Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 17: Người Thầy Bí Ẩn

Chương 17: Người Thầy Bí Ẩn


Con đường dẫn lên núi quanh co, uốn lượn như một con rắn khổng lồ lẩn khuất trong màn sương. Lâm Đạt đi theo sau người đàn ông già, mắt chăm chú theo dõi từng bước chân vững chãi của ông. Dù cơ thể ông ta có vẻ già nua, nhưng từng bước đi lại nhẹ nhàng, mạnh mẽ như thể tuổi tác không có ảnh hưởng gì.

"Hắn là ai?" Lâm Đạt tự hỏi trong đầu. Từ giọng điệu của ông già, rõ ràng ông ta biết rất nhiều về bóng tối, thậm chí còn nắm giữ bí mật liên quan đến viên đá mà anh đang mang theo. Nhưng tại sao ông ta lại xuất hiện vào thời điểm này? Và làm cách nào ông có thể cứu anh khỏi lũ quái vật?

Bầu trời phía trên dần chuyển sang màu xám nhạt khi bình minh đang lên. Cả khu rừng bên dưới núi dần hiện ra, mờ ảo trong lớp sương dày đặc. Lâm Đạt cảm thấy mình như đang bước vào một thế giới khác, nơi mà thời gian và không gian đều mơ hồ, như bị những thế lực siêu nhiên thao túng.

"Ngươi có nhiều câu hỏi," người đàn ông già đột nhiên lên tiếng, phá vỡ sự im lặng. "Nhưng không phải tất cả đều có câu trả lời đơn giản."

Lâm Đạt im lặng một lúc, rồi hỏi: "Ngươi là ai? Và tại sao lại giúp ta?"

Người đàn ông chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt sắc như dao lướt qua anh. "Ta là Ai Dao, một trong những người cuối cùng còn sống sót trong dòng dõi bảo vệ viên đá. Từ hàng nghìn năm trước, gia tộc chúng ta đã nhận nhiệm vụ canh giữ viên đá để ngăn chặn bóng tối lan tràn khắp thế giới. Nhưng thời gian đã thay đổi, bóng tối ngày càng mạnh mẽ, và những người như ta dần bị lãng quên."

"Lâm Đạt trầm ngâm một lúc, rồi tiếp tục hỏi: "Vậy tại sao viên đá này lại đến tay ta? Nếu nó nguy hiểm như vậy, tại sao không giấu nó đi mãi mãi?"

Ai Dao dừng bước, nhìn xa xăm về phía chân trời. "Đôi khi, chính định mệnh lại đưa ra những quyết định mà con người không thể hiểu nổi. Viên đá không chỉ đơn thuần là một món v·ũ k·hí của bóng tối. Nó mang trong mình sức mạnh lớn lao, có thể thay đổi cả thế giới. Nhưng điều quan trọng là ai sở hữu nó và sử dụng nó ra sao."

Lâm Đạt nắm chặt viên đá trong tay. Anh có thể cảm nhận được sức mạnh kỳ lạ đang lan tỏa từ nó, nhưng cũng cảm thấy nó vô cùng nguy hiểm. "Ngươi nói rằng ta có thể tiêu diệt bóng tối bằng viên đá này. Nhưng làm sao ta có thể kiểm soát nó?"

Ai Dao quay lại, đôi mắt đầy thâm trầm. "Sức mạnh của viên đá là không thể kiểm soát bằng ý chí đơn thuần. Nó đòi hỏi sự hòa hợp, sự hiểu biết sâu sắc về bản chất của chính nó và của ngươi. Nếu ngươi chỉ xem nó là công cụ, ngươi sẽ bị nuốt chửng bởi nó. Nhưng nếu ngươi hiểu được mục đích thật sự của viên đá, nó sẽ trở thành đồng minh mạnh mẽ nhất của ngươi."

Lâm Đạt im lặng, suy nghĩ về những lời của Ai Dao. Anh chưa từng nghĩ rằng sức mạnh lại phức tạp đến thế. Trước giờ, anh chỉ biết chiến đấu, đối mặt với kẻ thù và sinh tồn. Nhưng giờ đây, mọi thứ dường như vượt xa tầm hiểu biết của anh.

Sau vài giờ đi bộ, cả hai cuối cùng cũng đến trước một căn nhà gỗ nhỏ nằm ẩn mình giữa rừng núi. Khói bốc lên từ ống khói, tạo nên cảm giác bình yên lạ thường. Dù nằm giữa một vùng hoang dã đầy nguy hiểm, nơi này dường như được bảo vệ bởi một sức mạnh vô hình, không hề bị bóng tối xâm lấn.

