Lãnh Chủ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 12 : Trúng Kế
“Đêm dài lắm mộng, động thủ đi”
Ánh lửa bập bùng theo tiếng bước chân lộn xộn chiếu sáng khắp gian phòng. Bên ngoài từng tầng sơn tặc, tay cầm đuốc, tay cầm đao, vẻ mặt dự tợn nhìn vào ba người.
Giọng nàng vang lên cùng lúc trên trần nhà mười mấy bóng người đồng loạt hạ xuống, tích tắt đã bao vây quanh ba người vào giữa.
“chút nữa muội sẽ cầm chân bọn họ, huynh tranh thủ thời gian đào tẩu”
“Ta sẽ thay mặt gia chủ thanh trừ các ngươi”
Lời vừa nói ra, trên gương mặt luôn ung dung quý phái của Hà Thanh tuyết lần đầu tiên thoáng biến sắc, nàng ta vẻ mặt âm trầm mở miệng.
Sau khi vượt qua ba bốn trạm gác, lấy thân thủ của ba người rất nhẹ nhõm giải quyết toàn bộ sơn tặc trên đường đi.
“Tam thúc cuối cùng cũng không nhịn được rồi sao” (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 12 : Trúng Kế
“Tiểu thư” Nam hoa lắc đầu, hình như hắn biết sự tự tin của Thanh Tuyết từ đâu mà ra, bên cạnh anh sinh đôi của hắn Nam Tài nhìn Thanh tuyết mở miệng cười nhạo.
Trần Hải hít mũi lập tức cau mày, hắn nhìn sang hai người đi bên cạch, khá bất ngờ trước việc bọn họ vẫn như thường, dường như không hề bị hoàn cảnh xung quanh ảnh hưởng
Đây hiển nhiên là những tên đứng đầu sơn trại, uy thế hiện rõ mồn một.
Nam hoa có vẻ hơi khó chịu khi bị cắt ngang bất quá bên cạnh Nam Tài giữ hắn lại, trầm giọng nói.
Hít một hơi thật sâu, Trần Hải vô ý nhìn sang Hà tuấn, đúng là không thể bị vẻ bề ngoài ẻo lả của hắn lừa dối, người này cũng là một kiếm pháp danh gia xuất chúng.
“Ngươi không nhận ra tình cảnh hiện giờ của mình sao”
Hà Tuấn sớm đã chờ đợi đến nhàm chán, hắn là người đầu tiên lao đến, kiếm trong tay vẽ ra một đường cong ưu nhã, dưới ánh trăng phản chiếu hào quang bén nhọn.
Ba người như ba bóng ma dễ dàng vượt qua, rất nhanh đã xuất hiện bên ngoài một căn nhà lầu một tầng duy nhất trong trại.
“Hà Thiên tiền bối tạm thời đang bận, chưa hẳn có thể xuất hiện”
“Nam Hoa, Nam Tài hai người các ngươi nếu muốn che dấu tính danh thì không nên để lộ v·ũ k·hí như thế”
“Chỉ bằng các ngươi mà đã muốn lưu hai người bọn ta lại sao” (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Hải đưa mắt nhìn Hà Tuấn, hắn không chút nào lộ vẻ sợ hãi, chiến ý sôi trào.
Tựa như đang cười nhạo lũ đột nhập ngu ngốc bọn hắn.
Tinh mắt để ý thấy rất nhiều tên còn đang nhắm mắt tựa như vẫn còn trong giấc ngủ, nét mặt an tường không hề hay biết mình sẽ không bao giờ tỉnh lại.
Trên mặt không có chút nào biến hóa, quả không hổ là con cháu thế gia đại tộc.
“Đại tiểu thư, người đừng trách chúng ta, đây cùng là thân bất do kỷ thôi”
“Không ổn” Thanh Tuyết nhạy bén phát hiện, hiện trường không có máu tươi vẩy ra, nàng giật mình, lòng thầm hô không ổn.
Nói rồi nàng quay sang áy náy nhìn về phía Trần Hải, lại quay sang Hà tuấn đang tức giận siết chặt nắm tay, đặt tay mình lên vai hắn nói nhỏ.
Rác rưởi cũng không còn xuất hiện hai bên đường, những con c·h·ó hoang cũng không còn thấy, Trần Hải đỡ đi việc phải cảnh giác mau chóng giải quyết chúng trước khi chúng tạo tiếng động lớn.
Thanh Tuyết từ trong ngực lấy ra một ống trúc nhỏ, xuyên qua lỗ trên cửa sổ thổi một luồng khói nhạt bay vào trong phòng.
Mỗi người bọn họ đều cầm một đôi song kích, giờ phút này đưa lên bên miệng, thè lưỡi liếm lưỡi kích sắt bén, ánh mắt lóe lên sát khí không chút nào che dấu.
Tên thiếu gia lúc nào cũng ra vẻ kênh kiệu, hắn đã ngứa mắt lâu rồi, sẵn tiện lần này có cơ hội phải làm hắn ta nếm một chút mùi vị đau khổ.
