Lãnh Chủ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 11 : Đột Nhập
Trần Hải lắc đầu cười khổ, vùng đất này đối với hắn là một khu vực sương mù chưa được khai phá, nào có phải đệ tử gia tộc gì cơ chứ, hắn đưa tay ra mỉm cười nói.
Ba người cùng lúc tiến lên, ba bóng đen ẩn hiện trong màn đêm như những con báo săn ranh mãnh, lách qua những nơi ánh trăng chiếu xuống, chuyên tìm những nơi có vật che chắn, cẩn thận tiếp cận tường trại.
Hắn liếc nhìn cửa trại xa xa, giọng trầm thấp.
Thiếu nữ không để cho Trần Hải giải thích, nàng dường như rất tin tưởng suy đoán của mình.
Thấy tay Trần Hải đưa tay, hai người đưa mặt nhìn nhau, không biết đối phương có ý tứ gì, bên này Trần Hải nhìn vẻ mặt đối phương cũng biết mình thất thố, vội thu tay lại, đánh mắt về phía sau ra vẻ chợt hiểu.
Đến khi xuất hiện dưới chân tường, ba người đánh mắt ra hiệu, Hà Tuấn là người đều tiên leo lên, thân hình linh hoạt như một chú khỉ đang trèo cây, theo hai ba lần nhún nhảy hắn đã leo lên tường trại.
"Không biết các hạ có thể nêu lên tôn tính đại danh không ?"
Ba người nhìn nhau cùng cười to, lúc này phía sau hai người xuất hiện tiếng lá cây xào xạt.
"Ta cảm thấy dị lực của Trần huynh đệ dường như sắp đến giới hạn đột phá"
"Tốt thôi, sơn trại này làm nhiều việc ác, tại hạ sớm đã nhìn không vừa mắt"
Trần Hải nghe ra câu nói của đối phương có mùi vị khác thường, hiển nhiên vẫn còn chưa hoàn toàn tin tưởng bản thân, Trần Hải trầm ngâm giây lát rồi gật đầu.
"Xin lỗi thiếu gia"
Thanh Tuyết lấy từ trong ngực ra một tấm bản đồ da, nàng nhìn Hà lão sau lưng hơi nhỏ giọng phân phó gì đó, lão ra gật đầu hiểu ý, phất tay dẫn theo đám người áo đen biến mất trong màn đêm.
"Hà thúc không cần để ý, ca ca sáng nay có chuyện không vui nên ảnh hưởng tâm trạng một chút mà thôi"
"Cảm ơn" Trần Hải không nghe ra đối phương có ác ý gì, thuần túy chỉ là lời nó gió bay, bất quá đối với một kẻ thiếu thông tin trầm trọng như hắn cũng là một câu nói rất quan trọng.
"Không cần lo lắng, bọn họ là hộ vệ của chúng tôi"
Thiếu nữ như nhìn ra vẻ khẩn trương của Trần Hải, nàng ta mỉm cười nói, bên cạnh nàng, thanh niên có vẻ khó chịu quát lên.
Bất qua Trần Hải cảm giác nàng ta vô cùng thân thiện không chút nào lạnh giá như tên của mình.
Thanh Tuyết quá quen với tính cách ca ca của mình, nàng nhẹ giọng khuyên nhủ, Hà Tuấn sau một lúc giãy dụa cũng chấp nhận kế hoạch của em gái mình.
"Không không" Trần Hải lắc tay, ra vẻ vô tội.
Trần Hải cũng không quan tâm lắm cuộc đối thoại gia tộc của bọn họ, hắn đảo mắt quan sát đám người áo đen vừa xuất hiện, tổng cộng có hai mươi người, ai nấy đều choàng áo choàng kín mít không nhìn rõ được hình dáng cũng như vũ khí, tuy vậy từ ánh mắt sắc bén lộ ra cũng chứng tỏ bọn họ không phải người dễ trêu chọc.
"Ta để bọn họ thâm nhập vào giải cứu con tin trước, chúng ta chỉ cần tạo rối loạn là được, quan binh trong thành rất nhanh sẽ xuất hiện"
"Trước chúng ta đột nhập từ mặt phía nam, dựa trên bản đồ nó rất gần phòng của trại chủ, chỉ cần chúng ta diệt được hắn, lũ lâu la còn lại sẽ tự khắc tan vỡ"
Trong đêm tối ba bóng người ẩn hiện dưới bóng cây rậm rạp, xuyên qua khu rừng, ba người lẩn vào dưới bãi đá rộng lớn, ánh trăng chiếu xuống phản chiếu trên đá hắt lên gương mặt chăm chú của Trần Hải. Hắn quay sang nhìn thanh niên cách mình không xa nói nhỏ. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Nếu đã không có gì Trần Huynh đệ có muốn đi cùng bọn ta tiểu phỉ hay không" (đọc tại Qidian-VP.com)
Thành niên nghe được càng khó chịu, mở miệng cười lạnh, người áo đen bên dưới áo choàng tựa như đang cười khổ, muốn mở miệng giải thích bất quá lúc này thiếu nữ có vẻ ôn hòa hơn, nàng tiến tới đỡ lấy người áo choàng đen đứng dậy.
