Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Loạn Thế Cường Sinh
Unknown
Chương 149: Vật khai Linh, hai cha con thật sự
Nhìn thấy cảnh tượng này, hai mắt Cao Phong cùng một lúc mà hoa cả lên. Chưa bao giờ hắn lọt vào tình huống như vậy, khiến hắn cực kỳ bối rối, chẳng biết phải làm sao.
Dù cho có phải đánh một trận sống c·hết, sau đó khuất phục được Linh này còn dễ giải quyết hơn tình huống hiện tại. Đó chính là những gì mà trong một thoáng Cao Phong đã nghĩ tới.
“Chẳng lẽ Linh của thần binh muốn nhận ta làm cha thật ư. Làm cha... làm cha sao, ta chỉ mới mười sáu, còn chưa có vợ mà đã có con rồi sao!” Cao Phong suy nghĩ mông lung.
Nhưng cuối cùng để chiều lòng đối phương, Cao Phong cũng dần dần nhìn lại về phía cô bé nhỏ kia. Hắn muốn khai thác thông tin từ Linh này, tiện thể để nó không phải hóa hình phát tiết như lúc nãy, thật sự rất phiền phức.
Ánh mắt Cao Phong hiện lên một sự mệt mỏi, tỏ rõ vẻ bất đắc dĩ mà bước lại bên cạnh cô bé nhỏ vẫn đang khóc ầm ĩ.
“Được rồi, cô đừng khóc nữa, ta đồng ý trở thành cha của cô!” Cao Phong dõng dạc đáp, giọng điệu y như một lời tuyên bố.
“Thật sao!” Cô bé phía trước ngẩng đầu đáp lại.
Vừa nghe Cao Phong nói xong, cô bé gái nhỏ đã đưa cặp mắt ướt nhèm nhìn tới hắn, trong mắt như có một sự chờ mong. Thấy vậy Cao Phong cũng nhẹ nhàng cười một cái mà gật đầu, lập tức trên khuôn mặt của cô bé liền hiện lên nét vui mừng không sao tả được.
“Cha... cha ơi!” Cô bé vui vẻ gọi.
Cô bé nhanh chân, đưa cả thân người phóng lên phía trước, ôm chầm lấy người Cao Phong, khiến hắn bị mất thăng bằng mà ngã cả ra sau. Cô bé nằm lên người hắn, dùng khuôn mặt cạ cạ vào lòng Cao Phong, bộ dáng đáng yêu vô cùng.
Nhìn thấy việc này, trên mặt của Cao Phong cũng lộ ra sự bất đắc dĩ, kèm theo một chút ngượng ngùng mà thở ra một hơi dài.
Một lát sau, cô bé lại ngồi dậy trên người hắn, mở cái miệng cười duyên nói:
“Cha... cha chơi với con đi!”
“Được, con gái muốn chơi cái gì nào!” Cao Phong bất đắc dĩ đáp lại, nhưng vẫn cảm thấy ngượng miệng vô cùng.
Vừa nghe được câu này, trên mắt cô bé bỗng hiện lên một vẻ không bình thường, lại nhảy xuống người Cao Phong, từ từ đi đến một nơi, sau đó lại nhìn về phía hắn.
“Chúng ta chơi cái này nha..!”
. . .
Lúc này ở bên ngoài, Thiết Thiệt đang nằm dài trên mặt đất, đưa tay chống cằm mà nhìn về phía Cao Phong. Trong lòng nó đang hơi lo lo, bởi vì Cao Phong đi cũng đã lâu rồi nhưng sao vẫn chưa trở lại, mà thanh thần binh kia cũng chẳng thấy có động tĩnh gì.
Bỗng cơ thể của Cao Phong phía trước đột nhiên lóe sáng, các đường văn màu vàng hiện ra rồi chạy vào trong đầu hắn. Thiết Thiệt ở bên cạnh lập tức kinh ngạc, vội vàng đứng dậy mà bay tới xem xét.
“Cao Phong, ngươi trở lại rồi hả?”
Thiết Thiệt bay tới chỗ Cao Phong, thấy hai mắt của hắn bắt đầu có ánh sáng phóng ra, cũng từ từ mở mắt. Con mắt hắn như có lôi điện chạy dài, vừa mới mở đã có một tràn xung lực lan ra bên ngoài.
Nhưng mà chỉ ngay khắc sau, đôi mắt uy lực ấy bỗng nhiên hiện lên một vẻ mệt mỏi ủ rũ. Sự biểu hiện này của hắn cũng được Thiết Thiệt nhìn thấy, nó vội vàng hỏi:
“Sao vậy Cao Phong, chẳng lẽ trong thần binh này không có Linh hay sao? Thôi vậy cũng đừng buồn, dù gì thì thần binh có thể khai Linh cũng rất hiếm mà!”
