Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Linh Hồn Lạc Lối
Unknown
Chương 5: Lửa Và Sắt
Ánh sáng mặt trời nhạt dần khi những đám mây đen kéo đến bao phủ bầu trời. Không gian quanh khu rừng đột nhiên trở nên ngột ngạt, như đang bị ép chặt bởi một bàn tay vô hình. Lâm Đạt và Eira bước đi trong im lặng, cẩn trọng theo dõi từng tiếng động nhỏ nhất xung quanh. Bầu không khí lạnh lẽo như báo hiệu một cơn bão lớn đang đến gần.
Eira dừng lại trước một khoảng trống trong rừng, nhìn về phía xa. Đôi mắt cô khẽ nheo lại, như thể nhận ra điều gì đó bất thường. “Chúng ta không an toàn,” cô nói, giọng lạnh lùng. “Có thứ gì đó đang theo dõi chúng ta.”
Lâm Đạt không cần phải hỏi thêm. Trực giác của anh cũng cảm nhận được sự bất ổn này. Những lần gặp nguy hiểm gần đây đã khiến giác quan của anh nhạy bén hơn, và giờ đây anh có thể nhận ra khi có kẻ địch ẩn nấp trong bóng tối.
“Chúng ta nên di chuyển nhanh hơn,” anh đáp. “Không thể để chúng tóm được chúng ta lúc này.”
Nhưng ngay khi cả hai chuẩn bị rời đi, một loạt tiếng động vang lên từ những lùm cây xung quanh. Những bước chân nặng nề, tiếng sắt thép va chạm lạch cạch, và hơi thở nặng nhọc của những kẻ lạ mặt. Lâm Đạt rút thanh kiếm từ bao, ánh thép lạnh lẽo lóe lên dưới ánh sáng mờ nhạt. Eira cũng sẵn sàng, tay cô đưa lên, gọi ra một nguồn năng lượng ma thuật mờ ảo bao quanh bàn tay.
Từ trong bóng tối, một nhóm binh lính mặc giáp trụ nặng nề xuất hiện, đầu đội mũ trụ kín mít, trên ngực họ là biểu tượng thập giá đỏ rực của giáo hội. Chúng là những Kỵ sĩ Hắc Ám, những kẻ được phái đi để tiêu diệt bất kỳ kẻ nào chống lại giáo hội.
“Bọn ngươi nghĩ có thể trốn thoát ư?” Một trong những kẻ đứng đầu lên tiếng, giọng nói lạnh lẽo vang lên sau lớp giáp sắt nặng nề. “Giáo hội đã ra lệnh săn lùng các ngươi, và chúng ta sẽ không dừng lại cho đến khi ngươi bị tiêu diệt.”
Eira nắm chặt lấy thanh kiếm nhỏ bên hông, nhưng Lâm Đạt đưa tay ra hiệu cho cô đứng lùi lại. “Để ta lo chúng,” anh nói nhỏ, đôi mắt bừng lên ánh quyết tâm.
“Ngươi không thể đánh với tất cả bọn chúng một mình,” Eira lo lắng.
“Chỉ cần giữ khoảng cách an toàn. Ta có cách.”
Lâm Đạt không chờ đợi thêm, anh lao về phía kẻ đứng đầu với tốc độ đáng kinh ngạc. Thanh kiếm của anh vung lên, lưỡi kiếm sắc bén nhắm thẳng vào ngực kẻ địch. Nhưng hắn phản ứng nhanh không kém, giơ khiên đỡ đòn tấn công. Tiếng kim loại va chạm chát chúa vang lên, nhưng Lâm Đạt không dừng lại. Anh xoay người, nhanh chóng tấn công lần nữa với những đường kiếm hiểm hóc, nhắm vào những kẽ hở trong giáp trụ của đối phương.
Một loạt những đòn tấn công nhanh như gió. Kẻ địch lúng túng khi đối phó với kỹ năng điêu luyện của Lâm Đạt. Nhưng những Kỵ sĩ Hắc Ám này không chỉ dựa vào sức mạnh thể chất. Một trong số chúng bắt đầu niệm chú, đôi mắt rực lên ánh sáng đỏ dữ dội.
