Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 23: sau tất cả, ngươi lựa chọn cách c·h·ế·t đau khổ nhất
“Lũ khô lâu... chúng sống lại!”
“Chuyện gì xảy ra?”
“Ma quỷ! Hắn là ma quỷ!”
Chứng kiến cảnh đàn khô lâu “sống dậy” Bùi Kiệm cùng binh sĩ của hắn cùng nhau thất kinh, cả đám xôn xao.
Thế nhưng hắn dù sao vẫn còn tỉnh táo, lập tức lớn tiếng.
“Trật tự! Tất cả bình tĩnh, chỉ là một lũ khô lâu ngu ngốc mà thôi.”
“Lập tức kết trận, đừng để tụi nó trùng kích bộ đội phía sau.”
Nói, hắn bất động thanh sắc lùi về phía sau, hiển nhiên hắn cũng không nhẹ nhàng như những gì hắn nói.
Tràng diện lập tức hỗn loạn, lũ khô lâu từ bốn phương tám hướng ào đến, binh lính nhân loại hoàn toàn không thể tổ chức phản kháng hữu hiệu, người thì nâng thuẫn xông lên ngăn cản, mấy tên mắt sắc nhìn thấy động tác của lãnh chúa thì cố lùi về sau chạy trốn.
Cứ thế trận hình của chúng lập tức r·ối l·oạn, lũ khô lâu vô tình cắt chém, máu tươi cùng tàn chi văng tung tóe.
Tiếng la hét thảm thiết liên tiếp vang lên, đám binh lính vốn đã không còn ý chí chiến đấu thấy thế chen nhau bỏ chạy, nhưng càng chen lấn, xô đẩy, càng khó tránh né khô lâu xung quanh công kích.
Từng người, từng người một ngã xuống, chiến đấu đã biến thành một cuộc đồ sát.
Cũng không lâu lắm, trên sân đã không còn người đứng, toàn bộ đều là lít nha lít nhít khô lâu.
“Được rồi, dừng lại. Các ngươi tản ra đi.” Trần Khiết hạ lệnh, sau đó tiến lên.
Dọc đường lũ khô lâu dồn dập tản ra, cuối cùng để lộ một tên thanh niên đang nằm hấp hối, chẳng ai khác chính là Bùi Kiệm.
Hắn lúc này ý thức đã dần mơ hồ, chỗ bụng b·ị đ·âm một đao, máu tươi chảy ra như xối, lại bị t·hi t·hể đám thủ hạ đè lên, trông vô cùng chật vật, thế nhưng cũng nhờ mấy cái xác đè lên người như thế, hắn mới có thể còn sống.
Trần Khiết để thủ hạ móc hắn ra, như móc một miếng giẻ rách vậy.
Quạt một bạt tai, đợi đến khi đối phương tỉnh, hắn hỏi.
“Mày muốn g·iết tao lắm sao? Giờ mày trong tay tao, có giỏi thì hung hăng nữa đi.”
“T... Tha mạng...”
“Hả? Hết vênh váo rồi à?”
Hắn hỏi tiếp.
“Vì sao mày muốn g·iết tao?”
“Tha mạng ah...”
“Trả lời tao.”
“Tôi... tôi sai rồi!”
Xem ra không thể giao lưu nữa rồi.
Trần Khiết lắc đầu, chuẩn bị hạ thủ, một giọng nói rụt rè từ phía sau vang lên.
“Anh không nên g·iết hắn.”
Hắn ngạc nhiên, quay đầu lại.
“Ồ, cô đồng tình hắn?”
“Không, chỉ là tôi cảm thấy không đáng.” Vanessa nói.
Trần Khiết nhíu mày: “Có ý gì?”
“Bởi vì, g·iết hắn, anh sẽ cảm thấy tội lỗi.”
Trần Khiết im lặng.
Hắn sẽ cảm thấy tội lỗi sao?
Sẽ! Vì hắn đến từ hiện đại!
Trần Khiết sinh ra và lớn lên trong một xã hội văn minh, từ nhỏ hắn đã được dạy những nguyên tắc, chuẩn mực đạo đức cơ bản.
Lớn lên, hắn trải qua vô số tin tức tẩy lễ, mặc dù vẫn thường nghe có án mạng, thế nhưng những điều này đều cách hắn thật xa, không ảnh hưởng đến hắn.
Bản thân hắn sớm đã hoàn thiện thế giới quan của mình, có tiêu chuẩn hành xử và đạo đức của riêng mình.
Trước đây hắn g·iết Brian, thế nhưng đối phương cùng hắn không phải cùng một loại người, thế giới quan, tư tưởng, chuẩn tắc của cả hai quá khác nhau, cho nên hắn không có quá nhiều cảm giác tội lỗi.
