Linh Thư
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 49: Plot + Enemy Arc.
- Từ từ đã trưởng trấn ?!? Để tiểu nhân nói hết ạ.
- Ờ thế mày định dùng cách nào?
- Trưởng trấn ơi ?! Tiểu nhân có việc cần báo cáo.
Anh đang hướng dẫn các tân binh phương pháp để kéo dài thời gian có thể sử dụng huyết khí. Chỉ cần có thể giữ cho năng lượng không bị thoát ra ngoài như cơn lũ, thời gian sử dụng huyết khí dài hơn nhiều lúc sẽ thay đổi kết quả của cuộc chiến. Một kỹ thuật mà tộc Làng Kè đã gìn giữ qua nhiều thế hệ được họ gọi là "Triền". Cũng nhờ tuyệt kỹ này mà bộ tộc của họ đã tồn tại đến nay chăng?
- Được thế thì tốt quá rồi ạ, đa tạ trưởng trấn.
- Thôi được rồi... Mày mau nói cho tao nghe xem nào.
- Nhưng mà thế thì liên quan đéo gì đến việc thu thuế?
- Từ từ đã trưởng trấn !! Lần này, có thể chúng ta sẽ có thể trở về làng rồi ?
- Có cơ hội lập công rồi ạ!
- Ờ, tao nghe nói bọn nó c·h·ế·t nhiều người vào mùa đông quá đấy mà. Làm gì có hàng hóa mà đem đi đổi? (đọc tại Qidian-VP.com)
- Đám làng Rừng Đá có vẻ đầu têu, bọn nó cử người đi các tộc để trao đổi lương thực, rồi lại vào trấn đổi vũ khí. Bọn này gan lắm đấy trưởng trấn.
- Aaaaaaa (đọc tại Qidian-VP.com)
- Vâng, trưởng trấn. Xin phép ngài sang ngồi riêng một chút được không ạ? (đọc tại Qidian-VP.com)
Đứng trên một mô đất nhỏ được đắp cao hơn mặt đất cỡ 1m, Kun vừa kéo cung làm mẫu, vừa cổ vũ động viên đám tân binh trẻ tuổi. Anh kéo căng chiếc cung tên trong tay như một vầng trăng tròn hoàn mỹ, cơ thể thình thoảng bốc ra từng tia huyết khí nhẹ.
Vân đã nhận ra điều này từ sớm, đợt tấn công vừa qua rất nhiều chiến binh trong làng bởi vì thoát lực mà bị kẻ địch g·i·ế·t ngược lại. Đồng đội hầu như không kịp hỗ trợ khi bạn mình đột ngột bị thoát lực và kiệt sức, trong khi đối thủ đáng lẽ không thể gây ra sát thương được nữa khi bị áp đảo đến như thế. Ngược lại đám dân Làng Kè lại khá ổn định, không có ai bị thoát lực cả, mặc dù họ cũng mỏi mệt sau một cuộc chiến nhờ vậy mà thương vong của họ gần như bằng 0.
- Thằng c·h·ó!
Gã căm ghét những gã thủ hạ ngu ngốc chẳng làm được cái gì ra hồn, chỉ biết khoác lác, bốc phét rằng sẽ giúp gã lập được đại công. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Ngài để tiểu nhân nói hết đã ạ. Theo như tiểu nhân điều tra được. Bọn này tự thành lập một cái gọi là liên minh huyết sư tử. Lúc này bọn chúng cũng tập hợp được hơn 1000 người lại thành một bộ tộc cỡ trung rồi đấy ạ.
- À ra là mày à Sen? Mày về rồi à?
- Láo thật.. Bọn nó không biết các đại tộc đã có luật cấm sát nhập rồi hả. Mà bọn rừng đá yếu ớt thế mà cũng tập hợp được hơn 1000 khẩu cơ á.
- Ái dà. Bọn này gan đấy ! Thằng nào làm ?
- Ầy, bọn chúng c·h·ế·t đám nhỏ thôi chứ không nhiều đâu ạ. Năm nào chả vậy. Bọn nó ngầm trao đổi lẫn nhau để tránh vào trấn nộp thuế đấy ạ.
- Rồi sao !?
Kể từ khi những căn nhà gỗ cũ nát bị dọn và phá dỡ đi hết, ngôi làng lại thừa ra nhiều khoảng trống nhỏ lỗ chỗ khắp nơi chưa được lấp đầy hết. Lúc này, một khoảng sân rộng nhất đang được sử dụng để huấn luyện chiến thuật cho đám tân binh.
- Không phải chúng ta, mà là tao! Tao lập được đại công, trở về đại tộc nhận thưởng. Còn mày, cứ làm tốt việc này, tao sẽ tiến cử mày lên làm trưởng trấn thay tao ở đây.
- Mày nói sai rồi!
- Thà đổ mồ hôi còn hơn bản thân đổ máu, vợ con đổ lệ anh em ạ. Anh em cố lên thêm chút nữa nào!