“Cẩn thận, hắn đang dùng ma thuật!” Eira hét lên, nhưng đã quá muộn. Một luồng lửa đỏ phóng thẳng về phía Lâm Đạt, tạo ra một cơn lốc lửa khổng lồ bao trùm lấy anh.
Eira hoảng hốt, đôi mắt cô mở to trong sự kinh ngạc và lo lắng. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, cơn lốc lửa đó bất ngờ tan biến. Đứng giữa tâm của đám cháy, Lâm Đạt vẫn sừng sững, đôi mắt anh đen kịt, một lớp màng bóng tối mờ ảo bao quanh cơ thể anh.
“Ma thuật không thể làm hại ta,” Lâm Đạt nói, giọng nói trầm và lạnh lẽo như chính bóng tối đang bao phủ anh.
Tên kỵ sĩ kinh hãi, đôi mắt đỏ rực của hắn thoáng lộ vẻ hoảng loạn. Nhưng trước khi hắn kịp phản ứng, Lâm Đạt đã lao tới, thanh kiếm của anh đâm thẳng vào lồng ngực kẻ địch. Máu bắn ra từ vết thương, và tên kỵ sĩ gục ngã xuống đất trong tiếng kim loại va chạm.
Những kỵ sĩ khác nhìn nhau, đôi mắt của chúng lóe lên sự e dè. Nhưng không một ai dám rút lui. Chúng lao vào tấn công Lâm Đạt một lần nữa, đồng loạt bao vây anh từ mọi phía.
Lâm Đạt đứng yên, hơi thở của anh đều đặn, tập trung hoàn toàn vào kẻ địch. Bóng tối trong anh trỗi dậy mạnh mẽ, như một thực thể sống đang sẵn sàng nuốt chửng tất cả. Thanh kiếm trong tay anh bắt đầu tỏa ra ánh sáng đen kỳ dị, tạo thành những vòng xoáy bóng tối quanh cơ thể.
Trong khoảnh khắc, Lâm Đạt xoay người, thanh kiếm trong tay anh chém một đường vòng cung, để lại một luồng sáng đen xuyên qua không trung. Tiếng kim loại gãy vụn vang lên, và những kỵ sĩ đứng gần đó gục ngã như những con rối bị cắt dây.
Eira chứng kiến toàn bộ, đôi mắt cô dán chặt vào hình bóng của Lâm Đạt giữa trận chiến. Sức mạnh mà anh sở hữu thực sự quá kinh khủng. Nhưng cô cũng biết rõ rằng thứ sức mạnh này không chỉ đơn thuần là phép thuật. Nó là thứ bóng tối ẩn sâu bên trong anh, thứ đã từng khiến anh gần như mất kiểm soát.
Một tên kỵ sĩ cuối cùng lao đến, hắn dồn toàn bộ sức mạnh vào cú đâm cuối cùng, nhắm thẳng vào Lâm Đạt. Nhưng trước khi hắn kịp tiếp cận, một vệt sáng bạc lóe lên từ phía Eira. Thanh kiếm nhỏ trong tay cô phóng thẳng vào cổ họng kẻ địch, kết thúc mạng sống của hắn trong tích tắc.
Eira bước tới, rút thanh kiếm ra khỏi xác kẻ thù. Cô nhìn Lâm Đạt, đôi mắt cô ánh lên sự mệt mỏi pha lẫn lo lắng. “Chúng ta không thể tiếp tục như thế này,” cô nói, giọng cô run run. “Mỗi lần ngươi sử dụng sức mạnh đó, nó lại chiếm lấy ngươi thêm một phần.”
Lâm Đạt im lặng, đôi mắt đen sâu thẳm như thể đang che giấu một bí mật mà anh không muốn nói ra. Anh biết cô đúng. Bóng tối trong anh ngày càng lớn mạnh, và mỗi khi anh sử dụng nó, anh cảm thấy bản thân đang mất dần kiểm soát.
