Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 4: Con Đường Vô Hình

Chương 4: Con Đường Vô Hình


Mặt trăng lơ lửng trên bầu trời, chiếu những tia sáng nhợt nhạt xuyên qua tán cây rậm rạp, đổ xuống mặt đất như những vệt sáng mờ ảo. Sau trận chiến, không gian yên tĩnh một cách đáng sợ, chỉ còn tiếng thở dốc của Lâm Đạt và Eira vang lên giữa khu rừng tối đen như mực.

Eira khẽ đưa tay lau đi vệt máu trên trán, ánh mắt sắc bén nhìn quanh. Cô cố gắng đứng dậy, nhưng cơ thể rã rời sau trận chiến căng thẳng khiến cô phải dựa vào thân cây để giữ thăng bằng. Trong lòng cô biết rõ rằng họ không có nhiều thời gian.

“Lâm Đạt, chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức,” cô nói, giọng khản đặc vì mệt mỏi. “Armand có thể b·ị đ·ánh bại, nhưng không bao giờ c·hết dễ dàng như vậy. Hắn sẽ sớm tỉnh lại, và khi đó, mọi thứ sẽ tồi tệ hơn.”

Lâm Đạt đứng cách đó không xa, mắt anh vẫn dõi về phía Armand nằm bất động giữa khu rừng. Bóng tối trong anh dường như đã lắng lại sau trận chiến, nhưng anh vẫn cảm nhận được nó trườn bò bên trong, như một con thú ngủ quên, sẵn sàng thức giấc bất cứ lúc nào. Anh không trả lời Eira ngay, đôi mắt ánh lên sự mâu thuẫn. Cuối cùng, anh gật đầu.

“Đi thôi,” anh nói, giọng trầm và kiên định.

Eira không cần phải nghe thêm lần nữa. Cô xoay người, dẫn đường qua những lối mòn rậm rạp, từng bước chân nhẹ nhàng nhưng nhanh nhẹn. Cả hai người đều biết, việc họ thoát khỏi trận chiến không đồng nghĩa với sự an toàn. Giáo hội chắc chắn sẽ không ngừng săn đuổi. Không chỉ là Armand, mà còn là cả một cỗ máy hủy diệt được huấn luyện và trang bị để truy bắt những kẻ bị xem là dị giáo như Lâm Đạt.

Họ chạy sâu vào rừng, xuyên qua những tán cây và bụi rậm. Mỗi bước chân đều khiến cơ thể cả hai nhức nhối, nhưng không ai dừng lại. Những tiếng thì thầm vô hình từ bóng tối dường như theo sát, khiến họ càng thêm thúc ép bản thân phải nhanh hơn, phải thoát khỏi cơn ác mộng t·ruy s·át này.

Họ dừng lại khi thấy một con suối nhỏ chảy róc rách, nước trong vắt phản chiếu ánh trăng mờ ảo. Eira ngồi phịch xuống, cơ thể rệu rã như muốn rã rời. Lâm Đạt cũng ngồi bên cạnh, đôi mắt vẫn cảnh giác nhìn xung quanh, tai anh căng lên, lắng nghe từng âm thanh nhỏ nhất trong khu rừng.

“Ngươi có thể chịu được không?” Eira hỏi, ánh mắt cô lướt qua những v·ết t·hương trên người Lâm Đạt. Dù không nói ra, nhưng cô biết trận chiến vừa qua đã vắt kiệt sức của cả hai. Vết thương trên vai anh vẫn đang rỉ máu, còn những vết cắt nhỏ khác trên cơ thể khiến anh trông giống như một chiến binh vừa thoát khỏi địa ngục.

“Tôi ổn,” Lâm Đạt nói, khẽ nghiến răng khi cảm nhận được cơn đau đang lan tỏa. “Quan trọng là chúng ta đã rời khỏi hắn. Nhưng Eira, ta cần biết, ngươi định đi đâu? Chúng ta không thể cứ chạy mãi được.”

Eira nhìn thẳng vào mắt anh, sự mệt mỏi hiện rõ trong từng ánh nhìn. “Chúng ta sẽ phải rời khỏi vùng này, đến nơi mà giáo hội không thể với tới.”

“Và ngươi nghĩ ở đâu có thể thoát khỏi giáo hội?”

Eira im lặng một lúc, đôi mắt cô nhìn xa xăm về phía chân trời. “Có một nơi… cách đây rất xa, về phía Tây. Một thành phố ẩn mình giữa dãy núi khổng lồ, được bảo vệ bởi những kẻ mà ngay cả giáo hội cũng e dè. Họ là những người duy nhất có thể giúp chúng ta bây giờ.”

“Thành phố gì?” Lâm Đạt hỏi, hơi ngạc nhiên.

“Sanctum,” Eira đáp gọn. “Ngươi có nghe về nó chưa?”

Lâm Đạt khẽ gật đầu. Sanctum, thành phố huyền thoại, được cho là nơi những pháp sư và chiến binh xuất chúng lánh nạn khi giáo hội trỗi dậy. Một nơi bí ẩn, gần như không ai biết được vị trí chính xác của nó, và cũng ít người tin rằng nó thực sự tồn tại.

“Chúng ta có thể đến đó sao?” Lâm Đạt hỏi, vẻ hoài nghi lộ rõ trên khuôn mặt.

Eira mím môi, đôi mắt kiên định. “Nếu muốn sống sót, chúng ta không có lựa chọn khác.”

