Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 14: Thắng Bại.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14: Thắng Bại.


Nhìn qua cảnh tượng thật là một mỹ nhân đầy thê lương, tựa nụ hoa xinh đẹp lẻ loi giữa dòng dung nham nóng cháy sắp bị nhấn chìm khiến lòng người thương tiếc không thôi, Trần Hải và cả Hà Tuấn đều nhìn ra tình cảnh của Thanh tuyết sắp không chống cự nổi, cả hai đều ra sức t·ấn c·ông, ép đối thủ của mình liên tục bại lui về sau.

“Chạy mau”

Lợi dụng Nam Tài còn hoảng hốt đằng xa, kiếm trong tay phi tới, chuẩn xác đâm thủng lòng ngực của đối phương, lực lượng khủng kh·iếp đánh bay hắn lên không đóng đinh vào gốc cây phía xa.

Không gian như chậm lại, vốn từ thế đao nhanh như điện chỉ nhìn thấy tàn ảnh, Trần Hải dần cảm giác nó trở nên chậm chạp lộ đầy sơ hở.

Ảnh đao bao trùm toàn bộ không gian, phong tỏa mọi hướng di động của Trần Hải.

“Biết rồi”

Bên này Trần Hải cũng cúi người, đao quang sau lưng vạch ra một đạo v·ết m·áu kh·iếp người đằng sau hắn, thế nhưng Trần Hải cũng không sợ hãi, vẻ mặt hiện lên nét điên cuồng. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Khốn kh·iếp” Hà Tuấn đi tới, tức giận vung chân đá văng quần áo còn sót lại của bọn chúng, giận dữ mắng mỏ.

Lão trại chủ có chút khó chịu, kế hoạch ban đầu vốn chỉ cần g·iết c·hết hai đứa nhóc họ Hà là đủ, hắn cũng kiếm được một khoảng lớn, từ nay về sau không cần lo lắng vấn đề tài nguyên tu luyện.

Quay sang nhìn đối thủ của mình, lão ta bỏ lại một câu rồi xách đao rời đi, bên này Thanh Tuyết đã nỏ mạnh hết đà, nàng vốn là người yếu nhất trong ba người, lại bị kẻ mạnh nhất trong ba tên kia chủ động đối phó, cộng thêm lũ sơn tặc hai bên bao vây chờ thời đánh lén.

“Ta không sao” Hà tuấn lau máu tươi trên mặt, tuy vậy càng lau càng lem luốc khiến gương mặt hắn trở nên đỏ chót tựa như một nghệ sĩ kịch nói vừa hóa trang xong.

“Lũ khốn đó chờ c·hết đi”

“Ác quỷ, hắn là ác quỷ”

Thấy thế, kiếm của Trần Hải ngược lại không lùi mà tiến, tốc độ bộc phát còn nhanh hơn lúc ban đầu.

Thanh tuyết chỉ cần đơn giản vung kiếm liền có thể thu gặt tính mạng đối phương, quả đúng với câu, binh bại như núi đổ.

“Tên khốn” Vô Cương thấy đối phương hoàn toàn bỏ qua mình mà mặc sức g·iết c·hết Nam Tài, tuy hắn cũng không ưa gì lũ c·h·ó săn của đại gia tộc này. Nhưng việc đó chẳng khác nào xỉ nhục lão, mà từ trước tới nay chưa ai dám làm như thế.

“Là lão nô đáng c·hết” Hà lão bịch một tiếng quỳ xuống dập đầu liên tiếp.

“Người không sao chứ ?” Dẫn đầu vẫn là Hà lão, từ xa trông thấy Thanh Tuyết cùng Hà tuấn vẫn bình an vô sự thì thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nhiên, trên trường báo có vài vết rách, tay áo cũng sứt mẻ một góc, khóe miệng còn có vệt máu chưa khô, hiển nhiên cũng đã trải qua một hồi chiến đấu cam go.

Tay bất lực thả đao, máu theo cơ thể chảy dần xuống ướt đẫm thân đao, theo đao rơi xuống vung vãi lung tung. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đến c·hết vẫn không thể tin hắn lại ngã xuống tại đây.

Trần Hải hời hợt liếc mắt nhìn xung quanh, lũ sơn tặc theo cái nhìn của hắn mà tan nát tâm thần, gào gú bỏ chạy tứ phía, tựa bầy kiến điên cuồng rời bỏ tổ khi n·ước l·ũ dâng lên.

Nào ngờ đâu lòi ra một tên nhóc khác vô cùng khó đối phó, mắt lão nhìn nơi xa, trên mặt đất nằm la liệt xác c·hết thủ hạ, ngay cả hai tên đàn em hắn tin tưởng nhất cũng bỏ mạng dưới tay đối phương. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đao trong tay múa may điên cuồng, nhìn như loạn xa không có chiêu thức gì lại hoàn toàn chặn mọi đường tiến lên của đối thủ.

Xích sắt vung ra, lưỡi dao đính trên đó phá không bắn đi, giữa không trung phát ra tiếng rít bén nhọn.

“Trại chủ” Đám sơn tặc hai bên khàn giọng kêu lên, Vô Cương hai mắt vô thần nhìn chằm chằm Trần Hải thì thào như tự nói.

“Ông nội, người đến rồi” Thanh Tuyết bất ngờ hô lên, giọng nói đầy vui mừng, nàng bước nhanh tới, lúc này một bóng người từ trên bầu trời hạ xuống, là một lão giả mặc trường bào màu trắng, tay áo bồng bềnh tựa như tiên nhân hạ xuống trần gian.