-Trưởng trấn nói quá đúng, quan trọng là chúng ta không để cho đại tộc biết, mà vẫn bắt được toàn bộ đám rừng đá làm nô lệ để nộp thuế ấy ạ.
- Cái gì ?! Thế mà là chuyện tốt à ?!
Mồ hôi cứ chạy dọc theo trán và má của chúng, khiến đầu tóc, lớp vải sau lưng cũng ướt đẫm như mới chui ra từ bể nước. Kể từ khi tộc làng Kè gia nhập liên minh, chương trình tập luyện của họ cũng nặng nề hơn. Nhất là mỗi người đều phải tập luyện thêm "Cung Thuật" theo hướng dẫn của đám huấn luyện viên từ tộc làng Kè. Với họ mỗi ngày gần đây đều chẳng khác gì địa ngục.. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Thế sao mày không nói sớm hơn?!
- Thằng nào đấy? Mày dám phá chuyện tốt của ông à.
- Vút.. Vút...
Dù sao, Vân cũng đành cố gắng hết sức của bản thân mà thôi, cứ coi như không có sự giúp sức của Phong, anh vẫn đủ tài năng để thống nhất toàn bộ Nam Vực này. Vân tin chắc như thế.
Sĩ kéo Sen bước vào căn phòng kín, đẩy gã ngã sõng soài ra đất. Chẳng cần nói nhiều, hắn với lấy cây roi mây được treo trên tường quật hai nhát xuống lưng Sen.
- Đám Rừng Đá này mới thành lập mà dám đấu đá lung tung, cọ xát với nhiều bộ tộc xung quanh để mở rộng bãi săn. Mấy tộc xung quanh lại ít người hơn nên tức lắm mà không biết làm gì.
- Dạ ?!
Gã đứng dậy kéo chiếc quận rộng thùng thình lên cái bụng mỡ, bỏ lại cô gái với đôi tay bị trói chặt, cơ thể nhiều chỗ vẫn đang bị bầm tím, nằm oặt trên tấm ván giường gỗ lớn.
- khà khà... Chuyện vặt. Nhưng mà mày nghĩ đơn giản quá nhỉ. Đám Rừng Đá này lúc này có bao nhiêu chiến binh mày biết chưa? Mà nếu phải gọi chi viện từ đại tộc thì còn đéo gì mà chiến với chả công nữa? Có khi tao còn bị c·h·ặ·t· ·đ·ầ·u vì để đám dân đen phá luật đấy.
- Aaaiiiiaaa
- Gì cơ?!
- Ờ! Đi sang phòng rượu của tao nói chuyện.
- Là tiểu nhân đây mà! Có việc quan trọng lắm trưởng trấn.
Cơn đau bỏng rát sau lưng khiến mặt Sen vã ra đầy mồ hôi. Gã cố cắn răng chịu đựng để không khiến con thú điên trong gã trưởng trấn lại trỗi dậy thêm nữa.
- Vâng ạ, trưởng trấn đúng là tuệ nhãn như đuốc, tiểu nhân nghĩ mãi mới ra kế hoạch này, thế mà ngài chỉ cần nghe qua một lần là biết. Ghê thật!
++++
Chương 49: Plot + Enemy Arc.
- Vâng! Trước kia không thể, nhưng bây giờ thì có thể ạ.
Gã căm ghét những bức tường đất bẩn thỉu ẩm mốc, nấm rêu mọc chen chúc.
Sĩ mải mê uống từng ngụm rượu lớn cho khuây đi sự buồn chán thảm đạm này. Hắn đã quá chán cuộc sống nơi này, một nơi quá hẻo lánh, quá xa xôi khỏi mọi thứ.
- Chúng ta có thể cử người đến tộc Chân U, tộc Ô Môn, hai bộ tộc cỡ trung này để thông báo việc tăng thuế đợt này. Bọn nó kiểu gì cũng bất mãn đấy. Nhưng nếu ta lại kết hợp bọn nó lại, bảo bọn chúng cử người, cùng với các tộc cỡ nhỏ đánh chiếm bọn Rừng Đá bắt làm nô lệ . Thì thứ nhất, trưởng trấn thu được thuế, chúng ta lập được đại công. Thứ hai, mấy tộc không cần hi sinh mất người để đóng thuế, chỉ cần bắt gọn đám Rừng Đá là đủ, nếu thiếu vài chục người thì chỉ cần cử đám vệ binh trong trấn đi bắt đám lang thang trong rừng cho đủ số quá đơn giản.
- Thế là thế nào?
- À..... Tao hiểu ý mày rồi.
Sen không dám kéo tấm màn che để ngó xem cái chốn địa ngục phía trong đó. Gã chỉ cúi gằm mặt đứng nghiêng người để gọi với vào gã trưởng trấn. Kể cả khi hắn thấy đôi chân trần lông lá bẩn thỉu của gã trưởng trấn, hắn cũng không dám ngẩng lên nhìn gã, cun cút bám sau lưng gã như một con rối hình người. Đã bao đợt hắn bị gã trưởng trấn nổi điên bất ngờ mà lãnh những nhát roi bỏng rát? Làn da gã vẫn đang nổi gai từng đợt khi nhớ lại.
