Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Linh Hồn Lạc Lối
Unknown
Chương 7: Thử Thách
Trong bóng tối vô tận của hang động, chỉ còn tiếng bước chân của Lâm Đạt vang lên đều đặn, xen lẫn với tiếng nhỏ giọt của nước từ những vách đá cao. Không khí đặc quánh và lạnh buốt, như thể mọi hơi thở đều bị đóng băng ngay khi nó rời khỏi cơ thể.
Anh dừng lại giữa một khoảng trống rộng, nơi mặt đất bất ngờ dốc xuống thành một vực sâu vô tận. Từ trên này nhìn xuống, chỉ có màn đen kịt, nuốt chửng mọi thứ. Lâm Đạt nhận ra mình đã đi tới điểm cuối của con đường. Bước tiếp đồng nghĩa với lao xuống vực sâu này, nơi mà mọi người đồn đại rằng không có ai trở lại. Nhưng anh không có lựa chọn nào khác.
"Ngươi có sợ không?" – Một giọng nói khàn khàn vang lên từ trong bóng tối, như phát ra từ chính lòng vực sâu. Không nhìn thấy kẻ nói, nhưng Lâm Đạt biết, đó không phải là con người. Có lẽ là một sinh vật nào đó mà bóng tối đã sinh ra và nuôi dưỡng qua hàng thế kỷ.
“Ta không sợ," Lâm Đạt trả lời, tay nắm chặt thanh kiếm bên hông. Lưỡi kiếm dường như rung lên nhè nhẹ, phản ứng lại với sự hiện diện của tà ma nơi đây.
“Dũng cảm… hay ngu ngốc?” Giọng nói cười lớn. Tiếng cười vang dội khắp hang động, tạo nên một âm thanh ghê rợn, như hàng ngàn linh hồn đang kêu gào trong tuyệt vọng.
Lâm Đạt không đáp lại. Thay vào đó, anh bước thêm một bước về phía vực thẳm. Cả người anh cảm nhận rõ cái lạnh buốt từ bên dưới, thấm vào từng thớ thịt. Nhưng tâm trí anh vẫn kiên định. Anh đã đi quá xa, đã mất quá nhiều để quay đầu lại.
Ngay khi mũi chân của Lâm Đạt chạm vào rìa vực, mặt đất rung chuyển dữ dội. Từ dưới lòng đất, hàng loạt tia sáng mờ ảo bùng lên, xanh lấp lánh như ma trơi, làm không gian quanh anh trở nên sống động. Những tia sáng chập chờn vẽ lên không trung những hình ảnh kỳ dị, những ký tự cổ xưa và hình bóng của những sinh vật từ thế giới khác. Không chỉ đơn thuần là ánh sáng, mà là linh hồn của những kẻ đã từng hy sinh, những kẻ bị nhấn chìm trong vực thẳm này.
“Ngươi có thể cảm nhận được không? Linh hồn của những kẻ thất bại trước ngươi.” Giọng nói kia lại vang lên, lần này gần hơn, rõ ràng hơn.
Lâm Đạt nhắm mắt, tập trung toàn bộ sức mạnh tinh thần để chống lại sự xâm nhập của những linh hồn đang trôi nổi quanh mình. Anh cảm nhận được sự tuyệt vọng, sợ hãi và đau khổ của họ, nhưng anh không cho phép mình bị lôi kéo vào cơn bão cảm xúc đó. Thay vì vậy, anh để tâm trí mình tĩnh lặng như mặt hồ, chỉ có một ý niệm duy nhất: tiến về phía trước.
Bất ngờ, một trong những linh hồn lao thẳng vào anh. Cả thân thể Lâm Đạt giật mạnh như thể bị một cơn lốc cuốn đi. Nhưng anh không hề yếu đuối. Lòng kiên định và quyết tâm của anh như một ngọn đuốc cháy sáng, xua tan những bóng ma xung quanh. Linh hồn kia bị đẩy lùi lại, tan biến vào không khí như một làn khói mỏng.
"Không thể nào..." – Giọng nói trong bóng tối dần mất đi sự tự tin. "Ngươi... ngươi không giống như những kẻ khác..."
Lâm Đạt mở mắt, nhìn chằm chằm vào vực sâu. "Ta không giống họ. Vì ta đến đây để kết thúc tất cả."
Anh vung kiếm lên, và từ lưỡi kiếm, một luồng sáng mạnh mẽ bùng lên, xé toạc bóng tối. Ánh sáng đó không chỉ đơn thuần là ma thuật mà còn là ý chí của anh, là sự quyết tâm và niềm tin mãnh liệt vào mục tiêu. Anh đã phải trải qua quá nhiều để b·ị đ·ánh gục bởi sự sợ hãi và tuyệt vọng ở đây.
“Ngươi sẽ phải trả giá cho sự tự tin đó!” Giọng nói gầm lên đầy tức giận. Bất ngờ, từ dưới lòng vực, một bóng đen khổng lồ trỗi dậy, mang theo sức mạnh đáng sợ. Đó là một con quái vật có hình dạng dị dạng, nửa người nửa bóng tối, với hàng loạt cặp mắt đỏ rực sáng lóe lên từ mọi hướng trên thân thể.