“Thanh thủy Hàn độc, tam thúc thật ngoan độc”

“Đao thức của ngươi quá nhiều sơ hở” Trần Hải rút xích sắt, m·ũi d·ao từ lồng ngực Vô Cương rút ra, trên đầu dao còn cắm theo trái tim lão, trái tim nóng hổi vẫn còn đang đập, theo dao thu hồi rơi xuống mặt đất, Trần Hải bước chân đạp lên nó, gương mặt bình thản, nhàn nhạt nói.

“Làm, làm thế nào ?”

“Lão không nghĩ được bên kia lại có phục kích, làm hao tổn sinh mạng gia nhân trong tộc” (đọc tại Qidian-VP.com)

Từ hư không bất ngờ có tiếng cười truyền đến, Trần Hải đang thất thần bỗng biến sắc, cảm giác nguy cơ chưa từng có khiến hắn trở nên cảnh giác, tròng mắt co rụt lại, với tay nhặt lên kiếm gỉ, hai mắt chăm chú nhìn về phía xa.

Ba người tu họp lại còn chưa lên tiếng, từ ngoài xa tiếng đánh g·iết nhỏ dần, mấy bóng người mặc áo choàng đen đạp trên xác c·hết chạy vội đến.

Bọn họ áo choàng rách nát, người đầy v·ết t·hương, đao kiếm loang lỗ, hẳn cũng vừa trải qua khổ chiến sinh tử, bất quá vẫn lấy tốc độ nhanh nhất phóng đến bên này.

Đến khi ngã xuống hai mắt hắn vẫn trợn tròn, đến c·hết hắn vẫn không thể tin được kế hoạch vốn thập vô nhất nhất tại sao lại thất bại.

“Bên đó sao rồi” Thanh tuyết tuy váy dài đã chuyển sang màu đỏ, bất quá cử chỉ vẫn giữ dáng vẻ tiểu thư đài các, nàng nhíu mày nhìn lại bên mình dường như ít đi rất nhiều.

“Làm, làm sao có thể !”

Chương 14: Thắng Bại.

“Ha, ha cháu vẫn như vậy không làm được gia chủ tương lai đâu”

“Ca ca, bình tĩnh lại, chúng ta không có chứng cứ” Thanh tuyết có vẻ bất đắc dĩ, nàng tiến lại gần t·hi t·hể Nam Hoa, Nam Tài, vừa đụng vào liền tan thành nước, hai mắt Thanh Tuyết ánh lên vẻ sắc bén.

Hoàn cảnh bất lợi như thế, nàng có thể cầm cự đến giờ phút này cũng đã là may mắn lắm rồi, trên người v·ết t·hương không ít, mấy đạo vết chém chém cho váy hoa của nàng rách tung tóe, máu tươi thấm ướt váy dài.

Trần Hải theo hướng tiếng nói tuyệt vọng nhìn sang, Nam Hoa mặt đầy sợ hãi ôm lấy cổ họng, thều thào nói lên vài câu đầy vẻ ngờ vực.

“Cần gì chứng cứ, cứ g·iết sạch là được”

Tiếng kêu thảm thiết vang lên đầy đau đớn, theo Nam Tài lui lại, một cánh tay mang theo vòi máu bắn mạnh ra xa.

“Ngươi” Nam Tài mắt thấy Trần Hải bỏ mặc sau lưng cho Vô Cương t·ấn c·ông mà toàn lực muốn g·iết bản thân mình thì giật mình, tay chân luống cuống cả lên.

“Không, không thể nào” Vô Cương tay cầm đao buông lỏng, thế đao điên cuồng dần chậm lại, đao sắt to lớn chỉ cách đầu Trần Hải vài tấc đã dừng lại.

Bất quá lúc này muốn tránh cũng đã muộn, hắn chỉ có thể cố sức lách người né đi nơi hiểm yếu của bản thân.

“Cầm chân con nhóc này, ta giải quyết nhanh tên nhóc kia rồi sẽ quay lại” (đọc tại Qidian-VP.com)

Hà Tuấn đưa mắt nhìn Trần Hải gật đầu ra hiệu không sao, lúc này Thanh Tuyết cũng bước tới, nàng tuy b·ị t·hương nhưng vẫn là siêu nhiên giả.

“AAAAAAAA”

“Nhóc con chớ càn rỡ”

Chương 14:

Tiếng cười to kèm theo tiếng đao xé gió truyền tới từ sau lưng, Trần Hải phát hiện bên này Nam Tài theo sự xuất hiện của Vô Cương mà thả lỏng cảnh giác.

“Ngươi quá chậm”.

Trong khoảng khắc không gian như đọng lại, Trần Hải cảm giác có một luồng sức mạnh vô hình từ trong đầu phát tán ra, hai mắt hắn ẩn hiện có ánh sáng tím lóe lên.

Lũ cao thủ sơn tặc vốn đã miễn cưỡng chống đỡ thì sau khi thấy thủ lĩnh c·hết trận thì tinh thần hoàn toàn tan vỡ, dẫm đạp lên nhau mà chạy.

“Không sao, vốn là chúng ta trúng kế của bọn chúng” Hà Tuấn lúc này bình tĩnh lạ thường, hắn nhe răng cười, răng trắng hiện lên trên gương mặt đầy máu có vẻ dữ tợn.

“Vô Cương ngươi giải quyết bên đó nhanh lên mau qua giúp ta”

Nam Tài vừa chống đỡ thế kiếm như vũ bão của Trần Hải vừa đưa mắt nhìn quanh, em hắn Nam hoa đang khổ chiến, chỉ có cách hắn xa nhất trại chủ Vô Cương đang cùng đám thủ hạ nhàn nhã vờn Thanh Tuyết như mèo vờn chuột.

Biết không thể thu hồi kiếm rỉ của mình, hắn với tay chụp lấy một sợi xích có gắn lưỡi đao gần bên.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14: Thắng Bại.