Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Loạn Thế Cường Sinh
Unknown
Chương 145: Hảo cảm
Cao Phong đưa mắt nhìn xuống, thấy ở dưới đó là một tòa kiến trúc nhà ở có phần đơn sơ, chẳng giống chút nào với dáng vẻ siêu phàm của cường giả. Trước nhà là một giếng nước với cả đống rơm, chẳng hiểu trưởng lão Bạch Thiện Nhân bày trí như vậy để làm gì.
Hắn cùng ông ta đi xuống dưới bước vào trong phủ, liền có một người giúp việc chạy ra, được trưởng lão Bạch Thiện Nhân phân phó gì đó mà đi ngay.
Tiếp theo ông ta dẫn Cao Phong vào phòng chính của mình, tuy nơi này có hơi lộn xộn nhưng chỉ cần Bạch Thiện Nhân hất tay một cái, mọi thứ liền trở lại ngăn nắp như ban đầu.
“Ngồi xuống đi!” Trưởng lão Bạch Thiện Nhân nói, trên miệng nở nụ cười nhẹ.
Ông ta khoanh chân ngồi xuống dưới sàn nhà, phong thái rất thoải mái, chẳng có chút chú ý gì tới hình tượng của mình. Kể ra từ khi Cao Phong theo nghe ông ta giảng tới nay, tuy không chú ý lắm nhưng đôi lúc cũng nhận ra tính cách của vị này hơi có phần phóng khoáng.
Sau tiếng nói của trưởng lão, Cao Phong cũng nhẹ nhàng đặt người ngồi xuống dưới, hắn trầm ngâm một lúc rồi lại mở miệng nói:
“Thưa, trưởng lão gọi học trò tới đây là có gì dạy bảo!”
“Kể cho ta về chuyến đi này của ngươi!” Bạch Thiện Nhân đột nhiên nói.
Trưởng lão Bạch Thiện Nhân nói xong lại đưa tay vỗ vào túi trữ vật, lấy ra một tẩu thuốc dài, dùng hai ngón tay ma sát mà tạo thành tia lửa châm ngòi cho điếu thuốc, bắt đầu đưa lên miệng phì phèo.
Mà Cao Phong bên cạnh nghe ông ta nói vậy thì cũng có phần an tâm, hắn tuy ban đầu cũng đoán được mục đích mà ông ta gọi mình tới đây, nhưng giờ lại càng cảm thấy rõ ràng.
Hắn bắt đầu kể lại, đem việc đã trải qua nói ra hết một lần. Nhưng mà Cao Phong cũng không có nói toẹt ra hết, chỉ nói bản thân cảm thụ được thiên lôi, thành công triệt tiêu nỗi sợ trong lòng mà thôi.
Còn việc hắn cảm ngộ được thần thông của thiên lôi, Cao Phong không hề nhắc tới chuyện này.
“Học trò còn nhiều cái chưa thông suốt nên chưa cảm ngộ được sâu, xin trưởng lão tiếp tục giảng giải cho học trò nữa cuốn Lôi Thực còn lại!” Cao Phong kính cẩn cúi đầu nói.
Nghe được lời hắn nói, vị trưởng lão Bạch Thiện Nhân bỗng nhiên phun một ngụm khói lớn ra trước mặt. Cả không gian bị một màu trắng từ khói thuốc bao trùm, khiến khuôn mặt của ông ta cũng bị ẩn lại trong đó.
Sắc mặt hiện tại của Bạch Thiện Nhân có chút thay đổi, trong lòng cảm thấy hơi nghi ngờ với câu nói vừa rồi của Cao Phong.
“Tên nhóc này đang giấu tài sao, mà vậy cũng được, dù gì thủ đoạn giấu tài để nhờ người dạy bảo cũng giống như đúc với ta năm đó. Đã vậy thì ta truyền thụ tiếp cho hắn xem sao!” Trưởng lão Bạch Thiện Nhân thầm nghĩ.
Ông ta thầm nhớ lại cảnh tượng năm xưa, khi đó ông cũng tu theo thần thông hệ Lôi này, nhưng vì tông môn không coi trọng thuộc tính lôi, cho nên ông ta luôn bị chèn ép rất lớn từ phía những người khác, kể cả thầy của mình.
Sỡ dĩ có sự chèn ép này là vì thần thông của Thất Huyết luôn lấy sinh huyết làm chủ đạo, nhưng Lôi lại là thuộc tính không kết hợp được với huyết thuật, đâm ra trở thành một cái gai trong mắt người khác.
Vì vậy nên không có ai chỉ dạy thần thông cho ông ta, cũng bởi các vị trưởng lão lúc đó đều chẳng một ai có thuộc tính tương đồng với Bạch Thiện Nhân.
