Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Loạn Thế Cường Sinh
Unknown
Chương 147: Lần nữa thăm dò
Cao Phong nhìn vào tấm lệnh bài hiển thị số điểm vinh dự của mình, khuôn mặt cũng hiện lên một vẻ vui mừng. Ngày hôm nay hắn thật sự phải hoạt động rất nhiều, hết tiêu diệt yêu thú rồi lại đi tìm các loại cây thuốc, đủ mọi loại nhiệm vụ từ trên trời xuống dưới đất.
Đổi lại là bây giờ đây, sau khi hoàn thành xong ba nhiệm vụ, Cao Phong cũng đem về cho mình được ba ngàn điểm vinh dự. Ngoài số điểm này ra, hắn còn tích góp được mấy viên đan dược khác nhau.
Những viên đan này không phải là đan dược dành cho việc tu luyện phát triển tu vi bản thân, chỉ là loại dùng để bù đắp hao tổn trong lúc chiến đấu. Cao Phong nghĩ phải để dành mấy loại đan dược này, chờ khi nào lâm vào cuộc chiến thật sự thì mới dùng.
“Tiếp tục làm nhiệm vụ!”
Vào mấy ngày tiếp theo, ngày nào Cao Phong cũng đi từ sớm để nhận nhiệm vụ tông môn, tranh thủ làm được rất nhiều. Thời gian trôi qua thêm một tháng, hắn cuối cùng cũng đã kiếm về cho mình tầm năm mươi ngàn điểm vinh dự.
Với số điểm vinh dự mà hắn kiếm được này, hiển nhiên là Cao Phong có thể đổi được năm viên đan dược cấp bốn, giúp cho việc đột phá lên Tôi Thể hậu kỳ sẽ nắm chắc trong lòng bàn tay.
Ngoài ra trên bảng thành tích nhiệm vụ, tên của Cao Phong còn may mắn lọt vào danh sách mười người làm nhiều nhất tông môn, khiến cho nhiều người cũng trở nên chú ý tới hắn.
“Cứ tiếp tục thế này, khả năng của ta sẽ tăng mạnh, lúc đó có thể thăm dò thêm lần nữa món thần binh kia rồi!” Cao Phong nói với Thiết Thiệt.
“Ngày mai ngươi đi đổi năm viên đan dược về đây, sau đó chúng ta lại tìm một chỗ ở ngoài để đột phá!” Thiết Thiệt đáp lại.
Nghe được lời của nó, Cao Phong liền cười lên mà gật đầu. Hắn nghĩ chắc rằng hiện tại cũng chẳng còn ai để ý tới hắn nữa, nhưng để cho an toàn thì vẫn nên ra ngoài để thực hiện thì hơn.
Lập tức quyết định như vậy, Cao Phong liền đi tới phòng đan dược của tông môn Thất Huyết, dùng số điểm của mình để đổi lấy mấy viên đan dược cấp bốn. Đan dược cấp bốn này tuy với tu sĩ cảnh giới cao hơn thì không đáng gì, nhưng đối với Cao Phong lại rất có hiệu dụng.
Hắn nhắm chừng chỉ cần năm viên này, bản thân sẽ thành công đạt được trình độ Hậu kỳ của tiểu cảnh Tôi Thể. Hơn nữa một khi tu vi gia tăng, Cao Phong sẽ lại lần nữa thăm dò Linh của binh khí.
Đến lúc đó nếu biết được sự thật gì đó, sẽ giúp cho Cao Phong có thể tìm ra bước đột phá trong việc cứu Phạm Bá.
“Ta đi thôi, ra phía ngoài xa, tìm một cái hang động nào đó để dùng đan cũng như tìm linh trong thần khí kia!” Cao Phong nói.
Ngay lập tức hắn phóng người rời khỏi, bay đi khỏi nơi này. Trên đường di chuyển, Cao Phong cũng để ý đằng sau, quả thật là không có ai, khiến cho hắn càng thêm vui vẻ.
Hắn chọn ngay một cái động trong một vùng núi lớn ở vùng phía Nam, đi vào bên trong để thực hiện mục đích. Tay của Cao Phong vỗ vào túi trữ vật, lập tức năm viên đan cấp bốn liền được lấy ra bên ngoài.
Nhìn thấy mấy viên đan này, sắc mặt của Cao Phong không khỏi giấu được sự vui mừng. Cực khổ làm nhiệm vụ cả tháng trời, rốt cuộc mới đủ cho lần thăng tiến này của hắn.