Đối với hắn, Brian và binh lính của hắn giống như NPC trong trò chơi vậy, có cảm giác xa lạ, không chân thật.
Dẫu vậy, thỉnh thoảng hắn vẫn nhớ lại ánh mắt cuối cùng của Brian, vẫn chưa thể thoát khỏi ánh mắt đó!
Lần này thì khác, Bùi Kiệm giống Trần Khiết, bọn họ là cùng một loại người.
Hắn không xác định sau khi g·iết đối phương mình có hối hận hay không, nhưng mà...
“Cô biết không?” Hắn bắt đầu kể: “Ngày đầu tiên tôi và hắn ta gặp nhau, hắn chào hỏi tôi bằng một mũi tên bắn lén. Nếu không phải binh sĩ của tôi cản lại, có lẽ tôi đã nằm lại nơi đó rồi.”
“Hôm nay gặp lại, cô thấy đấy, hắn ta hoàn toàn không muốn giảng hòa, chỉ nghĩ chơi c·hết tôi. Đối với một kẻ như vậy, tôi không thể, cũng không dám tha cho hắn!”
“Hôm nay để hắn rời đi. Ai có thể đảm bảo hắn sẽ không tiếp tục trả thù? Tôi không có lựa chọn, cô ạ.” Trần Khiết dần kiên định.
“Hắn ta đáng c·hết, điểm này tôi đồng ý với anh. Thế nhưng vì một kẻ đáng c·hết, có đáng không?”
Vanessa tiếp tục khuyên nhủ.
“Nếu anh lo lắng hắn trả thù, vậy hãy giam giữ hắn lại. Hoặc nếu anh không thích, sau khi tân thủ kỳ kết thúc lãnh địa của hắn sẽ không còn tồn tại, đến lúc đó anh coi như thả hắn đi hắn cũng không có khả năng báo thù anh nữa.”
” Bắt giữ hắn lại, chờ khi tân thủ kỳ kết thúc, rồi thả cho hắn tự sinh tự diệt, là sống hay c·hết đều do số mệnh của hắn, không quan hệ gì với anh.”
Nhìn ra được, tính cách Vanessa có hơi thánh mẫu quá mức, dù trong tình huống này vẫn cầu xin cho Bùi Kiệm.
Thế nhưng cô ta nói có lý!
Trần Khiết nghĩ, người Địa Cầu có thể sống sót đến bây giờ là nhờ thân phận lãnh chúa, mất đi thân phận này, bọn họ khó có thể sống sót.
Biện pháp của Vanessa nhìn như cho Bùi Kiệm một cơ hội sống, thực chất cuối cùng vẫn là một con đường c·hết!
Hắn trầm mặc một lát, nói.
“Cô nói đúng, vì một kẻ đáng c·hết, không đáng làm bẩn tay mình.”
Vanessa nghe vậy mỉm cười, nàng làm vậy chỉ vì lương tâm mách bảo, may sao Trần Khiết không phải hạng người không nói đạo lý.
Đúng lúc này, Bùi Kiệm đang hấp hối bỗng dưng xen vào.
“Khoan... Khoan đã, ít nhất thì cũng trị thương cho ta đã.”
“Nếu ta c·hết tại đây, vậy ngươi chính là kẻ... sát...nhân!”
Nghe đến đây, đến Vanessa cũng ngoảnh mặt đi, hảo ngôn khó khuyên quỷ đáng c·hết, còn chưa thấy người nào không biết xấu hổ như vậy.
Tại tình cảnh này vẫn còn dùng đạo đức b·ắt c·óc, đúng là c·hết cũng đáng đời mà!
Trần Khiết cũng không nhịn được bật cười, nụ cười rất mỉa mai.
“Không biết sống c·hết! Đã vậy ta cũng thành toàn ngươi.”
Hắn đến trước người đối phương, lấy từ trong ba lô ra hai bình thuốc, một xanh một tím.
“Vết thương của ngươi chảy máu rất nhiều, nếu không kịp thời cầm máu ngươi hẳn phải c·hết.”
“Ta cho ngươi hai lựa chọn. Hai bình nước này đều là dịch chiết từ thảo dược, trong đó một bình có thể nhanh chóng cầm máu. Bình còn lại...”
Ngập ngừng một lát, hắn nói tiếp.
“Bình còn lại... là thuốc gây t·ê l·iệt thần kinh, nó không thể cứu ngươi, nhưng ít nhất giúp ngươi ra đi thanh thản.”
“Chọn đi, là sống là c·hết, đều do ngươi, nếu ngươi còn sống vậy chuyện cũ ta bỏ qua, về sau chúng ta không ai nợ ai.”
