Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Linh Hồn Lạc Lối
Unknown
Chương 18: Lời Nguyền Của Viên Đá
Ánh sáng ban mai lấp ló qua khe cửa sổ nhỏ hẹp, chiếu rọi vào căn phòng tĩnh lặng nơi Lâm Đạt đang ngồi. Đêm qua, anh đã suy nghĩ rất nhiều về những lời của Ai Dao. Anh nhận ra rằng không chỉ cần sức mạnh vật lý để chống lại kẻ thù, mà còn phải rèn luyện tinh thần vững vàng để đối diện với những bóng tối đang ngày càng dày đặc bên trong mình.
Lâm Đạt đứng dậy, cảm thấy một luồng năng lượng mới mẻ tràn ngập cơ thể. Hôm nay, anh sẽ không chỉ luyện tập với viên đá mà còn thử nghiệm sức mạnh của mình trong thực chiến. Sau khi thu dọn đồ đạc, anh tiến ra ngoài, nơi Ai Dao đã đứng đợi sẵn.
"Ngươi sẵn sàng chưa?" Ai Dao hỏi, đôi mắt sắc bén nhìn Lâm Đạt, như thể đang kiểm tra quyết tâm của anh.
Lâm Đạt gật đầu, ánh mắt không hề dao động. "Ta đã chuẩn bị. Ta muốn đối mặt với nó."
Ai Dao khẽ mỉm cười, nhưng trong nụ cười đó có chút gì đó đượm buồn. "Hãy nhớ, Lâm Đạt, ngươi không chỉ đối mặt với bóng tối bên ngoài, mà còn với bóng tối bên trong ngươi. Đừng để chúng chiếm lĩnh ngươi."
Sau khi rời khỏi căn phòng nhỏ, cả hai tiến về khu rừng gần đó. Nơi này, theo lời của Ai Dao, là nơi cư ngụ của nhiều loài quái vật bóng tối. Những kẻ đã bị bóng tối nuốt chửng và biến thành những sinh vật không còn lý trí. Chính những cuộc chiến với chúng sẽ là bài kiểm tra sức mạnh thực sự của Lâm Đạt.
Bầu không khí trong rừng đặc quánh, âm u và đầy bí ẩn. Ánh sáng mặt trời dường như không thể xuyên qua những tán lá dày đặc, chỉ còn lại những tia sáng lờ mờ, như những sợi tơ mỏng manh trong bóng tối. Tiếng động nhẹ nhàng của gió thổi qua, cùng với âm thanh rì rầm của những sinh vật ẩn nấp trong các bụi cây, tạo nên một cảm giác bất an không thể giải thích.
"Ngươi hãy cẩn thận. Những quái vật này không chỉ tấn công ngươi bằng sức mạnh, mà còn tấn công vào tâm trí ngươi," Ai Dao cảnh báo trước khi rút lui về phía sau. Ông muốn Lâm Đạt tự mình đối mặt với thử thách này.
Lâm Đạt gật đầu, tay đặt lên chuôi kiếm. Dù anh đã chuẩn bị tinh thần, cảm giác bất an vẫn âm thầm gặm nhấm tâm trí anh. Mỗi bước đi qua lớp lá khô tạo ra âm thanh kẽo kẹt, như báo hiệu sự xuất hiện của anh trong khu rừng đầy bí ẩn này.
Một lúc sau, tiếng gầm gừ nhỏ vang lên từ phía xa. Lâm Đạt dừng lại, mắt nhìn chăm chú về hướng âm thanh. Từ trong bóng tối, một cặp mắt đỏ rực lóe lên, chiếu thẳng về phía anh. Ngay lập tức, anh nhận ra rằng đó không phải là sinh vật bình thường.
Bóng dáng một con quái vật dần hiện ra, cao lớn, lông đen rậm rạp bao phủ khắp cơ thể. Nó giống như một con sói, nhưng thân hình to gấp ba lần một con sói bình thường, móng vuốt dài sắc nhọn lấp ló trong ánh sáng lờ mờ. Đôi mắt của nó đỏ như máu, tràn đầy sự thù hận và khao khát hủy diệt.
Lâm Đạt nắm chặt chuôi kiếm, giữ vững nhịp thở của mình. Anh biết đây là thời điểm mà sức mạnh thật sự của anh sẽ được thử thách. Con quái vật rít lên một tiếng ghê rợn, lao về phía anh với tốc độ kinh hoàng.
Với phản xạ nhanh nhạy, Lâm Đạt né sang một bên, đồng thời vung kiếm chém mạnh vào sườn con quái vật. Nhưng nó quá nhanh, và đòn tấn công của anh chỉ trúng vào lớp lông dày cộm, không gây ra tổn thương gì đáng kể.
