Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Linh Hồn Lạc Lối
Unknown
Chương 8: Bước Đi Trong Bóng Đêm
Lâm Đạt ngồi trước đống lửa, ánh sáng nhấp nháy chiếu lên gương mặt cô gái bí ẩn, tạo ra những bóng đen kỳ dị nhảy múa trên vách hang. Những lời cô vừa nói vẫn văng vẳng trong đầu anh. "Nơi bóng tối bắt đầu..." Câu nói đó ám chỉ điều gì? Liệu có phải nguồn gốc của lời nguyền đang c·hôn v·ùi ở một nơi anh chưa biết đến, hay nó chỉ là một phần của một bí mật lớn hơn?
Anh nhìn cô gái, đôi mắt vẫn ngập tràn sự u sầu và mệt mỏi của một thế kỷ cô độc. "Ngươi có biết chính xác nơi nào là nơi bóng tối bắt đầu không?"
Cô gái im lặng một lúc, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía xa như chìm đắm trong ký ức. Rồi, với một giọng nói khẽ khàng, cô đáp: "Nó nằm ở phía Đông... sâu trong một khu rừng mà không ai dám bước chân vào từ khi lời nguyền bắt đầu. Hàng trăm năm qua, khu rừng đã trở thành một nơi không ai dám bén mảng. Cây cối c·hết dần, động vật biến mất, chỉ còn lại sự lạnh lẽo và những tiếng thét của linh hồn."
"Vậy ngươi đã từng đến đó?" – Lâm Đạt hỏi, dù anh đã đoán được câu trả lời.
Cô gái lắc đầu. "Ta đã từng muốn đi, nhưng không thể. Lời nguyền đã c·ướp đi mọi hy vọng. Nhưng nếu ngươi thực sự muốn kết thúc tất cả, ngươi sẽ phải đối diện với bóng tối đó. Ngươi là người duy nhất có thể vượt qua nó."
Lâm Đạt gật đầu, ánh mắt anh tràn đầy quyết tâm. Từ lúc đặt chân vào thế giới này, anh đã biết con đường trước mắt sẽ không dễ dàng, nhưng anh không ngờ mọi thứ lại phức tạp đến vậy. Giờ đây, không chỉ đơn thuần là sinh tồn, mà anh còn phải đối diện với những thứ ẩn giấu trong lòng đất, trong những bí mật tăm tối mà chỉ một số ít người biết đến.
Sáng hôm sau, khi ánh sáng yếu ớt từ mặt trời xuyên qua lớp mây dày, Lâm Đạt đã sẵn sàng rời khỏi hang. Cô gái đứng bên ngoài, đôi mắt sâu thẳm dõi theo anh, như thể chờ đợi điều gì đó.
“Ngươi không cần phải làm điều này một mình,” cô nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy lo âu. “Có rất nhiều kẻ đã cố gắng, và họ đều thất bại.”
Anh quay lại nhìn cô, nụ cười nhàn nhạt thoáng qua. “Ta biết. Nhưng nếu ta không thử, sẽ không ai có cơ hội. Ngươi hãy ở lại đây, nơi này an toàn hơn.”
Cô gái không nói thêm, chỉ lặng lẽ nhìn theo bóng lưng anh dần khuất xa.
Con đường về phía Đông dẫn anh qua những dãy núi trùng điệp, những con suối cạn khô, và những ngôi làng hoang tàn không một bóng người. Mọi dấu vết của sự sống dường như đã bị cuốn trôi bởi một thứ gì đó khủng kh·iếp, chỉ để lại sự tĩnh lặng rợn người. Trái tim anh thắt lại mỗi khi nhìn thấy những ngôi nhà bị bỏ hoang, những cánh đồng cằn cỗi, và những dấu vết của những con người đã biến mất không một lời giải thích.
Rồi, khi ánh sáng mờ dần và màn đêm bắt đầu bao phủ, Lâm Đạt dừng chân trước rìa khu rừng cô gái đã nhắc đến.