Không suy nghĩ nhiều nữa, Cao Phong nhờ Thiết Thiệt đi ra bảo hộ cho hắn, bản thân thì lập tức niệm quyết, thực hiện quá trình hấp thụ đan dược. Cao Phong cho một viên vào trong miệng, quá trình tiêu hóa cũng bắt đầu.
Vừa mới bắt đầu, đã thấy khắp người có những luồng khí tức đột ngột phóng ra bên ngoài. Những luồng khí tức này càng lúc càng mạnh, khiến cho không khí bị phá mà vang lên những tiếng động phành phành.
Cao Phong không để ý những chuyện này, hắn chỉ đang không ngừng tập trung vào viên sinh mệnh, để ý để đột phá. Thần niệm của hắn vẫn hóa thành hình dạng cũ, trên tay cầm búa nện vào viên sinh mệnh không ngừng.
Cứ thế thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc viên đan dược đầu tiên đã hoàn toàn được tiêu hóa. Tiếp theo lại thấy viên thứ hai được cho vào miệng hắn, một quá trình như cũ lại bắt đầu.
Sau gần một ngày một đêm ra ngoài, Cao Phong cuối cùng cũng đã luyện hóa hết dược tính của năm viên đan dược mà hắn đổi được. Vào giai đoạn cuối cùng, thân thể hắn đã ngập tràn trong những luồng sáng sinh khí, chẳng còn thấy được thứ gì.
Cơ thể hắn lấp lánh ánh chớp, từng tia xuyên bao phủ lấy người hắn. Với cảnh tượng hiện tại, so rằng Cao Phong đã hoàn thành quá trình mà bước vào giai đoạn hậu kỳ của tiểu cảnh Tôi Thể.
Hai mắt Cao Phong cũng mở ra, bàn tay nắm một cái, lập tức có một tràn lôi điện bắn ra phía ngoài. Thiết Thiệt vì chờ Cao Phong khá lâu, cho nên mắt nhắm mắt mở, lúc này lại nghe tiếng động từ lôi điện phá không, khiến cho lập tức tỉnh lại.
“Sao rồi Cao Phong, đột phá lên hậu kỳ chưa!” Thiết Thiệt hỏi.
Nó nhìn vào thân thể ở trần của Cao Phong trên mặt đất, khắp người có những làn s·óng t·hần lực trào ra, đủ biết quá trình của hắn đã thành công. Giờ đây Cao Phong đã tiến triển rất nhiều, khiến cho chính nó cũng kinh ngạc.
“Tên này thiếu tài nguyên tu luyện mà vẫn lên nhanh như vậy, sợ rằng nếu có người bồi dưỡng thì không biết sẽ nghịch thiên cỡ nào!”
Mà lúc này thân thể của Cao Phong cũng từ từ hạ nhiệt xuống, xung lực từ chỗ hắn đang ngồi cũng đã giảm nhẹ lại rồi tắt đi. Bản thân Cao Phong lại đứng dậy, bắt đầu vận chuyển lực lượng thần năng trong cơ thể, cảm thấy có một sự thoải mái mà trước nay chưa từng có.
Sau đó Cao Phong lại ngồi xuống, điều hòa lại trạng thái để ổn định được cảnh giới của mình. Khoảng một lúc sau, hắn mới quay sang nói với Thiết Thiệt.
“Ta đã xong quá trình đột phá rồi, tiếp theo cũng nên thăm dò thần binh thử xem!”
“Được, ngươi cứ cẩn thận. Mà lá bùa bảo vệ sinh hồn của ngươi chuẩn bị đâu rồi, đem ra sử dụng đi!” Thiết Thiệt nói.
Lá bùa mà nó nhắc tới chính là một loại bùa chú giúp bảo vệ linh hồn của tu sĩ, giúp cho linh hồn trở nên mạnh mẽ để chống lại các cuộc t·ấn c·ông khác nhau.
Thứ này là Cao Phong nhận được trong quá trình đi làm nhiệm vụ tông môn, liền khiến hắn có ý tưởng khi nào đi thăm dò Linh sẽ dùng.
“Được rồi, ta dùng ngay đây!” Cao Phong nói.
Hắn lấy từ trong túi ra một tấm bùa nhỏ, trên tấm bùa này có vô số họa tiết phù văn dày đặc. Tiếp theo lại thấy Cao Phong từ từ nhìn qua một chút, sau đó mới truyền thần lực của mình vào trong tấm bùa.