Hà Tuấn có vẻ xem thường, dường như phía trước không phải sơn trại thổ phỉ mà là khu vực du lịch mặc cho hắn dạo chơi, ngược lại với anh trai của mình, Thanh Tuyết có vẻ cẩn trọng hơn.
"Trần huynh đệ cũng đến đây tiểu phỉ trừ hại cho dân sao"
"Trực tiếp công vào thôi, chỉ là một cái trại hạng hai mà thôi"
"Hừ, thì ra là thế, bọn họ chỉ lo lắng mất đi một danh ngạch tham gia mà thôi"
Chương 11 : Đột Nhập
"Trong địa giới Giao châu, tuổi còn trẻ như vậy đã sắp bước vào nhập thể cảnh chỉ có đệ tử của các gia tộc nổi danh trong các thành chính mà thôi"
"Tại hạ chỉ đi ngang qua đây mà thôi"
Một người áo đen cao to bước ra, có vẻ là thống lĩnh của nhóm người này, hắn quỳ một chân trên đất, giọng ồm ồm phát ra, không nghe rõ là lớn hay nhỏ, trai hay gái.
*** (đọc tại Qidian-VP.com)
"Đã giải quyết xong, mau lên đây".
"Chỉ là một bọn tôm tép, em thật là xem chúng như Hác Ma Lang Bang hùng bá Lâm Nguyên rồi"
Hà Tuấn có vẻ không vui với việc em gái quá đề cao lũ giặc cỏ này, hắn tự tin chỉ cần một mình bản thân cũng đủ phá tan cái trại quèn này.
"Đây là mệnh lệnh của gia chủ, thời gian Tứ Thần điện đại hội trăm năm một lần sắp tới, ngài và tiểu thư không thể xảy ra bất kỳ bất trắc nào được"
"Anh quên chúng ta tới đây là để lịch luyện sao, nhiệm vụ chúng ta là giải cứu con tin chứ không phải trừ phỉ"
Trong lúc Trần Hải đang quan sát hoàn cảnh xung quanh, bên nay cuộc nói chuyện cũng đã kết thúc, thanh niên được muội muội khuyên nhủ cũng bớt giận hơn nhiều, hắn bước tới bên cạnh Trần Hải vỗ vào vai đối phương.
Hai người kia nhìn vẻ mặt Trần Hải không giống nói dối cũng không để tâm, mắt nhìn ra xa, nơi tường trại có ánh lửa đang cháy, trong mắt lóe lên sát khí, thiếu nữ quay sang Trần Hải mỉm cười.
Thấy ánh mắt hiếu kỳ của Trần Hải nhìn sang, Thanh Tuyết như hiểu hắn đang nghi vấn, nàng nhoẻn miệng cười.
"Hà Tuấn huynh, chúng ta chia ra hành động sao ?"
"Hai vị hẳn là đến vì trại sơn tặc đằng sau sao"
"Ta đã bảo chỉ là một cái trại sơn tặc nhỏ, các ngươi không cần phải theo sau hộ tống"
Gió lạnh thổi qua đem lá cây tán ra hai bên, mấy chục bóng đen như quỷ mị bỗng xuất hiện sau lưng thanh niên, sự xuất hiện đột ngột của bọn họ làm Trần Hải giật mình, hắn đưa tay nắm chặt kiếm bên hông, ánh mắt lóe lên vẻ đề phòng.
"Đúng thế"
"Thích ứng cảnh rất cần tôi rèn trong chiến đấu, chiến đấu càng sinh tử càng dễ dàng thúc đẩy quá trình hợp nhất tinh thạch" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Hân hạnh được gặp hai vị, tại hạ là Trần Hải, chỉ là một tiểu tử đến từ một vùng quê nghèo hẻo lánh mà thôi"
Tiếng đánh g·i·ế·t không xuất hiện như trong tưởng tượng của Trần Hải, chỉ vài ba hô hấp cái đầu của Hà Tuấn lần nữa xuất hiện.
Trong thời gian nói chuyện qua lại cuối cùng Trần Hải cũng biết được tên thanh niên là Hà Tuấn, thiếu nữ xinh đẹp bên cạnh là em gái của hắn có một cái tên rất mỹ miều, là Hà Thanh Tuyết, Tuyết trong băng tuyết, thanh trong thanh lãnh.
"Ta chỉ là một người bình thường, dưới cơ duyên xảo hợp may mắn có được tinh thạch, một bước phi thăng đạp lên con đường này mà thôi" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Cảm ơn tiểu thư nói đỡ cho lão"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.