Đứng trước khu rừng, anh cảm nhận rõ ràng một luồng khí lạnh khác thường, như thể bóng tối đang chờ đợi anh từ bên trong. Những cây cối cao lớn, nhưng không còn sự sống. Lá cây đen sì, cành khô héo, và không gian xung quanh tỏa ra sự âm u đặc quánh.
Anh bước vào, cảm giác như mọi thứ xung quanh biến mất ngay khi chân anh chạm vào đất rừng. Cả thế giới như chìm vào một vùng không gian khác, nơi ánh sáng không thể tồn tại, nơi mọi tiếng động đều bị nuốt chửng bởi bóng tối.
Bước đi trong rừng, Lâm Đạt cảm thấy thời gian trở nên kỳ lạ. Không có cách nào để biết rõ mình đã đi bao lâu, nhưng không gian quanh anh vẫn không thay đổi. Những thân cây c·hết khô, những con đường mòn phủ đầy lá mục, và không có một tiếng động nào khác ngoài nhịp thở của chính anh.
Tuy nhiên, không lâu sau, anh bắt đầu nhận ra điều gì đó khác biệt. Những bóng đen lờ mờ di chuyển ở phía xa, chỉ thoáng qua trong khoảnh khắc rồi lại biến mất. Ban đầu, anh nghĩ đó là ảo giác, nhưng càng đi sâu vào rừng, những bóng đen xuất hiện càng nhiều hơn, rõ ràng hơn.
"Ngươi là kẻ lạc đường trong bóng tối."
Một giọng nói vang lên từ đâu đó giữa những tán cây c·hết. Lâm Đạt dừng lại, tay nắm chặt chuôi kiếm, mắt đảo qua mọi phía. Nhưng không có ai, không có thứ gì xuất hiện ngoài bóng tối dày đặc.
“Ngươi không thể tiếp tục nữa,” giọng nói lại vang lên, lần này gần hơn, âm vang như vọng lại từ khắp nơi. “Nơi này không dành cho kẻ sống. Hãy quay lại trước khi quá muộn.”
“Ta không sợ bóng tối,” Lâm Đạt đáp, giọng anh mạnh mẽ và dứt khoát. “Nếu nơi này là nơi bóng tối bắt đầu, thì ta sẽ là người kết thúc nó.”
Bất chợt, một bóng đen lớn xuất hiện từ giữa những tán cây, cao lớn và dị dạng, như thể nó được sinh ra từ chính bóng tối bao quanh. Sinh vật đó không có hình dáng rõ ràng, chỉ là một khối đen đặc quánh, với đôi mắt đỏ rực lấp lánh trong bóng tối.
“Ngươi sẽ c·hết ở đây, giống như bao kẻ khác trước ngươi,” sinh vật gầm lên, giọng nói của nó như tiếng thét đau đớn của hàng ngàn linh hồn bị giam cầm.
Lâm Đạt không do dự, anh rút kiếm, ánh sáng từ lưỡi kiếm bùng lên giữa màn đêm. “Ta không giống họ.”
Sinh vật lao về phía anh với tốc độ kinh hoàng, bóng đen của nó bao trùm lấy mọi thứ, như muốn nuốt chửng cả không gian. Nhưng Lâm Đạt nhanh nhẹn né tránh, kiếm trong tay phát ra một luồng sáng chói lọi, chém mạnh vào khối bóng tối trước mặt.
Tiếng gào thét của sinh vật vang dội khắp khu rừng, nhưng không hề có máu chảy ra. Thay vào đó, bóng đen tan biến thành những làn khói mỏng, tan vào không khí.
Lâm Đạt thở dốc, nhưng chưa kịp nghỉ ngơi, những bóng đen khác bắt đầu hiện ra, bao vây anh từ mọi hướng. Đây không phải là một trận chiến đơn giản. Bóng tối dường như không có hồi kết.
Anh nhận ra rằng, để thoát khỏi nơi này và tiến về phía trước, anh không thể chỉ dựa vào sức mạnh thể chất. Bóng tối ở đây không đơn giản chỉ là kẻ thù vô hình. Nó là hiện thân của nỗi sợ hãi, của những ký ức đau đớn và sự tuyệt vọng đã ăn sâu vào tâm trí của những kẻ từng bị giam cầm trong lời nguyền này.
