Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 138: Chủ nhân, để em giúp ngài!

Chương 138: Chủ nhân, để em giúp ngài!


Hắn định đột phá ở bên ngoài để tránh có chuyện phát sinh, nhưng mà không phải tìm một toà nhà bình thường để đột phá, mà hắn lại có ý hay hơn, chính là đi vào trong kỹ viện.

“Vào trong kỹ viện, để làm gì chứ?” Thiết Thiệt ngạc nhiên, đưa đầu sang hỏi Cao Phong.

“Đừng nói ngươi học đâu cái thói vừa đột phá vừa ngắm trăng hoa mây mưa nha!”

“Trăng hoa mây mưa gì chứ, ngươi cứ nghe ta, ta đã tính hết rồi!” Cao Phong cười cười đáp lại, ánh mắt giống như người đã trưởng thành, chẳng còn dáng vẻ của người mới mười sáu tuổi nữa.

Nhìn thấy hắn như vậy, Thiết Thiệt lại có chút cảm thán, cảm giác Cao Phong bây giờ khác xa với thằng bé đã cứu Phạm Bá vào thời gian trước. Chỉ với nhiêu đó thời gian mà đã làm hắn khác đi rất nhiều, suy nghĩ cùng cách hành động giống như đã trải qua trường đời nhiều năm tháng vậy.

Nhưng mà nhờ vậy lại có điểm tốt, những hành động mà suy nghĩ của hắn bây giờ tự nhiên lại hợp với vẻ ngoài của hắn, một người ở độ tuổi đã ngoài ba mươi.

Thiết Thiệt thấy vậy thì chỉ biết lắc đầu, nó bây giờ rốt cuộc cũng tin vào lời Phạm Bá nói lúc đó, tên nhóc sau này sẽ làm nên được việc lớn!

. . .

Thời tiết khu vực phía Nam đại lục càng đến giữa mùa hè thì càng nóng gắt hơn, nhiệt độ như thiêu như đốt khiến ai cũng chẳng muốn đi ra ngoài, chỉ ở trong nhà mà hưởng thụ.

Tuy vậy bên trong một tòa thành lớn dưới chân của núi Thất Huyết, lại đang có vô số người nhộn nhịp đi lại khắp nơi. Bọn họ tuy phải đối mặt với cái nắng gay gắt, mồ hôi chảy ròng ròng, nhưng vẫn không có khắc nào ngừng nghĩ, liên tục hoạt động bất kể ngày đêm.

Ngay giữa đường phố này, xuất hiện một người với vẻ ngoài trung niên, vai to lưng lớn, bên ngoài khoác một chiếc áo xanh lam hơi đậm màu. Người này vừa đi vừa nhìn xung quanh, có vẻ rất tò mò với mọi thứ nơi đây.

Ánh mắt hắn đang nhìn láo liên, đột nhiên dừng lại ở trên một tòa lầu lớn ở trước mặt. Nơi đó là một kỹ viện lớn, được đặt ngay tại con phố sầm uất nhất trong thành, có tên là kỹ viện Mê Tửu.

Trước kỹ viện có vô số người phụ nữ sinh đẹp đang đứng, liên tục đưa tay mời gọi những vị khách chơi vào trong thưởng thức cái đẹp. Mùi hương thơm trên người bọn họ tỏa ra nồng nặc, khiến ai đi ngang dù không để tâm đến mấy cũng phải ghé cổ nhìn sang, hít lấy một hơi rồi mới có thể đi tiếp.

Bước chân người trung niên dừng lại cách xa kỹ viện tầm hơn hai chục trượng, đã nghe mùi hương thơm nồng xông vào hai cánh mũi. Hắn thở mạnh một cái, rốt cuộc mới cất bước đi thẳng tới chỗ kỹ viện kia.

“Vị khách này, hoan nghênh xin mời vào, xin mời vào!” Một người phụ nữ lả lướt nói.

Cô ta dùng đôi môi đỏ chót của mình thốt lên vài tiếng dịu dàng, đôi tay mềm mại thướt tha nhanh chóng lướt qua bờ vai của người trung niên. Sắc đẹp của cô ta đúng thật là quá động lòng người, mị lực kinh hồn, thân hình khiêu gợi đã khiến cho không ai có thể cản được nỗi niềm thèm muốn.

Đôi mắt với bờ mi cong cong của cô ta liên tục chớp chớp, nét yểu điệu liên tục được phô bày, khiến cho bất kỳ ai dù không muốn cũng phải đi vào thưởng thức một lần. Hình tượng cô ta lúc này có thể nói, giống như một người đang đánh cá, dùng lưới tình thu hết một mẻ cá lớn mê sắc.