Lâm Đạt không chần chừ. Anh lao tới, kiếm trong tay phát ra âm thanh rít gào khi nó xuyên qua không khí. Cuộc đối đầu bắt đầu.
Quái vật vung cánh tay to lớn, nhắm thẳng vào Lâm Đạt. Một cơn gió mạnh kèm theo bóng tối bao trùm lấy anh, nhưng anh nhanh chóng né tránh, chân lướt đi như một vệt sáng. Với tốc độ nhanh như chớp, anh nhào tới, vung kiếm cắt ngang một trong những cặp mắt đỏ. Máu đen trào ra từ v·ết t·hương của quái vật, nhưng thay vì gầm lên đau đớn, nó cười lớn.
"Ngươi không thể g·iết ta! Ta là bóng tối, ta là c·ái c·hết!"
Lâm Đạt thở hắt ra, nhưng không lùi bước. "Ngươi không bất tử. Không gì có thể tồn tại mãi mãi, kể cả bóng tối."
Anh tập trung, và lần này, lưỡi kiếm của anh tỏa ra một thứ ánh sáng khác, mạnh mẽ hơn, tinh khiết hơn. Đó không chỉ là ma thuật, mà là sự kết nối giữa anh và linh hồn của những kẻ đã ngã xuống. Họ đã tìm được sự giải thoát qua anh, và giờ họ đang trao cho anh sức mạnh để kết thúc trận chiến này.
Với một nhát chém mạnh mẽ, anh lao thẳng vào quái vật, đâm lưỡi kiếm xuyên qua trung tâm thân thể nó. Một t·iếng n·ổ lớn vang lên, quái vật kêu gào trong đau đớn, tan biến thành làn khói đen.
Hang động rung chuyển mạnh, những linh hồn xung quanh dần tan biến, trả lại sự yên tĩnh cho không gian. Lâm Đạt quỳ xuống, thở dốc, nhưng trong lòng anh biết rằng đây mới chỉ là một trận chiến nhỏ. Còn rất nhiều điều đang chờ đợi phía trước.
Anh đứng dậy, ánh mắt vẫn kiên định như trước, bước đi trong đêm tối mịt mù, tiến về phía những bí ẩn còn chưa được giải đáp.
Sau khi rời khỏi hang động, Lâm Đạt đứng trên đỉnh vách đá, phóng tầm mắt ra xa. Ánh sáng từ mặt trời mờ ảo chiếu lên một khung cảnh điêu tàn, những ngôi làng hoang phế và đất đai cằn cỗi. Gió lạnh thổi qua, mang theo mùi của đất ẩm mốc và thảm thực vật c·hết chóc. Thế giới này đang c·hết dần, một sự suy tàn không thể cưỡng lại, và anh biết mình là một trong số ít người còn lại có thể thay đổi điều đó.
Nhưng trước khi tiến lên, Lâm Đạt cần tìm ra gốc rễ của sự suy tàn. Những gì anh vừa trải qua trong lòng hang chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, và bên dưới là những bí ẩn còn sâu xa hơn, liên quan đến sự tồn tại của chính anh.
Với tâm trí nặng nề, Lâm Đạt quay người lại, tiến vào cánh rừng trước mặt. Con đường phía trước vẫn còn dài và u tối, nhưng không hề có dấu hiệu nào cho thấy anh sẽ dừng lại.
Đi qua khu rừng rậm rạp với những tán lá khô quắt như đã bị lửa thiêu, anh nhận ra nơi này không hề bình thường. Không một âm thanh nào phát ra từ động vật, không tiếng gió thổi qua lá cây. Mọi thứ như bị đóng băng trong một thời gian bất động, và điều này khiến anh cảm thấy lạnh sống lưng.
"Ngươi không nên ở đây..." – Một giọng nói yếu ớt vang lên từ đâu đó trong rừng.
Lâm Đạt dừng lại, mắt anh quét qua các tán cây, nhưng không thể tìm thấy bất kỳ ai. "Ai đó?" Anh hỏi, tay đặt lên chuôi kiếm, đề phòng bất kỳ điều gì có thể xảy ra.
Một cái bóng lờ mờ xuất hiện trước mặt anh, nhưng không phải là một người sống. Đó là một linh hồn, ánh mắt trống rỗng và cơ thể mờ nhạt, như chỉ còn lại phần dư âm của sự tồn tại.
"Ngươi..." Linh hồn nói tiếp, giọng khàn khàn như thể đã qua nhiều thế kỷ. "Ngươi có mang lời nguyền... giống như chúng ta."
Lâm Đạt nhíu mày. "Lời nguyền gì? Ta không mang lời nguyền nào."
Linh hồn chao đảo trong không trung, ánh sáng yếu ớt của nó lấp lánh giữa những cành cây khô khốc. "Ngươi không hiểu. Tất cả những ai bước chân vào vùng đất này đều bị lời nguyền trói buộc. Ngươi không thể thoát khỏi nó."