Con quái vật gầm lên, móng vuốt sắc nhọn vung lên tấn công anh. Lâm Đạt lăn người tránh đòn, nhưng một phần móng vuốt đã kịp cào xước tay anh, để lại vết thương sâu và nhói buốt.
Anh biết rằng mình không thể tiếp tục đánh kiểu phòng thủ như thế này. Để hạ gục con quái vật, anh cần phải sử dụng sức mạnh từ viên đá. Không còn thời gian để do dự, Lâm Đạt tập trung năng lượng vào tay, cảm nhận viên đá trong túi áo đang bắt đầu rung lên.
Một luồng sức mạnh kỳ lạ tràn vào cơ thể anh, nhanh chóng lan tỏa khắp các cơ bắp. Đôi mắt anh sáng lên, và mọi thứ xung quanh bỗng trở nên rõ ràng hơn. Con quái vật, với những động tác hung tợn và điên cuồng, giờ đây dường như chậm lại trước mắt anh.
"Đến đây," Lâm Đạt thì thầm, tay nắm chặt thanh kiếm.
Con quái vật lại lao tới, móng vuốt sắc nhọn chém xuống. Nhưng lần này, Lâm Đạt đã sẵn sàng. Anh né tránh trong gang tấc, rồi vung kiếm với toàn bộ sức mạnh, chém thẳng vào cổ nó. Lưỡi kiếm sắc bén cắt qua da thịt, và máu đen của quái vật bắn tung tóe ra khắp nơi.
Con quái vật rú lên đau đớn, thân hình khổng lồ của nó đổ gục xuống đất, không còn cử động nữa.
Lâm Đạt thở hổn hển, cảm nhận sự mệt mỏi xâm chiếm cơ thể. Anh cúi xuống, nhìn con quái vật đã c·h·ế·t nằm trước mặt, rồi ngước mắt lên trời. Dù đã chiến thắng, anh biết rằng đây chỉ là trận đầu tiên trong vô số cuộc chiến đang chờ đợi anh phía trước.
"Ngươi đã làm tốt," giọng Ai Dao vang lên từ phía sau.
Lâm Đạt quay lại, thấy ông đứng đó, nụ cười nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sự hài lòng. "Nhưng hãy nhớ, đây mới chỉ là bắt đầu. Những kẻ thực sự nguy hiểm còn chưa xuất hiện."
Anh gật đầu, không nói gì. Trong lòng anh, một cảm giác bất an vẫn âm ỉ, như bóng tối đang chực chờ để trỗi dậy bất cứ lúc nào.
Sau khi trở về từ khu rừng, Lâm Đạt tiếp tục quá trình rèn luyện không ngừng nghỉ. Mỗi ngày, anh đều đối mặt với những thử thách mới, từ quái vật bóng tối cho đến việc kiểm soát sức mạnh của viên đá. Nhưng càng ngày, anh càng cảm thấy viên đá đang bắt đầu thay đổi. Nó không còn chỉ đơn thuần là một công cụ, mà dường như có ý thức riêng, như thể nó đang theo dõi và thử thách anh.
Mỗi lần sử dụng sức mạnh từ viên đá, anh cảm thấy có một phần bóng tối len lỏi vào tâm trí mình. Đôi khi, trong giấc mơ, anh thấy mình đứng trên một ngọn núi cao, xung quanh là vô số quái vật bóng tối. Đôi mắt của chúng chiếu vào anh với ánh nhìn đầy thù hận, và anh không thể di chuyển, không thể chống lại. Anh chỉ đứng đó, cảm nhận nỗi sợ và bất lực.
Những giấc mơ ấy ngày càng xuất hiện thường xuyên hơn, và mỗi lần tỉnh dậy, anh đều cảm thấy mình đang dần mất đi một phần bản thân.
Một đêm, khi Lâm Đạt đang thiền định, viên đá trong tay anh bỗng phát ra một luồng sáng mạnh mẽ, như muốn phá vỡ lớp vỏ bên ngoài. Anh mở mắt, cảm thấy sức mạnh từ viên đá đang ngày càng khó kiểm soát. Bóng tối từ viên đá dường như đang cố gắng nuốt chửng tâm trí anh.
"Ngươi phải chống lại nó," giọng Ai Dao vang lên, nhưng lần này, không còn sự nhẹ nhàng thường ngày mà là sự cảnh báo khẩn thiết.