Nhưng vì bản tính ương bướng của mình, Bạch Thiện Nhân không những không cảm thấy có gì đáng buồn, trái lại càng quyết tâm vươn lên. Ông ta muốn mình giành được một trong những giọt thất huyết, dùng nó như lời tuyên bố của bản thân đối với mọi người.
Và như đã được trời cao giúp đỡ, bằng sự kiên trì tự mình tìm tòi, cuối cùng Bạch Thiện Nhân cũng sở hữu được một giọt thần huyết truyền thừa.
Giọt thần huyết trong người ông ta không mang thuộc tính lôi, tuy không thể khai phá sức mạnh của huyết thuật, nhưng cũng giúp cho ông rất lớn về mặc tăng tiến tu vi của mình.
Bạch Thiện Nhân là người thích làm gì thì làm, không ai trong tông là quản được ông ta. Ông ta lập ra một giảng đường để chỉ dạy cho những học trò mang thuộc tính lôi, muốn giúp bọn họ không mắc phải tình huống như mình năm đó.
Nhưng mà giảng đường của ông ta có rất ít người theo học, đã vậy những học trò còn vô cùng lười nhát, bởi vì chịu sự ghẻ lạnh trong tông mà lại mang tâm thế trì trệ. Kết quả vì vậy mà sự tiếp thu kèm cảm thụ rất thấp.
Bạch Thiện Nhân thấy vậy cũng đau đầu, định dẹp bỏ giảng đường này, nào ngờ ông ta nhìn trúng được Cao Phong, ông ta cũng nghĩ phải đem toàn bộ những thứ bản thân học được trong mấy trăm năm truyền lại cho kẻ này.
“Được rồi, được rồi, trong tông này cũng không có nhiều kẻ tu thuộc tính lôi như ngươi. Nói đi, ngươi có khó khăn gì cứ nói ra, ta sẽ giúp ngươi lý giải theo những gì ta biết!” Bạch Thiện Nhân cười khà khà nói.
Cao Phong nghe vậy liền thay đổi sắc mặt, lập tức cúi người cảm tạ, sau đó mới nói ra những thứ mà hắn chưa hiểu.
Trưởng lão Bạch Thiện Nhân cũng không có gì khó khăn, đối với người có khả năng như Cao Phong thì lại càng yêu thích, cho nên lý giải cũng rất cặn kẽ.
Ngoài ra ông ta còn cho hắn một số cuốn điển tịch mà bản thân đã tích góp và chọn lọc, trong đó còn có một số ông vẫn chưa hoàn toàn tiếp thu hết kiến thức bên trong.
Cao Phong nhận lấy thì vẻ mặt liền mỉm cười, cúi đầu cảm tạ sau đó lại xin lui mà trở về tu luyện. Hắn nhận được cái gật đầu của Bạch Thiện Nhân thì liền lần nữa cúi đầu, phóng người hóa thành một đường ánh sáng vàng mà bay khỏi đây.
Nhìn thấy Cao Phong rời khỏi, Bạch Thiện Nhân mới phì phò ra một ngụm khói lớn, cười nói:
“Người trẻ này có gì đó là lạ, nhưng mà kệ vậy, ta cũng chẳng quan tâm! Phì!”
. . .
Cao Phong đi về phòng, hắn từ hai ngày nay liên tục tu luyện, cho nên giờ đây muốn nghĩ một chút cho khỏe. Bước chân của hắn nhanh chóng đã về tới phủ của mình, liền tiến tới giường mà đánh một giấc cho tới sáng mai.
Ngay sáng hôm sau, khi mọi thứ còn chưa thức dậy thì đã thấy Cao Phong trở lại hoạt động. Hai mắt hắn lóe lên một màu sáng năng động, cảm thấy cơ thể đã hoàn toàn hồi phục, có thể tiếp tục quá trình tu luyện của mình.
“Bây giờ ta làm sao để tìm cách cứu thầy Phạm Bá đây, ta cũng đã đi được mấy tháng rồi, nếu cứ tiếp tục thế này sợ là nguy mất!” Cao Phong đột nhiên ngồi xuống bàn, thầm nói.
Tâm trạng đang tốt của hắn bỗng nhiên xụ lại, trong lòng có sự khó khăn đối với việc phải làm sao để tìm cách cứu lấy Phạm Bá. Cao Phong mang vẻ mặt suy tư của mình ngồi xuống, đột nhiên Thiết Thiệt từ trong túi vọt ra nói:
“Ta biết nè Cao Phong, sao ngươi không thử hỏi Linh trong món thần binh kia của ngươi thử xem. Nó được tạo ra lâu lắm rồi, có thể nó sẽ biết gì đó!”