Ai Dao dẫn Lâm Đạt vào trong nhà. Nội thất bên trong đơn giản nhưng gọn gàng, với vài chiếc ghế gỗ, một lò sưởi nhỏ và nhiều cuốn sách cổ đặt trên kệ. Trên bàn có một bình trà nóng đang bốc hơi, tạo nên cảm giác ấm áp giữa cái lạnh của buổi sáng sớm.

"Ngồi xuống đi," Ai Dao nói, rồi tự mình rót trà vào hai chiếc tách nhỏ.

Lâm Đạt ngồi xuống, nhưng tâm trí vẫn đang xoay quanh hàng loạt câu hỏi. "Vậy ta phải làm gì tiếp theo? Ngươi đã nói sẽ giúp ta học cách kiểm soát viên đá."

Ai Dao nhấp một ngụm trà, rồi đặt tách xuống. "Trước tiên, ngươi phải hiểu rõ bóng tối mà ngươi đang đối mặt. Nó không chỉ là một thế lực ngoài tự nhiên, mà còn là hiện thân của những tham vọng, sợ hãi và đau khổ trong tâm hồn con người. Mỗi khi một người mất đi hy vọng, khi lòng tham trỗi dậy hoặc khi kẻ yếu thế bị chà đạp, bóng tối sẽ lớn dần. Và những kẻ như ngươi, những người có thể thay đổi thế giới, luôn là mục tiêu của nó."

"Nhưng tại sao bóng tối lại muốn chiếm lấy thế giới này?" Lâm Đạt hỏi, ánh mắt nghi ngờ.

Ai Dao nhìn thẳng vào anh, giọng nói trở nên nghiêm túc. "Bởi vì thế giới này luôn tồn tại sự cân bằng giữa ánh sáng và bóng tối. Nhưng khi một bên trở nên quá mạnh mẽ, cân bằng sẽ bị phá vỡ. Bóng tối không muốn gì hơn ngoài việc tiêu diệt mọi thứ để khẳng định quyền lực tuyệt đối. Ngươi có thể nói rằng đó là bản chất của nó."

Lâm Đạt nhíu mày, cố gắng tiêu hóa những gì vừa nghe. Mọi chuyện trở nên phức tạp hơn anh tưởng. Không chỉ đơn thuần là một trận chiến giữa thiện và ác, mà đó là cuộc đấu tranh giữa sự cân bằng của vũ trụ.

"Vậy viên đá này đóng vai trò gì trong cuộc đấu tranh đó?" Anh hỏi.

"Viên đá là một phần của bóng tối, nhưng nó cũng chứa đựng ánh sáng. Nó có thể trở thành v·ũ k·hí của bất kỳ ai, tùy vào cách sử dụng. Nếu ngươi để cho bóng tối chiếm lấy trái tim mình, viên đá sẽ biến ngươi thành công cụ của nó. Nhưng nếu ngươi giữ vững niềm tin, ánh sáng bên trong sẽ giúp ngươi chống lại bóng tối."

Lâm Đạt nhìn xuống viên đá trong tay, cảm nhận được sự lạnh lẽo của nó. "Làm thế nào để ta giữ vững được niềm tin?"

Ai Dao cười nhẹ. "Đó là điều mà ngươi phải tự mình tìm ra. Không ai có thể dạy ngươi điều đó. Nhưng ta sẽ hướng dẫn ngươi cách kiểm soát sức mạnh của viên đá, cách để không bị nó chi phối."

Sau đó, Ai Dao đứng dậy, bước về phía kệ sách. Ông rút ra một cuốn sách cổ, bìa đã bạc màu theo thời gian, rồi đưa cho Lâm Đạt. "Đây là sách ghi chép của những người bảo vệ viên đá từ hàng ngàn năm trước. Nó sẽ giúp ngươi hiểu rõ hơn về lịch sử và bản chất của viên đá."

Lâm Đạt cầm cuốn sách, cảm nhận được sức nặng của nó. Mỗi trang giấy đều chứa đựng tri thức cổ xưa mà anh chưa từng biết đến. "Ngươi có bao nhiêu thời gian để dạy ta?"

Ai Dao nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt trầm ngâm. "Không nhiều. Bóng tối đang lan nhanh hơn ta tưởng. Chúng ta phải sẵn sàng trước khi nó bao phủ mọi thứ."