“Nhưng chúng ta không có lựa chọn nào khác,” anh nói khẽ. “Ta sẽ làm bất cứ điều gì để bảo vệ ngươi… và bản thân ta.”
Eira thở dài, cô biết rằng cãi lại anh lúc này chỉ vô ích. Nhưng trong lòng cô, một nỗi sợ hãi âm thầm gặm nhấm, rằng một ngày nào đó, bóng tối trong Lâm Đạt sẽ nuốt chửng anh hoàn toàn.
Màn đêm buông xuống, bao phủ toàn bộ khu rừng trong một lớp sương dày đặc. Tiếng gió rít qua những tán cây, mang theo hơi lạnh buốt giá khiến Eira khẽ rùng mình. Cô và Lâm Đạt đã dừng chân bên một dòng suối nhỏ để nghỉ ngơi sau trận chiến căng thẳng với lũ Kỵ sĩ Hắc Ám. Dù chiến thắng, nhưng cảm giác bất an vẫn đè nặng lên tâm trí cả hai.
Eira ngồi lặng lẽ, đôi mắt dõi theo dòng nước lấp lánh ánh trăng. Sự yên tĩnh này làm cô cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng nỗi lo về sức mạnh bóng tối trong Lâm Đạt vẫn còn đó. Cô không thể quên được những gì đã xảy ra trong trận chiến vừa rồi – bóng tối đã kiểm soát anh một cách quá dễ dàng.
Lâm Đạt ngồi cách cô không xa, im lặng mài kiếm trên một tảng đá. Từng đường nét trên khuôn mặt anh căng thẳng, nhưng đôi mắt thì trống rỗng, vô hồn như thể suy nghĩ của anh đang trôi dạt đến một nơi xa xăm nào đó.
“Chúng ta cần phải nói chuyện,” Eira bất ngờ lên tiếng, phá vỡ sự im lặng giữa hai người.
Lâm Đạt không quay lại, đôi tay vẫn tiếp tục mài kiếm, nhưng anh đáp lại bằng một giọng trầm: “Chuyện gì?”
“Ngươi biết ta đang nói về cái gì,” Eira tiếp tục, giọng cô mang chút cương quyết. “Ngươi không thể tiếp tục như thế. Bóng tối trong ngươi ngày càng mạnh, và ta sợ rằng một ngày nào đó… nó sẽ hoàn toàn kiểm soát ngươi.”
Lâm Đạt dừng tay, thanh kiếm ngừng chuyển động trên mặt đá. Anh thở dài, đôi vai gầy guộc như nặng trĩu gánh nặng vô hình. Anh biết cô nói đúng. Mỗi lần anh sử dụng sức mạnh đó, bóng tối lại xâm chiếm thêm một phần tâm hồn anh.
“Ta đã kiểm soát được nó,” anh nói, nhưng giọng nói đầy mệt mỏi và thiếu tự tin. “Ta sẽ không để nó chiếm lấy ta.”
“Ngươi không thể kiểm soát mãi được,” Eira đáp lại. “Bóng tối không phải là thứ ngươi có thể kiềm chế bằng ý chí. Nó sống trong ngươi, và nó sẽ tìm cách lớn mạnh.”
Lâm Đạt im lặng. Anh biết cô có lý, nhưng làm sao anh có thể bỏ qua thứ sức mạnh này? Trong những trận chiến sống còn, đó là thứ duy nhất giúp anh và Eira sống sót. Anh đã thấy những kẻ thù gục ngã trước sức mạnh bóng tối của mình, và nó khiến anh cảm thấy mình mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
“Ta không có lựa chọn khác,” anh nói sau một lúc lâu. “Chúng ta đang bị săn lùng. Nếu không dùng sức mạnh này, chúng ta sẽ c·h·ế·t.”
Eira lắc đầu, đôi mắt cô lóe lên sự kiên định. “Chúng ta có lựa chọn. Có những cách khác để chống lại chúng. Ngươi không cần phải dựa vào bóng tối.”