Nghe được lời nói của đối phương, hai tên áo đen rõ rang sửng sốt một chút, nếu đã bị phát hiện hai người bọn chúng cũng không cần dấu diếm.
“Phòng ngủ trên lầu một, chúng ta chia ra bao vây”
Điểm đặc biệt khiến Trần Hải chú ý là trong mười hai người này lại có hai người che mặt, dường như không muốn để lộ thân phận bản thân, khả năng rất cao đây không phải là người trong sơn trại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thanh Tuyết khẽ nói, phi thân đạp lên một con sói gỗ điêu khắc phóng người lướt lên.
Sau một lúc không có động tĩnh gì khác thường, Thanh Tuyết hạ giọng nói .
“Rút lui ra ngoài trước”
Tuy trong hiểm cảnh thiếu nữ vẫn không chút sợ hãi, giọng thì thào như tự nói, mắt nhìn đám người xung quanh cười nhạt.
Giật xuống khăn đen che mặt, lộ ra hai gương mặt trung niên hoàn toàn tương tự nhau, rất rõ đây là hai anh em sinh đôi.
“Muội nói gì thế ?” Hà Tuấn vung tay ra khỏi bàn tay đang đặt trên vai mình, căm giận nhìn chằm chằm hai tên phản bội trước mặt.
Lúc Nam Hoa còn muốn mỉa mai thêm, bên phía tay còn lại, một lão già tóc hoa râm lên tiếng, trên mu bàn tay có đồ án một dị thú phát sáng, lão ta vung tay.
“Đi thôi” Hà Thanh Tuyết cũng không bất ngờ như Trần Hải, nàng nhìn về một hướng phất tay ra hiệu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ba người xuất hiện trên tường gỗ, Trần Hải đảo mắt phát hiện toàn bộ lính gác đã bị giải quyết.
Ngược lại Thanh Tuyết sau giây phút kinh ngạc đã hồi tỉnh, nàng khôi phục dáng vẻ thản nhiên, nhìn về phía hai người áo đen che mặt cười lạnh.
Màn đêm yên tĩnh bị xé toang, khắp nơi trong doanh tiếng đánh nhau tưng bừng, tiếng hò hét xen lẫn tiếng đao kiếm v·a c·hạm vang lên khắp sơn trại.
Tay cầm kiếm chỉ vào mặt hai người Nam Hoa, Nam Tài, Hà Tuấn lạnh nhạt nói.
Gần nhất xung quanh Trần Hải có mười hai người đủ loại kiểu dáng y phục, v·ũ k·hí, đang đứng đó, phân biệt chặn mọi đường lui của ba người bọn họ, cách xa lũ sơn tặc bên ngoài một đoạn.
Ba người cùng đúng cách ra một đoạn, khói lơ lửng tràn ngập gian phòng một lúc rồi tán đi.
“Thì ra là thế, Tam thúc thật nhọc công”
Trăng sáng trên cao rọi bóng những căn nhà xập xệ in bóng che kín trên những con đường đất đầy rác rưởi, bốc lên mùi h·ôi t·hối.
Hai người còn lại cũng không chần chừ,riêng phần mình chia ra leo lên, rất nhanh cả ba đã bao quanh căn phòng cửa gỗ trên tầng.
Xem ra khu vực này dành cho những kẻ có địa vị cao trong trại.
Đường đi dần thay đổi từ đường đất gồ ghề chuyển sang đường đất bằng phẳng, nhà cửa ở đây tuy vẫn xập xệ nhưng sạch sẽ hơn không ít.
“Khốn nạn đều là người trong gia tộc lại làm nên chuyện này”
Ngay lúc này đầu người rơi xuống đất, mảnh vải trượt xuống lộ ra một chiếc túi vải tròn, nó lăn lông lốc tới dưới chân Trần Hải.
Gió lạnh đong đưa, trăng sáng chiếu rọi còn không sáng bằng ánh đuốc tưng bừng trong doanh trại.
Nhà gỗ có vẻ củ xưa, trạm trỗ thô ráp, bất quá so với hoàn cảnh xung quanh đã được xem là một khu nhà sang trọng. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ha ha, Hà Thiếu gia” Như nghe được chuyện buồn cười nhất thế gian, đám người đồng loạt cười to, Nam hoa khinh thường nhìn Hà Tuấn.
Thủ pháp nhanh gọn dứt khoát, tàn nhẫn, toàn bộ sơn tặc đều bị một kiếm phong hầu, c·hết ngay tại chỗ.
“Tiến vào”.
“Lên”
Khó chịu nuốt xuống cục tức này, Nam Hoa cầm v·ũ k·hí trên tay, theo sau anh mình nhắm về hướng Hà Tuấn.
“Đại cục làm trọng”
Kiếm thế nhanh như thiểm điện trực tiếp cắt về yết hầu đối phương, mền vãi chia đôi, gối ngủ tung bay đầy lông vũ, giữa không trung một cái đầu gói trong mảnh vải bay lên không trung.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.