Lâm Đạt siết chặt kiếm, mắt anh ánh lên sự quyết tâm. Dù có bao nhiêu bóng đen xuất hiện, dù con đường phía trước có mờ mịt đến đâu, anh sẽ không dừng lại.
Anh tiến bước, để lại sau lưng những sinh vật của bóng tối, và tiếp tục con đường tiến sâu vào trung tâm của khu rừng, nơi bí mật của lời nguyền đang chờ đợi.
Lâm Đạt tiến bước, cảm giác như mỗi bước chân nặng trĩu bởi thứ gì đó vô hình đè nặng lên tâm trí. Bóng đêm dường như muốn nuốt chửng anh, nhưng ánh sáng từ thanh kiếm trong tay vẫn là nguồn sức mạnh duy nhất giữ cho tâm hồn anh không bị chìm vào vô vọng.
Bất chợt, phía trước anh, một tiếng thì thầm vang lên, nhỏ nhẹ như gió lướt qua tai nhưng lại đầy sắc bén và lạnh lẽo.
"Lâm Đạt..."
Anh giật mình, đứng sững lại, ánh mắt quét nhanh xung quanh. Không có ai. Chỉ có bóng tối.
“Ngươi không thể trốn khỏi sự thật.”
Tiếng nói vang lên lần nữa, lần này rõ hơn, gần hơn, như thể đến từ chính bên trong tâm trí anh. Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng, làm anh nhớ lại cảm giác lạnh lẽo đầu tiên khi đặt chân vào khu rừng này. Có thứ gì đó đã theo dõi anh từ khi anh bắt đầu hành trình, và giờ nó đang dần lộ diện.
Lâm Đạt siết chặt chuôi kiếm, đôi mắt kiên định, nhưng tim anh đập nhanh hơn. Bóng đêm như đang sống, len lỏi vào từng ngóc ngách của khu rừng, nhưng cái bóng đen này không chỉ là sự vắng mặt của ánh sáng—nó là thứ gì đó khác, sâu xa và đáng sợ hơn nhiều.
“Ngươi là ai?” Lâm Đạt hỏi, giọng điềm tĩnh, nhưng bên trong dậy sóng. Anh không thể để thứ này xâm nhập vào tâm trí mình.
Bóng tối trước mặt anh bất ngờ chuyển động, như một dòng chảy chầm chậm lan ra. Từ đó, một hình dáng cao lớn, mờ ảo dần hiện lên. Không rõ ràng, không hoàn toàn là người, nhưng vẫn có hình dáng tương tự. Đôi mắt của nó lấp lánh trong bóng tối, như hai hố sâu không đáy hút mọi ánh nhìn vào đó.
“Ta... chính là phần tối của thế giới này, là người bảo vệ cho những bí mật mà ngươi không nên biết.”
Lâm Đạt lùi lại một bước, ánh sáng từ thanh kiếm lóe lên mạnh mẽ, tạo thành một vòng sáng bảo vệ xung quanh anh. “Ngươi nghĩ có thể ngăn cản ta? Ta đến đây không phải để quay đầu.”
Sinh vật kia cười khẩy, tiếng cười khô khốc và lạnh lẽo, vang vọng khắp không gian tĩnh lặng. “Ngươi thực sự nghĩ rằng mình có thể thay đổi điều gì đó sao? Thế giới này đã bị c·hôn v·ùi trong bóng tối suốt hàng thế kỷ. Kẻ mạnh nhất cũng chỉ có thể làm một việc—quỳ xuống và cầu xin sự tha thứ từ những thế lực lớn hơn mình.”
Lâm Đạt cười nhạt, ánh mắt sắc lạnh. “Có thể những kẻ khác đã quỳ gối, nhưng ta thì không.”
Sinh vật đó không đáp lời ngay, thay vào đó, nó dần dần di chuyển, lượn lờ quanh Lâm Đạt, như một bóng ma trong đêm. “Ngươi không giống những kẻ khác... Ngươi đã từng bước qua những vực thẳm mà người thường không dám nhìn vào. Nhưng ngươi vẫn còn quá non nớt, Lâm Đạt. Thế lực mà ngươi đối mặt không chỉ là bóng tối đơn thuần. Nó là nỗi tuyệt vọng, là sự phản bội, là ký ức đau thương, là tất cả những gì ngươi chưa từng trải qua.”