Mà người trung niên kia sau khi được cô ta tiếp cận, cũng không vội nói gì, cố gắng giữ lấy bình tĩnh. Đằng sau gáy hắn bí mật toát ra vài giọt mồ hôi, đè nén căng thẳng mà vội vàng bước lên phía trước, nói.

“Ta tới đây chơi, cô có thể sắp xếp cho ta một phòng được không, kèm thêm... kèm thêm...”

“Ây da, vị trung niên này, có phải đang muốn kèm thêm vài ba mỹ nhân đến để hầu hạ phải không, có ngay có ngay!” Người phụ nữ xinh đẹp, vừa uyển chuyển động tác khiêu gợi, vừa nói.

“Không... không... ý ta là gọi cho ta một người phụ nữ nào mà bình thường một chút, không cần phải quá xinh đẹp đâu!” Người đàn ông đáp lại.

“Vậy được, có ngay có ngay, mấy em đâu, mau dẫn vị khách này đến phòngg!” Người phụ nữ kia lại nói, âm giọng càng nói càng khiến người ta mê say.

Nghe thấy vậy, người đàn ông trung niên kia mới cất bước đi thẳng, đi theo sự chỉ dẫn của mấy người phụ nữ khác ở đây. Hắn thầm đè nén sự rung động trong lòng, bước đi đã lấy lại vững chắc hơn lúc nãy đứng trước mặt người phụ nữ xinh đẹp kia.

Mà dáng vẻ này của hắn, làm sao qua được con mắt thâm niên của người phụ nữ xinh đẹp kia, khiến cô ta thầm cười trong lòng. Nhưng mà cô ta cũng không có nghĩ nhiều, chỉ thầm cho rằng chắc hẳn là một người nào đó lần đầu đi tới chỗ như này, còn có chút chưa quen.

“Em đâu, lại đây, thấy người vừa mới tới kia không, em thay ta phục vụ chu đáo cho vị khách đó nha!” Người phụ nữ kia kéo một người lại gần rồi nói.

“Tới đây, tới đây, vị khách này xin mời, xin mời...”

Cùng lúc này, trên tòa lầu hai của một quán ăn gần đó, có một người vừa rồi đã nhìn thấy hết toàn bộ cảnh tượng của người trung niên mới vào trong kỹ viện kia.

Người này vừa cầm ly trà vừa quan sát, lại khẽ đưa một miếng xương thịt vào trong miệng, cặp mắt lại có chút thất vọng.

Đầu của hắn ta gật gù, lấy từ trong miệng ra một chiếc xương ném thẳng xuống gầm bàn ăn, lập tức có một con c·h·ó gần đó liền chạy lại.

“C·h·ó con, ngươi ăn xương của ta, không chừng còn vinh dự hơn tên ở dưới kia nữa đó!” Người ngồi trên bàn liếc xuống, nói.

Hắn trông thấy con c·h·ó chạy ra xa, đoán rằng nó tha xương của hắn tới một nơi nào đó lén ăn, lại không nhìn nữa mà quay đầu nói.

“Tưởng đâu hắn là bậc kỳ nhân thế nào, bản lĩnh gớm ra sao, hóa ra chỉ là một tên ham mê cái đẹp, thích trăng hoa mây mưa mà thôi. Hèn gì tuổi đã ngoài ba mươi mà còn chưa đột phá Tôi Thể, vậy mà cũng vào được bờ Đông, đúng là c·h·ó táp nhầm ruồi mà!”

“Các vị trưởng lão sai ta đi theo dõi hắn, nghi ngờ hắn là cao thủ ẩn mình, nào ngờ chỉ là một tên biến thái mà thôi, vậy thì còn theo dõi làm gì nữa chứ!”

Người này nói vài tiếng, tiện thể nhổ một bãi nước bọt lớn xuống sàn nhà, sau đó xẹt một cái liền rời khỏi đây. Hắn ta có vẻ ghét nhất là loại người ăn chơi đàng điếm, cho nên vừa trông thấy là không chịu được, phỉ bán vài câu thì lập tức rời đi cho khỏi làm bẩn tâm nhãn.

Mà con c·h·ó kia vừa thấy hắn rời khỏi, liền lập tức chạy ra phía bên ngoài để xem xét. Nó dùng thần thức của mình nhìn tới, phát hiện người kia hình như đã đi ra khỏi thành, không còn một chút khí tức.

