Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 6: Thị Trấn Corvo

Chương 6: Thị Trấn Corvo


Sáng hôm sau, ánh bình minh vừa ló dạng qua những tán cây, Lâm Đạt và Eira đã chuẩn bị sẵn sàng tiếp tục hành trình. Sau một đêm trằn trọc, cả hai hiểu rằng con đường trước mắt sẽ ngày càng nguy hiểm hơn, nhưng quyết tâm của họ đã vững vàng hơn bao giờ hết.

Mục tiêu của họ hôm nay là một thị trấn nhỏ nằm ở rìa của biên giới giáo hội, nơi mà theo tin đồn, các thế lực đối lập với giáo hội thường lui tới. Đó là nơi cuối cùng họ có thể tìm kiếm thông tin trước khi bắt đầu cuộc hành trình tới Sanctum.

Thị trấn được gọi là Corvo, nổi tiếng với sự đen tối và tàn bạo. Nơi đây không thuộc quyền kiểm soát hoàn toàn của giáo hội, nhưng bóng dáng của các tín đồ giáo hội vẫn lẩn khuất khắp nơi. Những kẻ quyền thế và thế lực ngầm đều tồn tại song song, đấu tranh cho quyền lợi và lợi ích riêng, trong khi người dân sống trong nghèo đói và sợ hãi.

“Chúng ta phải cẩn thận,” Eira cảnh báo khi họ tiến gần đến cổng thị trấn. “Corvo là nơi bọn săn lùng thường hay lui tới. Chúng ta không thể để lộ thân phận.”

Lâm Đạt gật đầu, mắt anh lướt qua bức tường thành cũ kỹ với những vết loang lổ và dấu vết của các trận chiến đã qua. Cánh cổng gỗ lớn mở ra, và hai người bước vào thị trấn.

Bên trong, không khí nặng nề và mùi h·ôi t·hối của rác rưởi bốc lên từ những con hẻm nhỏ chật chội. Những ngôi nhà xiêu vẹo, xây dựng bằng gỗ mục nát, xếp san sát nhau, chỉ chừa lại những lối đi nhỏ tối tăm. Người dân mặc quần áo rách rưới, đi lại vội vã với những cái nhìn lo lắng. Họ tránh né ánh mắt của người lạ, như sợ rằng chỉ cần một cái liếc mắt sai lầm cũng có thể khiến họ gặp rắc rối.

Một nhóm binh lính của giáo hội đi tuần, áo giáp sáng bóng đối lập hoàn toàn với cảnh tượng nghèo đói xung quanh. Họ đi ngang qua mà không buồn nhìn những người dân khốn khổ dưới chân mình. Bất kỳ ai dám nhìn thẳng vào họ đều bị đẩy ngã xuống đất, hoặc bị đá qua một bên như những kẻ vô giá trị.

“Thật đáng sợ…” Eira thì thầm, đôi mắt cô lướt qua cảnh tượng này với sự căm phẫn. “Giáo hội đã làm gì với nơi này?”

“Chúng đã biến nó thành một ổ địa ngục,” Lâm Đạt trả lời lạnh lùng. Anh cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng, cơn giận dữ bắt đầu trỗi dậy. Cảnh tượng này khiến anh nhớ đến quê nhà của mình, nơi từng bị giáo hội tàn phá và hủy diệt không thương tiếc.

Cả hai tiếp tục đi sâu vào thị trấn, hướng đến một quán rượu nhỏ, nơi mà theo tin đồn, những kẻ buôn tin và lính đánh thuê thường tụ tập. Đây là nơi duy nhất mà họ có thể tìm kiếm thông tin về con đường đến Sanctum mà không phải thu hút quá nhiều sự chú ý.

Quán rượu Mắt Quạ nằm khuất sâu trong một con hẻm tối tăm. Cửa gỗ kêu kẽo kẹt khi Lâm Đạt đẩy mở, để lộ ra một không gian ngột ngạt và u ám. Mùi bia rượu và khói thuốc tràn ngập căn phòng chật hẹp, những chiếc bàn gỗ cũ kỹ đầy những vết xước và vết đổ bia, cùng với những kẻ say rượu đang gục ngã trên bàn hoặc ném những cái nhìn hung hăng về phía bất kỳ ai bước vào.

Eira nhăn mặt trước cảnh tượng bẩn thỉu này, nhưng cô không nói gì. Họ bước đến quầy, nơi một người đàn ông to lớn, đầu hói và có vết sẹo dài trên mặt, đang lau cốc với vẻ uể oải.

“Chúng tôi đang tìm một số thông tin,” Lâm Đạt nói, giọng điềm tĩnh nhưng cương quyết.