“Cách khác? Cách nào?” Lâm Đạt quay lại nhìn cô, đôi mắt anh bừng lên giận dữ. “Chúng ta đang đối mặt với cả một giáo hội quyền lực. Chúng có quân đội, phép thuật, và những kẻ như ta thì chỉ là cỏ rác. Không có bóng tối, ta không thể bảo vệ ngươi, Eira. Ta không thể…”
Giọng anh dần trở nên nghẹn ngào, và Lâm Đạt quay đi, không muốn để cô thấy sự yếu đuối của mình. Cô bước đến gần, đặt nhẹ tay lên vai anh, cảm nhận sự căng thẳng trong cơ thể anh.
“Ngươi không cần phải bảo vệ ta bằng cách đó,” cô nói nhẹ nhàng. “Ta muốn ngươi an toàn, muốn ngươi sống sót. Nhưng ta cũng muốn ngươi giữ được bản thân mình. Đừng để bóng tối biến ngươi thành kẻ mà ngươi không muốn trở thành.”
Lâm Đạt nhìn xuống đôi tay mình, đôi tay đã thấm đẫm máu của kẻ thù và bóng tối. Anh nhớ lại những lần anh không còn cảm nhận được mình là ai, chỉ thấy sự giận dữ và khát khao hủy diệt. Anh sợ chính mình, sợ rằng một ngày nào đó, anh sẽ không còn nhận ra bản thân nữa.
“Ta không biết phải làm sao,” anh thì thầm. “Bóng tối này… nó đã trở thành một phần của ta.”
Eira thở dài, nhưng cô không trả lời ngay. Cô biết rằng thuyết phục Lâm Đạt từ bỏ bóng tối là điều không dễ dàng. Nhưng cô cũng không thể để anh tiếp tục đi theo con đường này. Nếu anh không thể tìm ra cách thoát khỏi bóng tối, cả hai người sẽ gặp nguy hiểm lớn hơn bất kỳ kẻ thù nào.
“Ta không yêu cầu ngươi từ bỏ ngay lập tức,” Eira nói sau một lúc lâu. “Nhưng chúng ta cần phải tìm ra cách. Có lẽ ở Sanctum, chúng ta sẽ tìm được câu trả lời.”
Sanctum – vùng đất bí ẩn mà họ đang cố gắng đến. Một nơi được cho là cất giữ những bí mật cổ xưa về ma thuật, một nơi mà chỉ những người xứng đáng mới có thể bước vào. Cả Eira và Lâm Đạt đều biết rằng hành trình đến Sanctum sẽ không dễ dàng, nhưng đó là hy vọng duy nhất của họ.
“Sanctum…” Lâm Đạt lẩm bẩm. “Nếu đó là lối thoát duy nhất, thì chúng ta phải đi.”
Anh đứng dậy, cất thanh kiếm vào bao và nhìn Eira với ánh mắt kiên quyết. “Ta sẽ cố gắng. Nhưng nếu mọi chuyện không theo ý muốn… thì ta sẽ làm những gì cần thiết.”
Eira khẽ gật đầu, dù trong lòng cô vẫn còn nhiều lo lắng. Nhưng ít nhất, Lâm Đạt đã bắt đầu nhận ra sự nguy hiểm từ bóng tối trong anh, và đó là bước đầu tiên.
“Chúng ta nên nghỉ ngơi,” cô nói, quay trở lại đống lửa. “Ngày mai sẽ là một ngày dài.”
Lâm Đạt đồng ý, nhưng khi anh nằm xuống, đôi mắt vẫn mở trừng trừng nhìn lên bầu trời đêm đầy sao. Những suy nghĩ về bóng tối, về Sanctum, và về tương lai khiến anh không thể nào ngủ được. Liệu có thật sự tồn tại một cách để giải thoát bản thân khỏi thứ sức mạnh tàn bạo này, hay anh đã bị định đoạt phải trở thành kẻ bị bóng tối nuốt chửng mãi mãi?
Một cơn gió lạnh thổi qua, mang theo hơi thở của đêm đen. Trong bóng tối mịt mù của rừng sâu, dường như có một tiếng gọi vang lên, xa xăm và đầy bí ẩn.