Lâm Đạt cố gắng giữ vững tâm trí, nhưng luồng bóng tối trong viên đá quá mạnh. Anh cảm thấy mình như đang đứng trên bờ vực, chỉ cần lơ là một chút, bóng tối sẽ nhấn chìm anh hoàn toàn.
"Không!" Lâm Đạt hét lên trong tâm trí, dùng hết sức mạnh ý chí của mình để đẩy lùi bóng tối. Một luồng sáng mạnh mẽ bùng nổ từ viên đá, và mọi thứ xung quanh anh bỗng chốc trở nên trắng xóa.
Khi ánh sáng tan biến, Lâm Đạt mở mắt, thấy mình vẫn ngồi trong căn phòng nhỏ. Viên đá trong tay anh đã trở nên tĩnh lặng, không còn phát ra luồng năng lượng nguy hiểm nữa.
Anh thở phào, nhưng trong lòng biết rằng bóng tối chưa hề biến mất.
Lâm Đạt ngồi trong căn phòng tối tăm, tay vẫn nắm chặt viên đá kỳ lạ. Mặc dù đã chiến thắng bóng tối trong trận chiến nội tâm, anh vẫn không thể thoát khỏi cảm giác rằng viên đá này chứa đựng một sức mạnh đáng sợ, thậm chí vượt xa sự kiểm soát của anh.
Bên ngoài căn phòng, bóng tối đang lan tỏa khắp nơi, mang theo sự im lặng đáng ngại. Gió thổi qua, mang theo tiếng thì thầm ma quái như những lời nguyền rủa không ngừng vang lên từ những linh hồn bị đày đọa. Căn nhà nhỏ nơi anh và Ai Dao đang trú ngụ nằm cô lập giữa một khu rừng rậm, nơi những tiếng kêu của quái vật trong đêm vang lên không ngừng.
"Viên đá này, rốt cuộc nó là gì?" Lâm Đạt tự hỏi, ánh mắt đầy nghi ngại. Anh có thể cảm nhận được rằng sức mạnh của nó không đơn thuần chỉ là công cụ giúp anh chiến đấu với quái vật. Mỗi lần sử dụng, anh cảm thấy có một phần linh hồn mình bị hút dần vào trong viên đá, như thể nó đang nuốt chửng anh từng chút một.
Ai Dao, với vẻ mặt nghiêm nghị, bước vào phòng. "Ngươi đang đối mặt với thứ mà ít người dám chạm tới. Viên đá này là một phần của bóng tối cổ xưa, được tạo ra từ sức mạnh hắc ám vô tận. Nó không phải thứ mà bất kỳ ai có thể kiểm soát."
Lâm Đạt nhíu mày. "Vậy tại sao nó lại chọn ta? Tại sao ta lại phải gánh chịu những điều này?"
Ai Dao nhìn thẳng vào mắt anh, ánh nhìn sâu thẳm và bí ẩn. "Ngươi không được chọn, nhưng ngươi đã chấp nhận. Một khi đã bước vào con đường này, không có lối thoát. Viên đá không chỉ là một công cụ. Nó là một thử thách dành cho những kẻ dám thách thức số mệnh."
Lời nói của Ai Dao như xoáy sâu vào tâm trí Lâm Đạt. Anh không thể phủ nhận rằng, từ khi cầm viên đá này trong tay, anh đã dần dần mất kiểm soát, cảm thấy mình không còn là chính mình. Có những lúc anh cảm thấy cơn giận dữ bùng lên mà không rõ lý do, và bóng tối trong viên đá dường như phản ứng với tâm trạng của anh, biến nó thành một cơn cuồng nộ không thể kiểm soát.
"Nhưng nếu nó là thứ không thể kiểm soát, tại sao ta vẫn cảm thấy có thể sử dụng nó?" Lâm Đạt hỏi.
Ai Dao thở dài, ánh mắt đầy u sầu. "Ngươi nghĩ rằng mình kiểm soát được nó, nhưng thực tế, viên đá đang kiểm soát ngươi. Mỗi lần ngươi sử dụng sức mạnh của nó, ngươi đang dần trở thành nô lệ của nó."
Nghe đến đây, Lâm Đạt cảm thấy lòng mình trĩu nặng. Anh đã nghĩ rằng sức mạnh của viên đá sẽ giúp anh bảo vệ bản thân và những người thân yêu, nhưng giờ đây anh nhận ra rằng đó chỉ là ảo ảnh. Viên đá không mang đến sức mạnh, mà là sự hủy diệt từ từ, không ngừng nghỉ.
"Vậy, ta phải làm gì để thoát khỏi nó?" Lâm Đạt hỏi, giọng nói run rẩy.