- Vút... Vút..
Vân đành phải vận dụng sức ép để khiến gã tộc trưởng làng Kè phải hạ lệnh truyền thụ phương pháp điều khiển huyết khí đặc biệt này. Anh cũng phải đánh đổi ngược lại bằng cách dạy cho đám làng Kè cách đề luyện Chân Khí.
- Chắc trưởng trấn cũng nhận ra, dạo gần đây nhiều bộ tộc không thường xuyên vào trấn trao đổi hàng hóa nữa đúng không ạ?
Sen cúi thấp đầu, đôi nắm tay bóp chặt. Gã đang tức điên người nhưng nào còn cách nào khác. Thôi, trước mắt tống được con quái vật này đi cũng là điều tốt rồi. Còn chuyện tiếp theo ư? Chắc gã phải tốn công lặn lội khắp vùng này để đến các bộ tộc thuyết phục đám tộc trưởng mất rồi. Phái kẻ khác đi thay sao? Rồi công trạng lại phải chia ra ư? Không! Ít nhất ở lại chốn này thêm 10 năm nữa thì gã phải hưởng thụ như một trưởng trấn mới được.
Cả hai cũng chỉ đi vài chục bước là qua căn nhà đá được ba bốn gã cận vệ canh gác chặt. Bên trong, thực tế cũng chẳng phải thứ quý giá gì để mà canh gác, chỉ đơn thuần là rượu mà thôi. Thế nhưng với gã trưởng trấn thì nó chẳng khác gì vàng bạc châu báu. Nếu có kẻ dám uống trộm lấy một ngụm thôi, chắc có lẽ phải trả lại bằng một thùng máu.
Chỉ cần một lần lập công thôi.. Gã thầm nghĩ. Chỉ với một chiến công là đủ để gã chuộc mọi tội lỗi để trở lại với bộ tộc. Gã đã ở nơi này đến 10 năm mà chưa từng được gặp vợ con. Người khác cứ ngưỡng mộ hắn, cứ cho rằng hắn sống như một ông vua ở nơi này. Với hàng trăm tên thủ hạ phải nghe lệnh, hàng tá tên nữ nô hầu hạ, không phải chịu cực nhọc, không phải gặp nguy hiểm. Nhưng mọi thứ chỉ có lúc đầu thôi, chứ 10 năm như vậy cũng chẳng đem lại cái mẹ gì cho gã. Gã đã quá chán ghét nơi này.
- Mày biết thuế gấp đôi là cần bao nhiêu người không? 1000 nhân khẩu đấy. Mày nghĩ bọn dân đen kia không biết phản kháng hả. Mày làm cách nào mà bắt được 1000 người?
Tuy rằng, điều kiện để tạo thành liên minh cũng bao gồm việc chia sẻ kiến thức cho nhau. Sớm hay muộn anh cũng phải dạy cho họ mà thôi, thế nhưng Vân vẫn có cảm giác khi anh dạy họ tu luyện Chân Khí theo võ học thì đám Làng Kè có cảm xúc rất lạ. Cứ như kiểu bắt được vàng mà lại cứ giấu diếm không dám lộ ra vậy. Vân không rõ liệu ai mới là người chịu thiệt hơn đây? Nhưng ít ra chiến lực của toàn bộ liên minh đã lên một tầm cao mới. Anh đã bắt đầu chia nhiều nhóm nhỏ điều tra các cánh rừng xung quanh để bắt đầu tìm cách mở rộng vùng đất săn bắn. Nhưng trong lúc cần thiết này, Phong lại kéo người đi đâu mất. Đôi khi Vân thật sự khó hiểu với nhiều quyết định của Phong. Liệu anh có xứng đáng để làm thủ lĩnh? Liệu một thủ lĩnh có nên thoắt ẩn thoắt hiện như thế hay không đây?
Thôi thì gã đành luồn tay dưới lớp áo tên nữ nô thơm non này vậy, gối tạm cái mặt béo đầy mỡ, đầy rượu lên cái bầu ngực căng chín này ngủ tạm vậy thôi. Chỉ là giấc mơ này lại bị cắt đứt bởi một tiếng hô lớn ngay phía ngoài.
- Trưởng trấn !! Tha lỗi cho tiểu nhân.. Có việc gấp thật sự ạ..
- Mày lại lần nữa làm tao điên tiết. Tao đã dạy mày bao nhiêu lần mà mày không chịu nhớ hả?
- Đại tộc gửi tin báo đợt thu "thuế người" sắp đến rồi ạ. Đợt này trong đại tộc thông báo thuế tăng gấp đôi.. Trấn nào nộp đủ thuế sẽ được tính đại công. Trấn nào nộp thuế không đủ sẽ phạt trưng dịch thêm 5 năm nữa..
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.