Một tràn ánh sáng từ tấm bùa lan tỏa ra xung quanh, khiến cho không gian lập tức bừng lên. Làn ánh sáng này tỏa ra cực kỳ ấm áp, đúng là chưa gì đã khiến cho tinh thần của Cao Phong cảm thấy được dễ chịu.
Cao Phong thấy vậy thì liền vui mừng, có thứ này bảo hộ cho linh hồn của hắn, hắn cũng cảm thấy bớt lo lắng mà thực hiện mục đích của mình.
“Ổn rồi đó, chúng ta làm thôi, nếu thấy có gì không lành thì giúp ta nha!” Cao Phong nói với Thiết Thiệt.
Hắn nhanh chóng lấy từ trong túi trữ vật ra thanh trường thương kia, kể từ lúc trở về từ khu mỏ, tuy có xem qua nhiều lần nhưng hắn vẫn chưa dám sử dụng. Lần này hắn lại tiếp tục thăm dò thần binh, Cao Phong hy vọng sẽ tìm được bước đột phá gì đó.
“Ông nội linh thiêng phù hộ cho con, Phạm Bá là người có ơn với con, nên con phải cứu được thầy ấy!” Cao Phong thầm nghĩ.
Nghĩ rồi hắn bắt đầu nhắm mắt, vận chuyển thần thức của mình, phóng xuất ra để đi vào trong thần binh kia. Thần thức hắn hóa thành một làn khói vàng mờ ảo, từ từ tiếp cận sau đó chìm vào trong thanh trường thương.
Khi Cao Phong lần nữa mở mắt ra, phát hiện bản thân đã lại đứng trong không gian của thanh thần binh. Xung quanh nơi đây vẫn như lần trước, đều có một tầng sương đỏ bao phủ, phát ra mùi tanh nồng nặc như máu.
Thấy vậy, bản thân của Cao Phong cũng nhanh chóng vận lực, dùng bước chân cẩn thận mà đi từ từ về phía trước. Hắn đi được một lúc, lại đột nhiên thấy trước mặt hiện ra một bức tường thành dài sừng sững.
Vẫn là bức tường thành lúc trước, nhưng giờ Cao Phong đã không còn như xưa nữa. Chỉ trong vòng hơn hai tháng ngắn ngủi mà hắn đã tiến tới trình độ hậu kỳ, thật sự cả Cao Phong cũng thấy quá nhanh.
Hắn đi tới chỗ bức tường thành, đưa tay sờ vào bức tường, lại cho ra cảm giác nửa thật nửa giả. Cảm giác hắn sờ vào đó, giống như là đưa tay bóp lấy một màn sương, nhưng khi thả tay ra thì trở lại cứng cáp như bình thường.
Cao Phong thấy vậy thì hơi nghi ngờ, thử truyền một lượng sấm sét kích phát vào đó. Thần lực cuồn cuộn như rồng chạy dọc cánh tay Cao Phong, một tràn lôi điện nhanh chóng được phóng ta, đánh thẳng về phía trước.
Ầm!
Uy lực của lôi điện khiến cho trên bức tường xuất hiện một v·ụ n·ổ lớn, làm lớp sương xung quanh đây trống đi được một khoảng. Nhưng mà khi nhìn lại, cũng như lần trước chẳng thể gây ra được biến hóa gì.
Cao Phong nhìn thấy chuyện này, trong lòng hắn vẫn chẳng có chút gì chán nản, nghĩ phải thử lại thêm lần nữa. Hắn giơ cánh tay phải ra sau, ý định dồn thần lực đánh ra một chưởng Thái Huyền về phía trước.
Nhưng mà bàn tay còn đang tụ lực chưa đánh ra, đột nhiên ánh mắt nhìn thẳng của Cao Phong như đứng tròng lại. Hắn thấy bức tường phía trước có chuyển động, cánh cửa khổng lồ đang từ từ được mở sang hai bên.
Cảnh tượng này khiến Cao Phong cảnh giác, ngay lập tức nhảy lên mà lùi lại về sau mấy trượng. Từ xa nhìn tới, Cao Phong thấy được ngay chỗ của cánh cửa mở ra, đột nhiên có một lượng sương đỏ lớn từ trong đó tràn ra bên ngoài.
Màn sương đỏ này nhiều như một biển sương, càng lúc càng như sóng biển mà ồ ạt trào ra. Ngay khi nó vừa trào ra một lượng lớn, lại thấy chính giữa màn sương đỏ có thứ gì đó nhô lên, khiến sương khói xung quanh đều xuất hiện gợn s·óng t·hần năng.
“Cái... cái gì đây?” Cao Phong nhìn thấy mà kinh ngạc.