Lãnh Chủ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 10 : Sơn Trại Thổ Phỉ
Một thân váy lụa tuyệt mỹ tôn lên dáng người thướt tha, mỗi cái nhấc tay, bước chân đều toát lên khí chất trang nhã, tựa như mỹ nhân từ trong tranh bước ra, đạp trên mây trắng hạ xuống phàm trần.
Trông nó giống một tòa cứ điểm nhiều hơn, tường thành bằng gạch đá quy mô không xuất hiện, chỉ là các bức tường từ gỗ tạo thành, xung quanh có đào một con mương ngăn cách tòa thành, dưới mương và bên trên hai bên bờ có dựng các công sự phòng ngự đơn giản.
Lúc này từ xa có một cỗ xe chạy tới, khói bụi mù mịt tán đi lộ ra một hàng bốn chiếc xe chở hàng do một sinh vật dạng bò to khỏe kéo đi, xuất hiện đặc biệt chú ý là một đội ngũ tráng hán mặc giáp da khoảng chừng mười người, bọn họ có tên thì cưỡi một sinh vật mặt như thằn lằn nhưng cơ thể lại giống đà điểu đi theo hộ tống hai bên.
Trần Hải chỉ dám nhìn thoáng qua không dám quá chú ý lại thành càn rỡ, ngược lại thiếu nữ thì nhìn chằm chằm hắn không tha, mắt lóe lên vẻ hiếu kỳ.
Lúc này hai tên thị vệ bị tiếng xe tới gần đánh thức, một tên vội vàng đứng lên, tên còn lại như vừa tỉnh ngủ, hai mắt mờ mịt nhìn quanh, đến khi thấy trung niên nhân mới giật mình, vội đứng nghiêm, cán thương đập mạnh xuống đất.
“Đi thăm dò trước đã” Bài học kinh nghiệm dùng xương máu để cảm nhận, v·ết t·hương trên cơ thể chỉ vừa đóng vảy, Trần Hải không còn dám mạo hiểm nữa.
“Cầm lấy” Thất gia hiểu ý tùy tiện ném một miếng thịt thú rồi xoay người bước đi.
Ngay cả hai tên lính gác cũng bước vào, theo cửa trại khép kín, mặt trời cũng xuống núi mang bóng đêm dần bao phủ lên tòa cô trại hoang dã. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thanh niên tay cầm kiếm hơi nắm chặt, mặt hiện lên vẻ ngạc nhiên, rõ ràng việc Trần Hải có thể không bị khí thể của hắn chấn nh·iếp làm hắn ta rất bất ngờ, bên cạnh thiếu nữ xinh đẹp bỗng hé miệng cười khẽ, giọng cười thanh thúy như chuông bạc. (đọc tại Qidian-VP.com)
Có vẻ là hắn quá cẩn trọng, lũ lính gác trên tường gỗ đều đang tốp năm tốp ba tụ tập cười đùa nào có để ý động tĩnh bên ngoài. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Hải đưa mắt nhìn ra xa, từ đây hắn có thể trông thấy một tòa thành nhỏ, nói thành cũng không rõ ràng lắm.
Trần Hải mắt nhìn bản đồ trầm tư, nhìn cảnh tượng tòa cứ điểm này hẳn cũng không phải nơi tốt lành gì.
Tên linh gác ngã ra đất cũng không tức giận, có vẻ tập mãi thành quen, hắn đứng dậy nhìn về phía Thất gia. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nói rối mắt nàng ta lóe lên vẻ sắc bén.
“Ầm ầm, cộc cộc”
Trần Hải đi chưa được chục bước, đằng trước bất ngờ xuất hiện hai bóng người.
Tuy vậy bọn chúng chẳng có kỷ luật gì, một tên thì ngồi bệt xuống đất há miệng ngáp, thương trong tay dựa vào vai trái, tay còn lại lôi ra một thứ gì đó cho vào trong miệng.
“Không phải”.
Nhìn xuôi nhìn dọc kiểu gì cũng giống mấy khu tái định cư tạm bợ trên trái đất.
Một nam, một nữ đều độ tuổi thiếu niên, nam nhân tuấn tú khác thường một thân áo lụa quý khí, tay cầm một thanh trường kiếm nạm ngọc tinh mỹ, ánh mắt thăm dò nhìn vào Trần Hải.
Bên kia tiếng dị thú, hung thú gào thét xa xăm truyền đến, bên này tường gỗ bắt đầu sáng lên, từng bó đuốc theo thứ tự được thắp sáng, những tên lính gác vẫn lười biếng nửa nằm nửa ngồi, v·ũ k·hí tùy ý vứt dưới chân.
Bọn người Các lão cũng là loại sống trên lưỡi gươm, tòa cứ điểm trước mắt rất có thể là loại hang ổ trộm c·ướp nếu không cũng là nơi tụ tập của các thành phần bất hảo.
Lần này thằn lằn có thịt ăn cũng không húc ngã tên lính gác, hàng xe dài nối đuôi nhau, dưới ánh mắt sợ hãi của đám thiếu nam, thiếu nữ biến mất sau cửa trại dần đóng lại.