Câu trả lời của ông khiến Lâm Đạt càng cảm thấy áp lực hơn. Cuộc hành trình này không chỉ là tìm cách để tiêu diệt bóng tối, mà còn là cuộc đua với thời gian. Và giờ đây, anh đã có một người thầy, nhưng liệu anh có đủ mạnh mẽ và quyết tâm để đối mặt với mọi thứ sắp tới?

Trong căn nhà nhỏ, giữa vùng núi hoang vu, ánh sáng mờ nhạt từ lò sưởi phản chiếu lên khuôn mặt Lâm Đạt.

Trong căn phòng nhỏ giữa vùng núi vắng, Lâm Đạt ngồi im lặng, tay lật từng trang sách cổ. Những dòng chữ trên giấy vàng úa đã mờ đi theo thời gian, nhưng nội dung vẫn còn nguyên sức mạnh. Cuốn sách này chứa đựng toàn bộ tri thức của những người bảo vệ viên đá qua hàng thế hệ, và giờ đây, nó thuộc về anh.

Bên cạnh anh, Ai Dao đứng yên lặng, đôi mắt chăm chú theo dõi từng động tác của anh. Ông không nói gì, chỉ đứng đó, như một người thầy sẵn sàng giải đáp mọi thắc mắc, nhưng đồng thời cũng để cho Lâm Đạt tự tìm ra câu trả lời của chính mình.

Lâm Đạt đọc qua những đoạn mô tả về viên đá, về sức mạnh kỳ bí mà nó mang trong mình. Từng câu chữ như khắc sâu vào tâm trí anh. Viên đá này không chỉ là một v·ũ k·hí, mà còn là một phần của thế giới, một biểu tượng của cả ánh sáng và bóng tối. Nó có khả năng khuếch đại sức mạnh của người sở hữu, nhưng cũng có thể biến họ thành nô lệ của bóng tối nếu không biết kiểm soát nó.

"Ta phải bắt đầu từ đâu?" Lâm Đạt hỏi, ánh mắt ngước lên nhìn Ai Dao.

Người đàn ông già nhắm mắt lại, như để suy nghĩ một lúc. "Ngươi phải học cách cảm nhận sức mạnh của viên đá. Nó không chỉ là một vật thể vô tri vô giác, mà là một sinh vật sống, có linh hồn và ý chí riêng. Nếu ngươi không thể kết nối với nó, mọi cố gắng của ngươi sẽ trở nên vô ích."

Ai Dao bước đến gần, rút từ trong túi áo một viên đá nhỏ khác, giống như viên mà Lâm Đạt đang giữ nhưng nhỏ hơn nhiều. Ông đặt nó vào tay Lâm Đạt và bảo: "Nhắm mắt lại, tập trung vào cảm giác của ngươi. Hãy để viên đá dẫn dắt ngươi."

Lâm Đạt nhắm mắt, cố gắng loại bỏ mọi suy nghĩ khác. Anh cảm nhận được viên đá trong lòng bàn tay, ban đầu chỉ là một cảm giác lạnh lẽo, nhưng dần dần, một luồng năng lượng nhẹ nhàng bắt đầu lan tỏa. Anh cảm thấy như có một sợi dây vô hình nối liền anh với viên đá, như thể hai thực thể đang giao tiếp với nhau.

"Đừng cố gắng kiểm soát nó," giọng của Ai Dao vang lên bên tai anh, "hãy để nó tự nói chuyện với ngươi."

Theo lời chỉ dẫn, Lâm Đạt không cố gắng ép buộc mà chỉ để mọi thứ diễn ra tự nhiên. Anh bắt đầu cảm nhận được sức mạnh tinh tế bên trong viên đá. Nó không chỉ là một cảm giác trừu tượng, mà là một luồng năng lượng thực sự, di chuyển chậm rãi trong cơ thể anh. Anh cảm thấy từng mạch máu như bị kích thích bởi năng lượng này.

"Đó chính là sự hòa hợp," Ai Dao tiếp tục nói. "Khi ngươi và viên đá trở thành một, sức mạnh của ngươi sẽ được nhân lên gấp bội. Nhưng ngươi phải cẩn thận. Một khi ngươi để lòng tham, sự sợ hãi hay thù hận xâm chiếm, viên đá sẽ phản bội ngươi và biến ngươi thành công cụ của bóng tối."

Lâm Đạt hít một hơi sâu, mở mắt ra. Viên đá trong tay anh bây giờ trông khác đi. Nó không còn là một khối đá lạnh lẽo nữa, mà dường như có một luồng sáng nhẹ nhàng tỏa ra từ bên trong. Anh cảm nhận được sự kết nối, dù yếu ớt, nhưng đã hình thành giữa anh và viên đá.

