn. Số lượng người tham gia ngày càng đông và đối tượng ngày càng đa dạng, từ thanh niên cho đến công nhân, thậm chí cả người già.
Bình thường, các hoạt động cá cược, cờ bạc tự phát trong thành phố vẫn tồn tại, nhưng chỉ ở quy mô nhỏ. Chính quyền gần như "mắt nhắm mắt mở" chấp nhận, bởi có cấm cũng không thể nào dẹp hết, và quan trọng là các hoạt động ấy chưa đến mức gây ảnh hưởng quá nghiêm trọng đến xã hội. Nhưng lần này, mọi chuyện đã đi xa hơn nhiều.
Các sĩ quan báo cáo rằng hoạt động cá cược bóng đá diễn ra mọi lúc mọi nơi, từ những quán cà phê vỉa hè đến các quán bia. Có nhiều trường hợp người chơi cá độ không ngừng đổ tiền vào, dẫn đến nợ nần chồng chất. Thậm chí, còn ghi nhận một số trường hợp có khả nghi đã tìm đến t·ự t·ử vì thua bạc quá nhiều.
Hoàng Dương cảm nhận rõ sự nguy hiểm đang lan rộng. Điều này không chỉ là một vấn đề của vài sòng bạc hay vài trận cá độ. Những vụ t·ự t·ử vì thua cá độ gần đây là một dấu hiệu nghiêm trọng cho thấy hoạt động cá cược đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát. Những con bạc sa chân vào nợ nần sẽ kéo theo nhiều hệ lụy xã hội, và nếu tình trạng này tiếp diễn, ông không thể tưởng tượng nổi hậu quả.
Từ trên ghế sô pha, Ông ta đứng lên, tiến đến cửa sổ, lặng lẽ nhìn xuống đường phố nhộn nhịp bên dưới. Thành phố này, tưởng chừng yên bình, lại đang chất chứa những cơn sóng ngầm dữ dội, chỉ chực chờ bùng nổ.
Nghĩ tới những người dân trong khu vực đang dần trở thành n·ạn n·hân của những hoạt động phi pháp này, Hoàng Dương cảm thấy nặng lòng, trong các báo cáo, có nhắc đến một cái tên mà ông không còn lạ lẫm - Cường "Ma".
Cường vốn chỉ là một tên choai choai bụi đời, nhưng dạo gần đây bỗng trỗi dậy và dần dần chiếm lấy thế lực ở Khu Tây, không chỉ bằng vũ lực mà còn bằng cách kết nối chặt chẽ các hoạt động ngầm.
Thằng nhóc này còn trẻ nhưng hành sự độc ác khôn ngoan, không những biết dùng nắm đấm mà còn hiểu chuyện dùng tiền mua chuộc và xây dựng mạng lưới, biến khu Tây thành lãnh địa riêng của mình. Những vụ việc xảy ra gần đây ở Khu Tây đều có bóng dáng của Cường, và tên này càng ngày càng lộng hành.
Quay về bàn làm việc, Hoàng Dương nhấc điện thoại, gọi một cú gọi nội bộ. Giọng ông trở nên cương quyết:
“Anh Phong, triệu tập ngay một cuộc họp khẩn. Lần này, chúng ta sẽ không chỉ điều tra mà phải dẹp bỏ tận gốc. Chuẩn bị tài liệu, các bằng chứng chúng ta thu thập được gần đây, và lên kế hoạch hành động cụ thể. Cường 'Ma' và những kẻ như hắn không thể để tiếp tục khuấy đảo khu Tây thêm nữa”