Bất qua Trần Hải cũng không phải người bình thường, dị lực của đối phương bị dị lực trong cơ thể hắn ngăn lại, Trần Hải nhìn đối phương, lắc đầu bình tĩnh nói.
Đối diện với hắn tên đồng bạn có vẻ nghiêm chỉnh hơn, hắn cúi đầu dùng mũ vành che đi gương mặt, hai tay ôm thương tựa vào tường gỗ sau lưng.
Những tên còn lại đang ở trên xe duy trì trật tự, lúc này trong xe vô cùng hỗn loạn, trần xe để trống lộ ra một đám thiếu niên nam nữ gầy gò bị trói gô lại, nhét chung một chỗ với nhau.
Tên trung niên kia nhảy người xuống, động tác vô cùng thuần thục, hai tên lính gác vội vàng khom người.
Có chút thất vọng trước tưởng tượng về một tòa thành phồn hoa, bất quá rất nhanh Trần Hải lấy lại vẻ bình thản.
“Ngươi là thổ phỉ của Ma Lâm trại” Thiếu niên giọng nói lạnh giá vang lên, mang theo khí thế ép người, như thiên tử nhìn xuống chúng sinh, không một tia nào cho phép chống lại.
Nói rồi lập tức mở cổng, nối thông con đường duy nhất để vào trại.
Chương 10 : Sơn Trại Thổ Phỉ
Thời gian giữa trưa, ánh nắng gay gắt thiêu đốt đại địa, trên một mỏm đá nhô cao, một bóng người đội nắng xuất hiện.
Tuy cách một khoảng xa Trần Hải vẫn lờ mờ trông thấy không ít chấm đen qua lại trên những con đường đất, bên cạnh là các tòa nhà thấp bé xập xệ.
Bên cạnh hắn, thiếu nữ tầm hai mươi tuổi, mắt đẹp hàm sương, mũi ngọc quỳnh dao, môi anh đào nhỏ nhắn, nàng ta đang vuốt mái tóc dài mượt mà như thác nước, trên đầu còn đính một cây trâm phượng tinh mỹ phát ra ánh sáng đỏ nhu hòa. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Hì hì, tất nhiên là không phải rồi, Ma Lâm trại chỉ có một trại chủ là thích ứng cảnh, tuổi đã cao mà cường độ thức tỉnh lại rất thấp "
“Thất gia”
Trần Hải tuy không thích lũ sơn tặc này, cũng đáng thương cho đám trẻ tội nghiệp nhưng hắn không dám chơi trò phiêu lưu.
Bất quá quần áo vẫn như cũ xộc xệch, trên mắt còn dính ghèn, bên mép miệng có nước miếng chưa khô, nhìn vô cùng bắt mắt.
“Cách đây mấy chục ngày đường còn có một tòa thành khác lớn hơn”
Trần Hải rút lui về sau, mắt vẫn cảnh giác nhìn sơn trại phía xa, bất kỳ tín hiệu gió thổi cỏ lay nào, Trần Hải sẽ lập tức chạy trốn.
Tên thất gia vừa rồi từ động tác nhảy xuống đã thể hiện công phu không tầm thường, dù có thể không phải là siêu nhiên giả như hắn nhưng cũng có công phu tại thân.
Mấy tiếng đồng hồ sau Trần Hải đã tới gần cứ điếm nhất có thể, mượn nhờ vùng đá xám che chắn, từ đây hắn có thể nhìn vào cổng cứ điểm.
Mà đó chỉ là thất gia, liệu có lục gia, tứ gia nào lợi hại hơn không, và quan trọng nhất chính là chủ của tòa sơn trại này, rất có thể đã là siêu nhiên giả, thậm chí là siêu nhiên giả đã đạt tới Nhập Thể cảnh cũng không biết chừng.
Mỗi khi có ai gào khóc một tráng hán cầm roi sẽ vụt ra, đánh đến đối phương hấp hối mới dừng lại.
Trần Hải một hơi lùi ra xa hơn trăm mét mãi đến khi ẩn thân vào rừng cây hắn mới xoay người bước đi.
Thất gia từ tốn bước vào, một tên lính gác rất quen thuộc tiến lại gần dắt thú cưỡi cho hắn, nhưng tên kia vừa lại đã bị con thằn lằn đụng bay.
Bảo sao lũ Các lão lại hung bạo như vậy, chỉ vừa nhìn thấy Trần Hải không nói hai lời liền động thủ, muốn c·ướp đi tính mạng của hắn.
Mấy người Các lão tuy hung ác nhưng suy cho cùng cũng chỉ là người bình thường, xuất thân trong đây không có gì bất ngờ.
Bây giờ có lẽ hắn có thể gọi nó là cổng trại, bên ngoài cổng gỗ có hai tên lính mặc áo da cầm thương đang đứng gác.
"Thiếu niên còn trẻ như vậy mà cường độ thức tỉnh gần đạt mức tối đa không thể nào là hạng sơn tặc nhãi nhép được".
Trần Hải thu hồi tầm mắt, rất rõ ràng đây không phải thành trấn gì, mà chính là một ổ c·ướp.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.