Người đàn ông ngước mắt lên nhìn họ, đôi mắt nhỏ ti hí như đánh giá. “Thông tin không miễn phí ở đây, bạn trẻ,” hắn nói với giọng khàn khàn. “Ngươi có gì để trao đổi?”

Lâm Đạt đặt một túi tiền nhỏ lên bàn, âm thanh những đồng xu chạm nhau tạo nên một tiếng vang nhỏ. “Chúng ta có thể nói chuyện chứ?”

Gã đàn ông cầm túi tiền lên, lắc nhẹ như để cảm nhận sức nặng. Hắn gật đầu, ném cái khăn lau cốc qua một bên và ra hiệu cho họ đi theo vào một căn phòng nhỏ phía sau.

Bên trong căn phòng chật chội, ánh đèn dầu leo lét chiếu sáng lờ mờ lên khuôn mặt dữ tợn của hắn. Hắn ngồi xuống chiếc ghế cũ kỹ, nhìn Lâm Đạt và Eira một lúc trước khi lên tiếng: “Các ngươi muốn biết gì?”

“Chúng ta đang tìm đường tới Sanctum,” Eira nói, giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định. “Ngươi có thông tin gì không?”

Nghe đến tên “Sanctum” gã đàn ông khẽ nhướn mày, như thể bị bất ngờ. Nhưng hắn nhanh chóng che giấu biểu cảm và nghiêng người về phía trước, giọng hắn thì thầm: “Sanctum à… Đó không phải là một nơi dễ đến. Nhưng ta đã nghe nói về nó. Có những lời đồn đại về một con đường bí mật dẫn đến đó, nhưng chỉ có một vài kẻ biết cách mở ra lối đi.”

“Những kẻ đó là ai?” Lâm Đạt hỏi, đôi mắt anh ánh lên sự cảnh giác.

“Họ không dễ tiếp cận,” gã đàn ông đáp. “Những kẻ biết về con đường này thường là những pháp sư cổ xưa hoặc những kẻ đã bán linh hồn mình cho bóng tối. Họ sống ẩn dật và rất nguy hiểm.”

Eira và Lâm Đạt trao đổi ánh mắt. Nghe có vẻ như con đường này sẽ khó khăn hơn họ tưởng, nhưng đó cũng là manh mối duy nhất họ có.

“Ngươi có thể chỉ chúng ta đến kẻ biết về lối đi đó không?” Lâm Đạt hỏi.

Gã đàn ông gật đầu, nhưng không vội trả lời ngay. Hắn lại nhìn túi tiền trước mặt, ra hiệu rằng hắn cần thêm phần thưởng cho thông tin này. Eira ném thêm một túi tiền nhỏ nữa lên bàn, và gã đàn ông cười nham hiểm.

“Ta biết có một người,” hắn nói, giọng hắn trầm thấp và bí ẩn. “Hắn sống ở rìa thị trấn, trong một căn nhà bỏ hoang. Người dân ở đây gọi hắn là Morak, một kẻ bị bóng tối chi phối hoàn toàn. Hắn là một kẻ điên rồ, nhưng hắn biết nhiều thứ mà những kẻ khác không biết.”

“Cảm ơn ngươi,” Lâm Đạt nói nhanh, rồi cùng Eira rời khỏi quán rượu mà không quay đầu lại.

Bước ra khỏi con hẻm, ánh sáng yếu ớt từ bầu trời xám xịt phủ lên những con đường đổ nát của Corvo. Cả hai nhìn nhau, biết rằng họ đã tìm được manh mối quan trọng. Nhưng Morak – kẻ họ sắp gặp – chắc chắn không phải là một người dễ đối phó.

“Nếu hắn thực sự bị bóng tối kiểm soát, có lẽ hắn có thể giúp ta,” Lâm Đạt thì thầm khi họ bắt đầu hướng về phía rìa thị trấn. Eira không nói gì, nhưng trong lòng cô thầm lo lắng. Bất kỳ ai bị bóng tối chi phối đều mang theo một mối nguy hiểm không thể lường trước được.

Họ tiến về căn nhà bỏ hoang, với hy vọng rằng Morak sẽ là người mở ra lối đi đến Sanctum – hoặc ít nhất là cung cấp thêm manh mối. Nhưng điều gì đang chờ đợi họ phía trước thì chưa ai dám chắc…

Căn nhà bỏ hoang nơi Morak trú ẩn nằm ở rìa phía đông của thị trấn Corvo, cách xa khu dân cư. Càng tiến gần, không khí xung quanh càng trở nên ngột ngạt, u ám. Căn nhà cũ kỹ như đã bị thời gian bào mòn đến mức không còn giữ được vẻ vững chãi, với những tường gỗ mục nát và mái nhà thủng lỗ chỗ. Cây cối xung quanh mọc um tùm, che khuất tầm nhìn và khiến không gian thêm phần bí hiểm.