Bùi Kiệm nghe hắn nói vậy, nhìn xuống hai bình thuốc, lại nhìn hắn.
“Ngươi không lừa ta?”
“Tất nhiên, ở đây có Vanessa làm chứng, Trần Khiết ta nói được làm được.”
“Tốt!”
Bùi Kiệm lập tức vồ lấy cả hai bình thuốc, uống một hơi cạn sạch.
Lựa chọn cái gì? Đã có thể còn sống, lại còn giảm đau, vậy chỉ cần uống cả hai bình chẳng phải được rồi sao?
Vanessa thấy vậy còn muốn nói gì, cuối cùng ngậm miệng lại, nàng cảm giác mọi chuyện cũng không đơn giản như vậy.
Uống xong, Bùi Kiệm lập tức hỏi: “Uống xong, vậy bây giờ ta rời đi được chưa?”
Trần Khiết đáp: “Tất nhiên là được, ngươi có thể đứng lên không?”
Hắn liền thử đứng lên, bỗng một cơn đau dữ dội truyền đến, hắn ngã quỵ xuống, mồ hôi tuôn ra như suối.
“Tại sao lại đau như vậy, càng ngày càng đau. Thuốc của ngươi xảy ra vấn đề?”
Trần Khiết nhìn hắn, trong đôi mắt lóe lên vẻ thương hại.
“Thuốc không có vấn đề, chỉ là ngươi không nên uống cả hai bình.”
“Hai loại dịch chiết thảo dược này một khi kết hợp với nhau sẽ mất đi tác dụng cầm máu, đồng thời từ thuốc gây tê biến thành một loại thuốc kích thích cảm giác thần kinh cực mạnh!”
“Đáng tiếc, ngươi vốn có thể còn sống, nhưng lại chọn cách c·hết đau khổ nhất!”
“Arrggghhhh!”
Đáp lại hắn là tiếng kêu đau đớn của đối phương, Bùi Kiệm co quắp người lại, muốn kêu cứu nhưng không nói được thành lời.
Tiếng hét của hắn vang vọng khắp rừng.
Một bên, Trần Khiết một mực đứng đấy, không hề rời đi.
Vanessa mặc dù đã lường trước, thế nhưng tâm lý vẫn rất khó chịu, muốn rời khỏi đây.
“Tại sao anh không rời đi, chẳng phải đã kết thúc hết rồi sao?” Cô ấy hỏi Trần Khiết.
“Tôi còn có việc chưa làm xong. Vả lại...”
“Tôi muốn tiễn hắn đoạn đường.”
Thời khắc t·ử v·ong có vô tận thống khổ.
Biết kính sợ t·ử v·ong, mới cảm nhận được sinh mệnh trân quý dường nào.
Trần Khiết sợ hãi t·ử v·ong, sợ mất đi những gì đang có, cho nên hắn nỗ lực mỗi ngày để sống sót.
...
Phải mất nửa tiếng giày vò qua lại, Bùi Kiệm mới c·hết hẳn.
Nét mặt của hắn trước khi c·hết vặn vẹo đáng sợ, cả người co quắp, không biết do đau đớn hay sợ hãi.
Ừm, dù sao hắn cũng c·hết rồi, Trần Khiết cũng không muốn tìm hiểu, n·gười c·hết nên trở về với cát bụi thì hơn.
Thi thể của đối phương Trần Khiết không định phân giải, dù sao hơi khó chịu, thế là hắn để khô lâu binh nổi lửa đốt đi.
Cân nhắc đến nơi này là Dị Giới, không biết chừng đối phương sẽ biến thành vong linh, hắn để lũ khô lâu đốt sạch triệt để, từ đây thế giới này không còn Bùi Kiệm nữa.
Về phần Vanessa, nửa tiếng trước đối phương đã rời đi, trước khi đi, cả hai trao đổi thông tin liên lạc với nhau, như thế Trần Khiết cuối cùng cũng có liên hệ của người chơi trong khu vực.
Lại đợi một lát, lũ khô lâu cuối cùng cũng đào được xác thực nhân ma lên từ hố bẫy.
Dùng đá tảng đè c·hết đối phương dễ dàng, đến lúc nhặt xác lại thật phiền phức!
[phân giải thành công, thu được vong giả chi cốt 1]
Xem ra mặc kệ quái vật lúc còn sống cấp bậc gì, sau khi phân giải cũng chỉ thu được 1 phần vong giả chi cốt mà thôi.
Nếu thế, việc săn g·iết quái vật cấp thấp dường như có lợi hơn quái vật cấp cao ah!
Sào huyệt của thực nhân ma Trần Khiết đã kiểm tra qua, đáng tiếc không có bảo rương, hắn cũng chỉ đành thôi.
“Trở về!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.