Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 3: Cuộc Đụng Độ Đầu Tiên

Chương 3: Cuộc Đụng Độ Đầu Tiên


Bóng tối bao trùm lấy Lâm Đạt như một tấm áo giáp vô hình, cuốn quanh cơ thể anh với sức mạnh lạnh lẽo. Dưới bầu trời đêm, quân lính của giáo hội như những bóng ma tiến đến gần, tiếng chân rầm rập như sấm dội. Ánh đuốc lập lòe, soi rõ từng khuôn mặt vô hồn, lạnh lẽo của đám kỵ sĩ và pháp sư. Dường như với họ, sinh mạng của kẻ địch chỉ là thứ có thể dễ dàng nghiền nát dưới gót giày.

Eira bước lùi lại, đôi mắt sắc lạnh dõi theo đoàn quân trước mặt. “Đây là thử thách đầu tiên của ngươi, Lâm Đạt. Hãy nhớ rằng, sức mạnh của ngươi không phải vô hạn, và bóng tối trong ngươi luôn rình rập để kiểm soát ngươi. Đừng để nó điều khiển.”

Lâm Đạt siết chặt nắm tay, cảm nhận nguồn năng lượng đen tối đang tràn ngập trong cơ thể. “Ta sẽ tự kiểm soát mình,” anh nói, giọng nói vang lên đầy kiên định, nhưng sâu thẳm trong lòng, anh biết mình đang bước vào một vùng đất chưa từng biết đến.

Gã chỉ huy của giáo hội, với bộ áo giáp sáng loáng và đôi mắt lạnh như băng, vung tay ra hiệu. Một toán lính lập tức tiến lên, những thanh kiếm sắc bén trong tay lấp lánh dưới ánh đuốc. “G·i·ế·t kẻ dị giáo!” hắn gầm lên, giọng đầy quyền uy. “Giáo hội sẽ không tha thứ cho những kẻ chống lại!”

Lâm Đạt nhắm mắt, tập trung vào dòng sức mạnh đang dâng trào trong mình. Trong tích tắc, bóng tối từ sâu thẳm bên trong anh bùng nổ, lan tỏa ra xung quanh như một đợt sóng vô hình. Anh mở mắt, đôi đồng tử ánh lên tia sáng đỏ rực đầy ám ảnh.

Quân lính lao đến, nhưng chỉ trong nháy mắt, Lâm Đạt đã biến mất khỏi tầm mắt của chúng. Hắn xuất hiện ngay giữa bọn chúng, đôi tay anh chớp nhoáng chuyển động, và với mỗi cử động, bóng tối xoáy sâu vào không khí, cuốn phăng từng tên lính một. Những tiếng hét thất thanh vang lên, nhưng chỉ kéo dài trong khoảnh khắc trước khi tất cả chìm vào im lặng c·hết chóc.

Eira đứng từ xa, dõi theo từng động tác của Lâm Đạt. Cô nhận ra sự thiếu kiểm soát trong sức mạnh của anh, bóng tối như muốn nuốt chửng tất cả. Dù đã cảnh báo, nhưng cô cũng không ngờ Lâm Đạt lại hành động một cách tàn nhẫn như vậy. Những tên lính gục ngã, nhưng sự c·hết chóc chưa dừng lại ở đó.

“Dừng lại, Lâm Đạt!” Eira hét lên, nhưng âm thanh của cô chìm trong tiếng gió rít và tiếng xé toạc của bóng tối. Lâm Đạt đã hoàn toàn chìm đắm vào sức mạnh của mình, không còn phân biệt được bạn hay thù. Từng nhát chém của bóng tối xé toạc mọi thứ trong tầm với, không ai có thể ngăn cản anh.

Tên chỉ huy nhận ra tình thế nguy hiểm, lập tức ra lệnh rút lui. “Chúng ta cần linh mục trưởng!” Hắn hét lên, quay ngựa chạy về phía đám lính còn sót lại. Nhưng hắn chưa kịp di chuyển thì bóng tối đã quấn lấy hắn như một con rắn. Lâm Đạt xuất hiện ngay trước mặt hắn, đôi mắt đỏ rực như ngọn lửa thiêu đốt linh hồn.

“Ngươi… không có quyền sống sót,” Lâm Đạt thì thầm, giọng nói lạnh lùng và xa lạ. Bóng tối cuốn lấy người chỉ huy, siết chặt như muốn nghiền nát hắn.

Trong khoảnh khắc cuối cùng, Eira xuất hiện bên cạnh Lâm Đạt, đôi mắt cô bừng sáng với ánh sáng ma thuật. Cô vung tay, giải phóng một luồng năng lượng băng giá bao phủ lấy Lâm Đạt, khiến bóng tối trong anh tạm thời bị kiềm hãm. Anh khựng lại, rồi đôi mắt đỏ từ từ nhạt dần, thay vào đó là ánh mắt hoang mang và mệt mỏi.