Im lặng bao trùm giữa hai người. Dù không nói ra, cả hai đều hiểu rằng hành trình phía trước sẽ đầy nguy hiểm. Nhưng nếu không đi, họ sẽ bị săn lùng đến c·hết. Chỉ có một con đường duy nhất, và đó là phải tiến về phía trước.

Khi bình minh bắt đầu hé rạng, những tia nắng đầu tiên lướt nhẹ qua tán cây, chiếu lên những giọt sương còn đọng lại trên lá. Lâm Đạt và Eira đứng dậy, tiếp tục hành trình của mình. Họ đi bộ không ngừng nghỉ, băng qua những cánh rừng hoang vu, trèo qua những ngọn đồi, và chỉ dừng lại khi cảm thấy quá mệt mỏi.

Vào buổi chiều ngày thứ ba, họ tìm thấy một ngôi làng nhỏ ẩn mình trong thung lũng. Khói bếp bay lên từ những ngôi nhà bằng gỗ đơn sơ, những người dân làng đang làm việc ngoài đồng ruộng, hoàn toàn không biết về thế giới khắc nghiệt bên ngoài đang diễn ra.

“Chúng ta cần thức ăn và nước uống,” Eira nói, ánh mắt cảnh giác nhìn quanh. “Chúng ta không thể tiếp tục nếu cứ kiệt sức thế này.”

Lâm Đạt gật đầu, dù trong lòng anh có chút lo lắng. Việc dừng lại trong bất kỳ khu định cư nào cũng là một nguy cơ, nhưng họ không có nhiều sự lựa chọn.

Cả hai bước vào làng, cố gắng che giấu sự mệt mỏi và những v·ết t·hương trên người. Họ gặp một người đàn ông trung niên, dáng vẻ hiền lành và có vẻ là trưởng làng.

“Xin chào, thưa ngài,” Eira lên tiếng trước, cố gắng giữ giọng điệu lịch sự nhưng vững vàng. “Chúng tôi là những người lữ hành, đi ngang qua đây và mong muốn được mua chút thức ăn và nước uống.”

Người đàn ông nhìn họ một lúc, đôi mắt dò xét, nhưng không có vẻ gì là nghi ngờ. “Các ngươi đến từ đâu?”

“Chúng tôi… đến từ phía Đông,” Eira trả lời lấp lửng. “Đường dài đã khiến chúng tôi mệt mỏi.”

Người đàn ông gật đầu, rồi ra hiệu cho họ đi theo. “Ta có một ít bánh mì và nước, các ngươi có thể nghỉ ngơi ở đây một lúc. Nhưng hãy cẩn thận, gần đây xuất hiện một số toán lính lạ mặt. Chúng tuần tra dọc các vùng núi, và có vẻ không thiện chí lắm với dân du mục.”

Lâm Đạt và Eira trao đổi ánh mắt. Việc giáo hội cử người truy lùng rõ ràng đã lan rộng ra các khu vực lân cận. Mọi thứ đang trở nên căng thẳng hơn từng giờ.

Khi mặt trời dần lặn, Lâm Đạt và Eira ngồi trong một túp lều nhỏ ngoài làng, thưởng thức bữa ăn đơn giản mà người dân làng đã cung cấp. Nhưng trong lòng cả hai đều không yên. Mọi dấu hiệu đều cho thấy họ đang bị theo dõi, và không thể nghỉ ngơi lâu.

“Chúng ta không thể ở đây qua đêm,” Eira nói nhỏ, đôi mắt cảnh giác không ngừng dõi quanh.

“Ta biết,” Lâm Đạt đáp. “Chúng ta sẽ phải rời đi trước khi trời tối hẳn. Nếu toán lính đó thực sự thuộc giáo hội, chúng ta không thể để bị phát hiện.”

Họ nhanh chóng thu dọn đồ đạc, cảm ơn người dân làng rồi lặng lẽ rời khỏi khi bóng tối bắt đầu bao phủ thung lũng. Cả hai tiếp tục đi sâu vào khu rừng, cẩn thận không để lại dấu vết. Cơn gió lạnh buốt luồn qua những tán cây, mang theo sự im lặng đáng ngờ.

Đêm đó, họ tìm được một nơi nghỉ chân tạm thời giữa khu rừng rậm rạp, không xa khỏi ngôi làng. Eira ngồi bên cạnh đống lửa nhỏ, ánh sáng lập lòe phản chiếu lên khuôn mặt cô. Lâm Đạt ngồi đối diện, đôi mắt sắc lạnh vẫn hướng về phía bóng đêm dày đặc.

“Ngươi có nghĩ chúng ta sẽ đến được Sanctum không?” Lâm Đạt hỏi, phá tan sự im lặng.

Eira ngước nhìn anh, đôi mắt lấp lánh dưới ánh lửa. “Nếu chúng ta không dừng lại, có lẽ sẽ có cơ hội. Nhưng đường đi còn rất dài.”

Lâm Đạt im lặng, rồi bất giác siết chặt nắm tay. Bóng tối trong anh vẫn trườn bò, nhưng lần này không còn hung hãn như trước. Có lẽ chính sự kiên định của anh đã kiểm soát được nó, hoặc có lẽ… nó đang chờ thời cơ.

Bầu trời đêm vẫn trải dài trên đầu họ, và hành trình tìm kiếm Sanctum mới chỉ vừa bắt đầu.

Chương 4: Con Đường Vô Hình