Ai Dao im lặng một lúc lâu, rồi mới cất giọng trầm buồn: "Không có cách nào dễ dàng để thoát khỏi nó. Một khi ngươi đã chấp nhận viên đá, ngươi chỉ có hai con đường: hoặc ngươi hoàn toàn bị nó nuốt chửng, hoặc ngươi phải học cách khống chế chính bóng tối bên trong ngươi."
Lâm Đạt nhìn xuống viên đá trong tay, cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo lan tỏa từ nó. Anh biết rằng từ đây, hành trình của mình sẽ không chỉ là đối mặt với những thế lực bên ngoài, mà còn là một cuộc chiến không hồi kết với bóng tối trong chính tâm hồn mình.
Ngày hôm sau, Lâm Đạt rời khỏi căn nhà nhỏ trong rừng để tiếp tục hành trình. Cả khu rừng vẫn mang vẻ u ám, với những tiếng động kỳ lạ vang vọng trong không gian. Bóng tối và nguy hiểm luôn rình rập ở khắp mọi nơi, nhưng anh không còn cảm thấy e ngại như trước. Sau cuộc chiến với quái vật bóng tối, anh đã phần nào nắm vững hơn về sức mạnh của viên đá và cách sử dụng nó.
Tuy nhiên, mỗi bước chân anh đi, bóng tối trong viên đá dường như cũng thức tỉnh. Nó không còn là một sức mạnh thụ động như trước mà bắt đầu có những biểu hiện rõ rệt hơn, như thể muốn kéo anh sâu vào vực thẳm.
Trên con đường đi qua khu rừng, Lâm Đạt gặp lại một nhóm người lạ mặt. Đó là những người lính được trang bị vũ khí hạng nặng, ánh mắt đầy sát khí. Họ không che giấu ý định tấn công Lâm Đạt khi nhìn thấy viên đá trong tay anh.
"Tên kia, giao nộp viên đá đó ra đây nếu không muốn mất mạng!" Một tên chỉ huy cao lớn bước lên, giọng nói lạnh lùng.
Lâm Đạt nhìn vào họ, đôi mắt lạnh lùng và không chút sợ hãi. Anh đã từng gặp nhiều kẻ như họ trước đây, những kẻ tham lam sức mạnh mà viên đá mang lại.
"Ngươi không hiểu được sức mạnh này đâu," Lâm Đạt bình tĩnh nói. "Nó không phải thứ mà ngươi có thể kiểm soát."
Tên chỉ huy cười khẩy, rồi ra lệnh cho binh lính tấn công. Chúng lao về phía anh, vũ khí sáng loáng, nhưng Lâm Đạt đã sẵn sàng.
Trong một khoảnh khắc, sức mạnh từ viên đá bùng phát. Anh cảm thấy một luồng năng lượng mạnh mẽ tràn vào cơ thể, đôi mắt anh sáng lên. Với mỗi đòn tấn công của binh lính, anh dễ dàng né tránh và phản công. Những đường kiếm của anh nhanh như chớp, chính xác và mạnh mẽ. Binh lính ngã gục từng tên một, không thể nào chống lại.
Tên chỉ huy cuối cùng nhận ra rằng mình đã đánh giá sai tình hình. Hắn bước lùi lại, ánh mắt sợ hãi khi nhìn thấy toàn bộ binh lính của mình đã bị hạ gục trong chớp mắt.
"Ngươi... ngươi là quái vật!" Hắn hét lên, nhưng trước khi kịp làm gì, Lâm Đạt đã tiến đến gần.
Anh nắm lấy cổ áo tên chỉ huy, ánh mắt đầy quyết đoán. "Ta không phải quái vật. Nhưng nếu ngươi còn tiếp tục tìm kiếm viên đá này, ngươi sẽ phải đối mặt với bóng tối thực sự."
Với một cú đánh mạnh, Lâm Đạt quật ngã tên chỉ huy xuống đất, rồi bước đi không ngoảnh lại.
Trên con đường trở về, Lâm Đạt biết rằng trận chiến với tên chỉ huy chỉ là một trong số rất nhiều thử thách mà anh sẽ phải đối mặt trong tương lai. Nhưng có một điều anh chắc chắn: bóng tối trong viên đá đang dần kiểm soát anh, và nếu không sớm tìm ra cách ngăn chặn, anh sẽ trở thành nô lệ vĩnh viễn cho sức mạnh này.
Viên đá trong túi áo dường như vẫn đang rung lên nhẹ nhàng, như một lời nhắc nhở không ngừng nghỉ về số phận mỏng manh của anh.