Lâm Đạt và Eira đứng trước cánh cổng gỗ gãy nát. Gió thổi qua tạo nên tiếng kẽo kẹt từ những mảnh gỗ bị nứt vỡ. Bầu trời xám xịt, dường như sắp mưa, càng làm không gian trở nên u ám hơn.

“Cảm giác thật… bất an,” Eira thì thầm. Cô liếc nhìn Lâm Đạt, hy vọng rằng anh cũng cảm nhận được điều đó.

Lâm Đạt không trả lời ngay, đôi mắt anh dán chặt vào căn nhà. “Chúng ta không có lựa chọn nào khác,” anh nói sau một lúc. “Nếu đây là manh mối duy nhất, thì chúng ta phải thử.”

Cả hai từ từ tiến lại gần cánh cửa mục nát. Lâm Đạt đưa tay lên gõ nhẹ, âm thanh khô khốc vang lên trong không gian tĩnh lặng. Ban đầu không có tiếng đáp lại. Họ chỉ nghe thấy tiếng gió rít qua những kẽ hở của ngôi nhà. Bên trong tối tăm, không có dấu hiệu của sự sống.

“Có ai ở đây không?” Lâm Đạt gọi lớn, nhưng vẫn không có hồi âm.

Eira cau mày, bàn tay nắm chặt lấy v·ũ k·hí bên hông, sẵn sàng cho mọi tình huống. “Có thể hắn đã rời khỏi đây,” cô thì thầm. “Hoặc…”

Ngay khi cô chưa kịp nói hết câu, cánh cửa bất ngờ bật mở, không một tiếng động, như thể một cơn gió vô hình đã đẩy nó ra. Trước mặt họ là một hành lang dài, tối tăm với ánh sáng lờ mờ từ những ngọn nến đặt rải rác dọc hai bên tường.

Lâm Đạt và Eira trao nhau cái nhìn cảnh giác trước khi bước vào bên trong. Không khí bên trong căn nhà dường như lạnh lẽo hơn rất nhiều so với bên ngoài. Mùi ẩm mốc và bụi bặm xộc vào mũi, nhưng không có dấu hiệu nào cho thấy căn nhà đã bị bỏ hoang lâu.

Đột nhiên, từ phía sâu bên trong, một giọng nói khàn đặc vang lên: “Các ngươi đến đây tìm gì?”

Giọng nói như tiếng vọng từ vực thẳm, vang dội qua những bức tường mục nát. Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng Eira, nhưng Lâm Đạt vẫn điềm tĩnh bước tiếp, mắt anh dõi theo bóng tối phía trước.

“Chúng ta đến tìm Morak,” Lâm Đạt nói lớn. “Người biết con đường đến Sanctum.”

Có một khoảng lặng dài sau khi anh nói. Tiếng vang từ lời anh như tan biến vào không gian c·hết chóc của căn nhà. Rồi, từ trong bóng tối, một hình bóng bắt đầu lộ diện. Đó là một người đàn ông cao gầy, mái tóc dài bạc trắng và đôi mắt đỏ rực. Gương mặt hắn hốc hác, làn da tái nhợt như người đ·ã c·hết. Khoác trên mình bộ áo chùng đen rách rưới, hắn đứng im lặng nhìn cả hai với một ánh mắt sắc lạnh.

“Sanctum… Các ngươi không biết các ngươi đang tự chuốc lấy điều gì đâu,” hắn thì thầm, giọng nói đầy đe dọa. “Con đường đến đó không dành cho kẻ yếu đuối.”

“Chúng ta đã sẵn sàng,” Lâm Đạt đáp, giọng anh kiên định. “Ngươi biết con đường, và chúng ta cần thông tin đó.”

Morak khẽ cười, một nụ cười lạnh lùng đầy chế giễu. “Sẵn sàng ư? Các ngươi không biết gì về nơi mà các ngươi đang hướng đến. Sanctum không chỉ là một địa điểm, nó là một cánh cửa, một cánh cửa mở ra với kẻ xứng đáng – hoặc kẻ bị định đoạt.”

“Chúng ta không có thời gian cho những lời đe dọa,” Eira lên tiếng, giọng cô căng thẳng. “Nếu ngươi biết con đường, hãy chỉ chúng ta. Nếu không…”

“Im lặng!” Morak đột ngột quát lên, đôi mắt đỏ rực của hắn lóe lên tia giận dữ. “Các ngươi không thể ra lệnh cho ta trong nhà của ta.”