"Cảm giác này… thật kỳ lạ," anh nói, đôi mắt ánh lên sự tò mò.

Ai Dao gật đầu. "Đó là bước đầu tiên. Nhưng ngươi cần luyện tập nhiều hơn nữa để có thể kiểm soát hoàn toàn sức mạnh của nó. Và để làm được điều đó, ngươi phải học cách chiến đấu với bóng tối trong chính tâm hồn ngươi."

Những ngày sau đó, Lâm Đạt dành hầu hết thời gian để luyện tập. Mỗi sáng, khi ánh mặt trời vừa ló dạng trên đỉnh núi, anh đã bắt đầu rèn luyện với viên đá. Anh không chỉ luyện về mặt thể chất, mà còn học cách kiểm soát tâm trí mình. Ai Dao đã dạy anh rằng, để có thể kiểm soát được sức mạnh của viên đá, anh phải học cách làm chủ suy nghĩ và cảm xúc của mình.

"Tâm hồn của ngươi chính là chiến trường quan trọng nhất," Ai Dao từng nói. "Nếu ngươi không thể đối mặt với những nỗi sợ hãi, tham vọng, và những cảm xúc tiêu cực của chính mình, bóng tối sẽ lợi dụng chúng để chiếm lấy ngươi."

Mỗi đêm, Lâm Đạt ngồi thiền trong căn nhà nhỏ, lắng nghe âm thanh của tự nhiên và cảm nhận luồng sức mạnh từ viên đá. Nhưng dù đã cố gắng hết sức, anh vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn. Mỗi khi cố gắng kết nối sâu hơn với viên đá, anh luôn cảm thấy một lực cản vô hình, như thể có một bức tường ngăn cách giữa anh và nó.

Một đêm, khi Lâm Đạt đang ngồi thiền, bỗng nhiên anh nghe thấy một âm thanh kỳ lạ. Đó không phải là âm thanh của tự nhiên, mà giống như tiếng thì thầm, vọng lại từ xa. Anh mở mắt ra, nhưng căn phòng vẫn tĩnh lặng như mọi khi.

"Ngươi nghe thấy nó rồi sao?" Giọng nói của Ai Dao vang lên từ phía sau. Ông đang đứng trong bóng tối, đôi mắt sâu thẳm như biển cả nhìn thẳng vào anh.

Lâm Đạt ngập ngừng gật đầu. "Đó là gì?"

Ai Dao bước đến gần, ngồi xuống đối diện với anh. "Đó là tiếng gọi của bóng tối. Nó đang thử thách ngươi. Ngươi càng tiến gần đến sức mạnh của viên đá, bóng tối càng cố gắng cám dỗ ngươi. Nếu ngươi không thể chống lại, ngươi sẽ bị nó nuốt chửng."

Lâm Đạt cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. "Làm sao ta có thể chống lại nó?"

Ai Dao nhìn thẳng vào mắt anh, giọng nói đầy nghiêm túc. "Ngươi phải đối mặt với chính mình. Không có cách nào khác. Mỗi người đều có bóng tối bên trong mình, và ngươi không thể tiêu diệt nó. Điều ngươi có thể làm là học cách chấp nhận nó và không để nó kiểm soát ngươi."

Câu nói của Ai Dao khiến Lâm Đạt cảm thấy một nỗi sợ hãi sâu sắc. Anh luôn nghĩ rằng mình phải tiêu diệt bóng tối, phải hoàn toàn đẩy lùi nó. Nhưng giờ đây, anh nhận ra rằng điều đó không thể. Bóng tối không phải là thứ có thể bị tiêu diệt, mà là thứ phải được đối mặt và kiểm soát.

"Ngươi hãy nhớ kỹ điều này," Ai Dao nói, giọng trầm ấm như lời khuyên cuối cùng. "Ánh sáng mạnh nhất chính là thứ sinh ra từ bóng tối sâu thẳm nhất. Nếu ngươi có thể đối mặt và vượt qua bóng tối trong chính tâm hồn ngươi, không gì có thể ngăn cản ngươi."

Lâm Đạt ngồi im lặng, cảm nhận từng lời của Ai Dao. Đêm đó, anh không ngủ. Những suy nghĩ về bóng tối và ánh sáng, về chính con đường mình đang đi, cứ xoáy sâu trong tâm trí anh.

Chương 17: Người Thầy Bí Ẩn