Nó lập tức ngưng thần, truyền một đường thần thức đi vào trong kỹ viện trước mặt kia, đưa đến nơi mà nó cần tới. Ngay khi cảm nhận được thần thức đã tới đích, nó mới nhanh chóng chạy đi lẻn vào trong kỹ viện.

Nó tìm một chút, cuối cùng tìm thấy người trung niên kia đang ngồi một mình trong một căn phòng lớn, xung quanh là mùi nước hoa ngào ngạt. Mà người kia ngay khi thấy nó chạy tới, vội vàng cẩn thận xung quanh, dùng thần thức mà nói.

“Thiết Thiệt, ngươi thám thính sao rồi, có phải có người theo dõi ta đúng không?”

“Lần này ngươi giỏi đó, đúng là có người theo dõi, nhưng mà hắn thấy người đi vào trong kỹ viện thì nghĩ ngươi ăn chơi xa đọa, cho nên có vẻ thất vọng mà bỏ đi rồi!” Con c·h·ó kia đáp lại.

Con c·h·ó này xoay người một cái, hóa thành bộ dáng như con hổ có hai cái cánh nhỏ, lập tức bay đến bên cạnh người trung niên kia. Thì ra nó chính là Thiết Thiệt, sau khi lĩnh ngộ được thuật cải trang mà Đăng Quân tặng cho, nó cũng có thể hóa thành các dạng thú khác.

Nhưng mà nó không thể biến hóa nhiều, chỉ biến được vài dạng mà thôi, vừa rồi lại biến thành bộ dạng của một con c·h·ó nhỏ bình thường. Nó bay bên cạnh người đàn ông kia, mở miệng nói.

“Mà Cao Phong, bên ngươi ổn không vậy, định khi nào thì đột phá!” Thiết Thiệt nói.

Thì ra người ngồi bên cạnh nó không ai khác chính là Cao Phong, hắn như đã bàn trước với Thiết Thiệt, cho nên hôm nay mới tới kỹ viện này để đột phá. Nhờ vào suy tính của hắn lúc trước, liền khiến cho người theo dõi kia thấy hắn vào kỹ viện thì không nghi ngờ nữa, thoát khỏi tai mắt lần này.

Cao Phong nhìn Thiết Thiệt cười cười, nhớ lại tình cảnh của mình lúc nãy, khiến hắn không nhịn được thầm than một tiếng.

“Quả thật mị lực của phụ nữ rất mạnh mà, còn đáng sợ hơn áp lực khi đứng trước yêu thú nữa!” Cao Phong thầm nghĩ.

Hắn nhìn về phía Thiết Thiệt, nói:

“Mà Thiết Thiệt, ngươi có thật là có thể thi triển một pháp trận kết giới, giúp ta đột phá mà không ai có thể phát hiện đúng không. Căn phòng này là ta cố ý dùng rất nhiều vàng để đổi đó, nó là nơi xa nhất, cũng là vắng nhất so với trung tâm kỹ viện rồi!”

Thiết Thiệt bay xung quanh phì cười, nó đáp:

“Ngươi yên tâm, lát nữa ngươi cứ tự mình ứng phó, khi nào chuẩn bị đột phá thì nói với ta, ta có thể giúp ngươi!”

“Được, ta trông cậy vào bản lĩnh của ngươi!”

Đột nhiên vừa mới nói xong, bỗng bên ngoài có vài ba tiếng gõ cửa vang lên, khiến cho cả Cao Phong và Thiết Thiệt đều tập trung. Thiết Thiệt lập tức bay đi tránh mặt, để lại Cao Phong tự mình ứng phó với tình huống này.

“Ai đó, ai đang ở ngoài!” Cao Phong nói.

“Là em, em là người đã được phân công để phục vụ chủ nhân!” Người bên ngoài đáp lại.

Không kịp để Cao Phong nói tiếp, người bên ngoài đã đẩy cửa đi vào, khiến cho Cao Phong có chút bất ngờ. Trước mặt hắn hiện ra hình ảnh của người con gái chắc chỉ vừa hai mươi, cơ thể đầy đặn, nhan sắc cũng không quá lộ liễu, chuẩn với yêu cầu mà hắn đã nói ban đầu.

Tuy nhan sắc của cô ta không lộng lẫy như những người phụ nữ dưới kia, nhưng làm cho Cao Phong có cảm giác như nhìn thấy một thứ gì đó rất khác biệt, một đóa hoa lan thanh tao giữa một rừng hoa tầm gửi.

“Xin cho em xưng bằng chủ nhân. Chủ nhân, để em phục vụ cho ngài!”

Chương 138: Chủ nhân, để em giúp ngài!