Tiếng nói của sinh vật kia ngày càng gần hơn, như thể nó đang cố xâm nhập vào sâu thẳm tâm trí của Lâm Đạt, moi móc những ký ức mà anh cố gắng c·hôn v·ùi.
“Nếu ngươi thật sự muốn tiến bước vào bóng tối, ngươi sẽ phải đối diện với chính bản thân mình trước.”
Bất chợt, không gian xung quanh thay đổi. Khu rừng tối tăm biến mất, thay vào đó, Lâm Đạt đứng giữa một đồng cỏ rộng lớn, nơi ánh sáng mặt trời vàng rực đang chiếu rọi khắp nơi. Anh chớp mắt, cảm giác bối rối tràn ngập tâm trí. Đây là đâu?
Phía xa, anh nhìn thấy một hình ảnh mờ nhạt—một người đàn ông và một cô gái trẻ. Người đàn ông có dáng vẻ mạnh mẽ, đôi mắt sáng rực, và trên tay là thanh kiếm mà Lâm Đạt đang nắm giữ. Còn cô gái, gương mặt thanh tú nhưng ánh lên nỗi buồn khôn tả.
Lâm Đạt tiến tới, tim anh như thắt lại. Cảnh tượng này quen thuộc một cách kỳ lạ, nhưng anh không thể nhớ rõ từ đâu.
Người đàn ông quay lại, nhìn thẳng vào Lâm Đạt. “Ngươi là ai?” giọng nói của ông trầm ấm nhưng đầy quyền uy.
“Ta... ta là...” Lâm Đạt định trả lời, nhưng không thể nói nên lời. Tại sao anh lại ở đây? Đây là nơi nào?
Cô gái bên cạnh bước tới, ánh mắt dịu dàng nhưng chất chứa nỗi đau sâu thẳm. “Ngươi đã quên rồi sao? Đây là nơi tất cả bắt đầu. Nơi mà số phận ngươi đã được định đoạt.”
Lâm Đạt lùi lại, đầu óc anh xoay cuồng. “Không... không thể nào. Đây chỉ là ảo giác.”
Người đàn ông cười nhạt, bước tới gần hơn. “Ngươi không thể trốn khỏi sự thật, Lâm Đạt. Ngươi đã được sinh ra từ nơi này, và đây chính là điểm kết thúc của ngươi.”
Ánh sáng đột ngột tắt lịm, và anh lại quay trở về khu rừng tối tăm. Lâm Đạt thở hổn hển, mồ hôi lạnh toát ra khắp người. Tất cả chỉ là ảo giác, nhưng tại sao nó lại thực đến như vậy?
“Ngươi đã thấy gì?” giọng của sinh vật kia vang lên từ bóng tối, lần này có phần tò mò.
“Không có gì cả,” Lâm Đạt đáp lại, giọng khô khốc. “Chỉ là những trò vặt vãnh của kẻ hèn nhát.”
Sinh vật kia không đáp, chỉ im lặng một cách đáng sợ.
Lâm Đạt thu lại sự tập trung, hướng mắt về phía trước. Anh đã biết rằng con đường này sẽ không dễ dàng, nhưng giờ đây, anh càng hiểu rõ hơn rằng bóng tối này không chỉ là bên ngoài, mà còn ở sâu trong chính tâm hồn anh. Nhưng anh sẽ không dừng lại.
“Nếu ngươi đã quyết tâm bước tiếp,” sinh vật cuối cùng cũng lên tiếng, “thì ta sẽ cho ngươi thấy vực thẳm thật sự.”
Ngay sau đó, bóng tối xung quanh như sụp đổ, và Lâm Đạt rơi thẳng xuống một hố sâu, nơi không có ánh sáng, không có sự sống—chỉ còn lại tiếng gọi ma mị từ vực sâu vô tận.