“Ta… đã làm gì?” Lâm Đạt thì thầm, nhìn quanh t·hấy x·ác c·hết la liệt của đám lính dưới chân mình. Anh không nhớ mình đã g·iết bao nhiêu người, chỉ biết rằng sức mạnh bóng tối trong anh đã hoàn toàn kiểm soát mọi hành động.

“Ngươi vừa đánh mất chính mình,” Eira nói, giọng điệu nghiêm khắc nhưng ánh mắt cô lại tràn đầy sự thông cảm. “Sức mạnh này không chỉ là một v·ũ k·hí, nó là một thực thể sống, luôn tìm cách điều khiển ngươi. Nếu ngươi không tự kiểm soát, nó sẽ biến ngươi thành kẻ không còn nhân tính.”

Lâm Đạt cúi đầu, cảm nhận sự lạnh lẽo trong lòng mình. “Ta không muốn điều này…”

“Không ai muốn,” Eira đáp, giọng cô dịu đi. “Nhưng ngươi phải học cách chấp nhận và chiến đấu với bóng tối bên trong mình. Đây mới chỉ là khởi đầu.”

Trong khi cả hai đứng đó, một âm thanh chói tai vang lên từ phía xa. Lâm Đạt và Eira quay lại, và trước mắt họ là một đám linh mục với áo choàng trắng toát, dẫn đầu bởi một người đàn ông lớn tuổi với đôi mắt sắc lạnh. Trên tay hắn cầm một cây quyền trượng lớn phát ra ánh sáng chói lòa.

“Ta đã nghĩ rằng sẽ có điều gì đó thú vị ở đây,” giọng nói của hắn vang lên đầy quyền uy và khinh bỉ. “Kẻ dị giáo này… ta sẽ tự tay thanh tẩy hắn.”

Eira nhìn chằm chằm vào người đàn ông mới đến, gương mặt cô tối lại. “Linh mục trưởng Armand… Chúng ta không thể đối đầu với hắn lúc này.”

“Vậy phải làm gì?” Lâm Đạt hỏi, đôi mắt anh vẫn còn ánh lên sự bất an sau cơn bộc phát sức mạnh.

“Chạy,” Eira đáp ngắn gọn. “Hắn là một trong những pháp sư mạnh nhất của giáo hội. Ngươi chưa sẵn sàng để đối đầu với hắn.”

Lâm Đạt gật đầu, trong thâm tâm anh vẫn cảm nhận được sự khát máu của bóng tối bên trong mình. Nhưng lần này, anh phải biết giới hạn.

Cả hai nhanh chóng lùi lại, chạy vào màn đêm, để lại linh mục trưởng Armand đứng đó, đôi mắt hắn lạnh lẽo dõi theo, trong đầu đã hình thành kế hoạch để bắt giữ kẻ dị giáo nguy hiểm này.

Khi màn đêm bao phủ cánh rừng, không khí trở nên ngột ngạt, chỉ còn tiếng gió rít qua tán cây và tiếng bước chân dồn dập. Lâm Đạt và Eira phóng tới bên vách đá, phía sau là tiếng vó ngựa của đoàn quân truy đuổi đang ngày càng gần. Không còn đường thoát, họ đứng lại, đối mặt với một lựa chọn duy nhất: chiến đấu.

“Chúng ta không có thời gian,” Eira nói ngắn gọn, rút thanh kiếm ra, ánh mắt nghiêm túc. “Armand sẽ đến ngay bây giờ.”

Lâm Đạt không nói gì, đôi mắt đỏ rực của anh ánh lên trong bóng tối. Bóng đen từ cơ thể anh bắt đầu tràn ra, phủ lấy bầu không khí như một làn khói đen đặc. Anh cảm nhận được sự khát máu từ bóng tối bên trong, nhưng vẫn giữ được kiểm soát.

Ngay lúc đó, từ sâu trong khu rừng, Armand xuất hiện. Hắn bước ra khỏi màn đêm, trên tay cầm quyền trượng phát ra ánh sáng rực rỡ, chiếu sáng cả một góc trời. Phía sau hắn là đám kỵ sĩ và pháp sư, chuẩn bị t·ấn c·ông.

Armand không nói một lời, chỉ giơ quyền trượng lên. Một luồng sáng chói lòa lập tức bắn ra, lao thẳng về phía Lâm Đạt và Eira. Eira nhanh chóng lao tới, thanh kiếm trên tay vung lên, tạo ra một lớp băng chắn đòn t·ấn c·ông. Lớp băng nứt vỡ nhưng đủ để chặn đợt phép đầu tiên.

“Lâm Đạt!” Eira hét lên, ra hiệu cho anh hành động. Không chần chừ, anh lao về phía trước, bóng tối từ cơ thể bùng nổ thành hàng trăm mũi nhọn sắc bén lao thẳng về phía Armand.