Cả Lâm Đạt và Eira đều lập tức cảnh giác, tay họ chạm đến v·ũ k·hí. Nhưng trước khi họ có thể hành động, Morak giơ tay, và từ không trung, một luồng ma thuật đen tối bao trùm lấy căn phòng. Không gian như bị biến dạng, những bức tường biến mất, và cả hai đột nhiên thấy mình đứng giữa một nơi xa lạ – một vùng đất hoang vu, nơi bầu trời xám xịt và mặt đất nứt nẻ kéo dài đến vô tận.

“Đây là…” Lâm Đạt nhìn quanh với sự bàng hoàng.

“Đây là bóng tối bên trong các ngươi,” Morak thì thầm, giọng hắn vang vọng từ mọi hướng. “Nếu các ngươi muốn biết con đường đến Sanctum, các ngươi phải đối mặt với chính nó.”

Mặt đất dưới chân họ rung chuyển, và từ những kẽ nứt trên mặt đất, những bóng đen bắt đầu trỗi dậy. Chúng không có hình dáng cụ thể, chỉ là những khối mờ mịt, nhưng mỗi bóng đen đều mang theo một luồng năng lượng đen tối, tàn bạo. Chúng dần tiến lại gần, bao vây lấy Lâm Đạt và Eira.

“Ngươi đã quá tự tin khi nghĩ rằng ngươi có thể điều khiển được bóng tối,” giọng Morak vang lên. “Bây giờ, hãy xem bóng tối đó có kiểm soát ngươi hay không.”

Một trong những bóng đen lao thẳng về phía Lâm Đạt với tốc độ chóng mặt. Anh phản ứng ngay lập tức, rút kiếm ra và chém mạnh xuống, nhưng lưỡi kiếm chỉ xuyên qua bóng tối mà không gây bất kỳ tổn hại nào. Bóng đen lập tức bám lấy anh, cảm giác lạnh buốt và khủng kh·iếp bao trùm lên cơ thể Lâm Đạt, như thể nó đang cố xâm chiếm ý thức của anh.

“Lâm Đạt!” Eira hét lên, nhưng cô cũng không kịp phản ứng khi một bóng đen khác t·ấn c·ông cô từ phía sau. Cô rút dao ra, chém mạnh, nhưng bóng đen vẫn tiến đến và bao trùm lấy cô trong cơn bão của bóng tối.

Lâm Đạt gồng mình chống lại sự xâm lấn của bóng tối. Anh cảm nhận được thứ sức mạnh tàn bạo và u ám đang cố gắng nuốt chửng ý thức của anh, như một cơn bão không thể kháng cự. Nhưng anh không thể để điều đó xảy ra. Anh đã thề sẽ kiểm soát bóng tối, và đây là thời khắc anh phải chứng tỏ mình.

“Ta sẽ không khuất phục!” Lâm Đạt hét lên, sức mạnh từ trong anh bùng nổ. Thanh kiếm trong tay anh phát sáng, tỏa ra một luồng ánh sáng yếu ớt nhưng đủ để đẩy lùi bóng đen. Tuy nhiên, ánh sáng đó không đủ mạnh để tiêu diệt chúng. Những bóng đen chỉ tạm thời lùi lại, nhưng chúng vẫn không ngừng bao vây, chực chờ cơ hội t·ấn c·ông tiếp.

Eira cũng cố gắng thoát khỏi bóng tối đang bám lấy mình. Cô cảm nhận được sự lạnh lẽo và nỗi sợ hãi đang xâm chiếm tâm trí cô, nhưng cô không thể để nó thắng. Bằng tất cả ý chí, cô đẩy lùi bóng tối và bước lùi về phía Lâm Đạt.

“Chúng ta không thể đánh bại chúng theo cách này,” Eira thở hổn hển. “Chúng là bóng tối trong chính chúng ta.”

Lâm Đạt gật đầu, mắt anh lóe lên sự quyết tâm. “Chúng ta phải đối mặt với nó. Không phải bằng v·ũ k·hí, mà bằng chính bản thân mình.”

Hai người đứng quay lưng lại với nhau, cùng nhìn thẳng vào những bóng đen đang vây quanh họ. Đây không chỉ là trận chiến chống lại kẻ thù bên ngoài, mà còn là cuộc đấu tranh với chính bóng tối bên trong mỗi người.

Và nếu họ thất bại, thì không có con đường nào dẫn đến Sanctum.

Chương 6: Thị Trấn Corvo