Anh cảm thấy trái tim mình thắt lại. Đây không phải lần đầu tiên anh nghe về những lời nguyền, nhưng cảm giác lần này khác hẳn. Lời nguyền này không chỉ đơn thuần là một mối đe dọa từ xa xưa, mà có thể là chìa khóa dẫn đến câu trả lời anh đang tìm kiếm.
"Vậy lời nguyền này là gì? Làm thế nào để ta giải thoát nó?" – Anh gặng hỏi.
Linh hồn yếu ớt, gần như sắp tan biến, nhưng vẫn cố gắng đáp lại: "Lời nguyền này... liên quan đến những linh hồn lạc lối trong đêm tối. Chúng ta... đã từng là những người canh giữ... Nhưng sự phản bội... đã làm tất cả sụp đổ. Ngươi phải tìm... nguồn gốc của bóng tối... ẩn sâu bên trong... dưới lòng đất..."
Ngay khi nói đến đó, linh hồn tan biến như làn khói mỏng, để lại Lâm Đạt một mình trong rừng. Sự im lặng trở lại bao trùm, và anh cảm thấy một nỗi bất an lạ lùng, như thể có thứ gì đó rất lớn đang chờ đợi anh phía trước.
Anh tiếp tục tiến bước, nhưng trong lòng không thể xua đi cảm giác lời nguyền đó đã bắt đầu ảnh hưởng đến anh. Những câu hỏi không lời đáp ngày càng nhiều hơn, nhưng điều duy nhất anh biết chắc là mình không thể dừng lại. Không phải bây giờ.
Đêm xuống nhanh chóng, và anh tìm thấy một nơi trú ẩn tạm thời trong một hang nhỏ nằm khuất sau vài tảng đá lớn. Anh đốt một đống lửa nhỏ để giữ ấm, nhưng không dám nhắm mắt ngủ sâu. Bóng tối xung quanh quá yên lặng, không hề giống như bất kỳ nơi nào anh từng đi qua. Có thứ gì đó trong không khí khiến anh cảm giác như mình đang bị theo dõi, nhưng mỗi lần quay lại, anh không thấy gì ngoài màn đêm dày đặc.
Bất ngờ, từ phía ngoài hang, một tiếng động nhỏ vang lên, rất khẽ nhưng đủ để làm anh tỉnh táo hoàn toàn. Anh đứng bật dậy, tay nắm chặt chuôi kiếm, mắt dán vào lối vào hang.
Một cái bóng nhỏ từ từ hiện ra từ màn đêm, chậm rãi bước về phía anh. Đó là một cô gái trẻ, mái tóc dài đen tuyền và đôi mắt sáng lấp lánh trong ánh lửa. Cô mặc một bộ quần áo rách nát, trông không giống ai đó thuộc về thế giới này.
"Ngươi là ai?" – Lâm Đạt hỏi, giọng cẩn trọng.
Cô gái không trả lời ngay, ánh mắt cô thoáng vẻ lo sợ. "Ta là người cuối cùng còn lại... từ một ngôi làng đã biến mất từ lâu. Ngươi là người đầu tiên ta gặp trong nhiều năm qua."
"Ngôi làng của cô?" Lâm Đạt nhíu mày. "Biến mất? Tại sao?"
Cô gái ngồi xuống cạnh đống lửa, đôi mắt vẫn dán vào anh. "Ngôi làng bị lời nguyền bóng tối nuốt chửng. Tất cả dân làng, bạn bè, gia đình ta... đều đã biến mất. Ta là người duy nhất sống sót, nhưng cũng không thực sự sống."
Lâm Đạt cảm thấy có điều gì đó rất không bình thường. Cô gái này không thể là một người sống bình thường. "Cô đã sống sót bao lâu rồi?"
Cô gái ngước mắt nhìn anh, đôi mắt trở nên sâu thẳm và đầy sự mệt mỏi. "Hơn một thế kỷ."
Anh không thể che giấu sự ngạc nhiên. Cô ta có vẻ là một hồn ma, nhưng lại có thể hiện hình như một người bình thường. Sự tồn tại của cô có liên quan gì đến lời nguyền mà anh vừa nghe?
"Cô biết gì về lời nguyền?" – Anh hỏi tiếp, mắt vẫn không rời khỏi cô.
Cô gái cúi đầu, giọng nói lặng lẽ nhưng nặng nề. "Lời nguyền không thể được phá vỡ bằng sức mạnh thông thường. Ngươi sẽ phải đối mặt với kẻ đã tạo ra nó, và để làm được điều đó, ngươi cần thứ sức mạnh mà ngươi chưa có."
Lâm Đạt cảm nhận được áp lực gia tăng. Anh không thể quay lại, nhưng con đường phía trước dường như đầy rẫy những thứ anh chưa sẵn sàng đối mặt.
"Vậy ta cần gì để có thể phá vỡ nó?"
Cô gái nhìn anh, ánh mắt tràn đầy sự bí ẩn. "Ngươi phải tìm đến nơi mà bóng tối bắt đầu, nơi linh hồn của những kẻ lạc lối vẫn đang kêu gào trong tuyệt vọng. Chỉ khi tìm thấy nguồn gốc của sự nguyền rủa, ngươi mới có thể kết thúc nó."