Armand giơ tay, quyền trượng của hắn tạo ra một lá chắn ánh sáng. Đợt bóng tối v·a c·hạm với lá chắn, nổ tung thành hàng nghìn tia sáng, nhưng không thể phá vỡ lớp phòng thủ của hắn. Ngay lập tức, Armand vung quyền trượng, phóng ra một đợt t·ấn c·ông khác, lần này là những lưỡi sáng sắc bén chém vào không trung.

Lâm Đạt tránh né một cách linh hoạt, nhưng một lưỡi sáng vẫn sượt qua vai anh, để lại một vết cắt sâu. Máu chảy ròng ròng, nhưng anh không dừng lại. Anh tiếp tục lao tới, bóng tối từ tay anh biến thành một thanh kiếm lớn, đen kịt và đầy uy lực. Với một cú chém, thanh kiếm lao thẳng về phía Armand.

“Vô dụng!” Armand hét lên, lá chắn của hắn lại xuất hiện, nhưng lần này Lâm Đạt đã tính toán. Ngay khi thanh kiếm bóng tối chạm vào lá chắn, anh vung tay trái, phóng ra một đợt bóng đen khác từ dưới mặt đất. Bóng tối đâm xuyên qua lá chắn của Armand, khiến hắn giật mình lùi lại.

Eira lập tức tận dụng cơ hội, cô lao tới từ phía bên kia, thanh kiếm băng của cô xé toạc không khí. Armand vừa kịp lấy lại bình tĩnh, hắn vung quyền trượng lên chắn, nhưng lưỡi kiếm của Eira đã đâm sâu vào cánh tay hắn.

“Khốn kiếp!” Armand gầm lên, máu rỉ ra từ cánh tay b·ị t·hương. Hắn vung quyền trượng, một luồng sáng chói mắt bùng nổ, đẩy Lâm Đạt và Eira lùi ra xa. “Các ngươi nghĩ mình có thể thắng ta sao?”

Armand lao lên, quyền trượng của hắn tỏa ra sức mạnh ma thuật khổng lồ. Eira chặn hắn lại, cả hai v·a c·hạm với những tia sáng và băng giá. Trong khi đó, Lâm Đạt nhanh chóng lợi dụng tình thế, bóng tối từ cơ thể anh biến thành hàng chục lưỡi kiếm nhỏ, lao thẳng về phía Armand.

Đợt t·ấn c·ông liên tục khiến Armand phải lùi lại. Hắn không ngờ hai kẻ này có thể gây khó khăn cho mình đến vậy. Nhưng sự kiêu ngạo của hắn không cho phép lùi bước. Với một tiếng gầm lớn, Armand giải phóng toàn bộ sức mạnh, một quả cầu ánh sáng khổng lồ bùng nổ từ quyền trượng, cuốn phăng mọi thứ xung quanh.

Cả Lâm Đạt và Eira đều bị đẩy lùi, sức mạnh từ đợt t·ấn c·ông đó quá khủng kh·iếp. Eira ngã xuống, thanh kiếm của cô gãy đôi, còn Lâm Đạt thì gục xuống, toàn thân đau đớn.

Armand cười lớn, tiến đến gần họ. “Kết thúc rồi, kẻ dị giáo.”

Lâm Đạt siết chặt nắm tay, đôi mắt anh sáng rực trong bóng tối. Mặc dù cơ thể anh kiệt quệ, nhưng sức mạnh của bóng tối vẫn còn đó. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, anh hiểu rằng không thể chỉ dựa vào sức mạnh mà phải có sự kiểm soát.

Với quyết tâm cuối cùng, Lâm Đạt đứng dậy, bóng tối trong anh bùng nổ lần nữa. Anh vung tay, và lần này, đợt t·ấn c·ông bóng tối của anh biến thành một con rồng khổng lồ, lao thẳng về phía Armand.

Armand giật mình, cố gắng tạo ra một lá chắn, nhưng quá muộn. Con rồng bóng tối đâm xuyên qua lá chắn, cuốn lấy hắn và nhấn chìm trong một đợt bùng nổ đen tối.

Cả khu rừng im lặng sau t·iếng n·ổ vang dội. Khi bụi tan đi, Armand nằm bất động trên mặt đất, quyền trượng vỡ tan. Lâm Đạt loạng choạng bước về phía trước, nhưng trước khi anh kịp tiến đến, Eira đã kéo anh lại.

“Chúng ta phải đi,” cô nói, hơi thở nặng nề. “Hắn vẫn chưa c·hết, nhưng ta không nghĩ hắn sẽ đứng dậy ngay.”

Lâm Đạt gật đầu, đôi mắt anh vẫn ánh lên sự kiên định. Họ không thể dừng lại bây giờ.

Chương 3: Cuộc Đụng Độ Đầu Tiên