“Hỏi nó sao, chúng ta còn chưa biết có linh hay không mà, vả lại chẳng phải nói thực lực của ta chưa đủ, không thể khiến Linh chịu ra mặt hay sao!” Cao Phong thở dài đáp, giọng điệu cũng có phần trầm tư.
Trong thời gian vừa qua, hắn chạy đi khắp tông môn, chỗ nào có tài liệu đọc được thì hắn đều đã đọc hết, vậy mà chẳng tìm được thứ gì liên quan đến thần thông của vị trưởng lão Mai Tráng kia.
Giống như những ghi chép chi tiết về ông ta đã bị xóa hết, đồng thời hắn cũng nghĩ nếu có thì phải ở trung tâm của bờ Tây. Nhưng khổ nỗi là học trò của hai bờ thường không được đến bờ đối diện nếu không có sự cho phép, hơn nữa Cao Phong cũng không dám liều mà đi xem lén.
Hắn sợ một khi b·ị b·ắt gặp, nếu chỉ đơn giản là xem trộm thì không sao, còn nếu như để họ biết được sự thật của mình, sợ rằng sẽ thật sự nguy hiểm.
“Việc này không được, chẳng lẽ phải thật sự thử tìm thông tin từ Linh trong binh khí này hay sao! Nhưng mà tu vi của ta..!” Cao Phong nói thầm, hắn thật sự rất khó để quyết định.
“Thôi vậy, cứ thử một lần, còn nước thì còn tát mà!” Cao Phong lại nói.
“Đúng rồi đó, ngươi cứ thử đi, biết đâu lại gặp vận may!” Thiết Thiệt nghe được thì gật đầu, đồng tình với ý định của Cao Phong.
“Nhưng trước tiên phải tăng sức mạnh cái đã, ta muốn đi làm nhiệm vụ tông môn!”
“Nhiệm vụ tông môn sao?”
“Đúng vậy, số điểm vinh dự mà mỗi nhiệm vụ nhận được, ta sẽ lấy nó để đổi đan dược, kèm theo tích trữ để sau này đổi tài liệu cần thiết nữa!” Cao Phong nghiêm túc nói.
Hắn được trưởng lão Bạch Thiện Nhân nói qua một lần, trong tông môn ngoài trừ ông ta ra thì không còn chỗ nào có thể tìm được thần thuật liên quan đến thuộc tính lôi.
Vì vậy mà Cao Phong cũng không cần đổi công pháp khác làm gì, hắn nghĩ phải dùng điểm vinh dự đổi lấy đan dược, sớm ngày tiếp tục việc đột phá tu vi.
Nghĩ là làm, Cao Phong liền thu xếp mọi thứ, lập tức đi đến chỗ thư viện để nhận nhiệm vụ mà làm. Hắn tranh thủ đi ngay, bởi vì nếu đi muộn sợ rằng những nhiệm vụ hấp dẫn sẽ bị người khác làm hết mất.
Chỉ cần một chút thời gian phi hành, cuối cùng đã thấy thân thể Cao Phong xuất hiện ngay trước bảng nhiệm vụ. Trên bảng này có vô số tấm ngọc giản khác nhau, mỗi tấm lại hiển thị một màu, giống như có sự phân chia độ khó đối với các nhiệm vụ tông môn.
Cao Phong đi tới chỗ đó, quan sát một chút. Nơi đây tuy còn rất sớm nhưng đã có không ít học trò đi tới làm nhiệm vụ. Bọn họ ai cũng nhao nhao, hình như đang tìm một nhiệm vụ phù hợp với mình.
Cảm thấy có sự khó hiểu, Cao Phong mới lập tức đi tới một người thanh niên chững chạc gần đó, cúi đầu cung kính nói.
“Anh cho ta hỏi, nhiệm vụ trên bảng này có sự phân chia độ khó như thế nào?” Cao Phong ra lễ, giọng nói âm trầm thể hiện hòa khí.
Người thanh niên kia sau khi nghe được tiếng Cao Phong vang lên, thái độ tuy đang tìm nhiệm vụ nhưng cũng vui vẻ đáp.
“Là người lần đầu làm nhiệm vụ sao, chắc hẳn là mới nhập môn. Để ta nói cho ngươi qua một lần, nhiệm vụ ở đây được xếp độ khó tăng theo màu sắc của ngọc giản, chính là từ trắng, xanh lam, tím, cam, đỏ!”
Người thanh niên mở lời nói, hắn giải thích qua một lần cho Cao Phong hiểu về sự phân chia nhiệm vụ ở đây.