Nghe nó nói vậy, sắc mặt của Cao Phong càng trở nên trầm trọng hơn, chỉ biết vừa cười cười vừa thở dài, hắn đáp:
“Không phải không có, mà có thì còn tệ hơn!”
Nói rồi Cao Phong lập tức đứng dậy, cầm lấy cây thần binh kia mà cắm thẳng xuống mặt đất. Hắn đưa bàn tay mình lên miệng, cắn lấy đầu ngón trỏ, sau đó lại tách một giọt máu đỏ của mình ra bên ngoài.
Thấy hắn làm vậy, Thiết Thiệt lập tức thắc mắc hỏi:
“Ngươi làm gì vậy, nhỏ máu nhận chủ với thần binh này sao, nó chẳng lẽ có Linh thật hả!”
“Thật sự là vậy, không những vậy, Linh trong thần binh này còn khá phiền phức nữa. Đợi một chút cho nó chấp nhận ta rồi ta cho ngươi xem!”
Cao Phong nói xong câu này, lập tức đưa giọt máu của hắn bay tới chỗ cây thương kia. Cây thương nhận lấy máu của hắn, lập tức hoa văn trên đó liền sáng lên một màu đỏ chói, phát tán từng sợi khí mỏng màu đỏ ra xung quanh.
Chỉ ngay lát sau, trên đỉnh cây thương có một làn sương đỏ từ từ bay ra, cuối cùng huyễn hóa thành một cô gái bé mặc áo yếm màu đỏ, tồn tại như dạng linh hồn.
Nhưng mà cô bé này chỉ có phần thân trên, còn phần thân dưới vẫn hóa thành làn sương nhỏ, dính vào cây thương.
Cô bé này vừa mới đi ra đã ngay lập tức ôm chầm tới Cao Phong, đưa tay lên gõ gõ vào đầu của hắn:
“Cha dám nói con là phiền phức này, cho cha biết tay, cho cha biết tay!”
“Ui da, đau ta, sao con là Linh mà vẫn đánh được cơ thể của ta vậy?” Cao Phong giơ tay ôm đầu hỏi lại.
Nhưng cô bé thể Linh kia không trả lời hắn, chỉ một lòng đưa cánh tay để đánh lấy Cao Phong. Hai người một đánh một đỡ, rốt cuộc làm cả nơi này náo loạn hết lên.
Thiết Thiệt đứng từ xa nhìn lại, lúc này hai mắt của nó đã cứng đờ, không hiểu được chuyện đang xảy ra là gì. Nó bỗng như không chịu được nữa, gầm lên một tiếng rồi hét lớn.
“Tất cả dừng lại, có ai nói cho ta biết có chuyện gì được không!”
Tiếng hét của Thiết Thiệt quả nhiên có tác dụng, lập tức khiến cho Cao Phong cùng cô bé kia dừng lại mà tập trung tới nó. Ngay lập tức cô bé liền nhảy vào trong lòng của Cao Phong, mà Cao Phong cũng nhanh chóng lấy tay sờ nhẹ lên đầu, xoa dịu cô bé.
“Con gái ngoan, là lỗi của ta, đáng lý ta không nên nói con như vậy, ta xin lỗi!” Cao Phong nhẹ nhàng nói.
Nhìn thấy hắn nói thế, Thiết Thiệt càng thêm r·ối l·oạn thần trí, hai mắt hoa cả lên mà ngã lăn đùng xuống đất. Khi nó lại lần nữa bật dậy, ngay lập tức hỏi dồn về phía Cao Phong.
“Cao Phong, chuyện này là sao. Ngươi sao lại xưng hô cha con với thứ này, nó có phải là Linh trong thần binh kia không!”
“Hứ, ai thèm nói chuyện với ngươi. Cha, sinh vật này gớm quá, cha đừng nói chuyện với nó!” Cô bé kia dụi dụi vào trong lòng Cao Phong, vừa nghe Thiết Thiệt nói đã quay đầu sang trả lại.
“Con bé này!” Thiết Thiệt phát cáu.
Thấy tình hình không ổn, Cao Phong chỉ biết cười trừ. Lúc này hắn mới chịu ngồi xuống, vẫn ôm cô bé kia vào lòng, bắt đầu giải thích.
“Thiết Thiệt, đây đúng là Linh trong thần binh, nhưng giờ nó đã là con của ta, nó tên là Huyết Mị!”
“Cái gì, Huyết Mị, mà còn là con gái của ngươi sao?” Thiết Thiệt ngạc nhiên hỏi lại.
Cao Phong biết ngay là Thiết Thiệt chưa hiểu được, bèn vẫn ôm cô bé kia vào trong mình, đưa tay xoa xoa đầu cô bé. Hắn một mặt giải thích, một mặt an ủi để cô bé và Thiết Thiệt có thể làm thân với nhau.
“Để ta kể cho!”
. . .
Sau một lúc lâu, cuối cùng thì Cao Phong cũng kể xong chuyện của cô bé Linh của thần binh thương này.
Đại khái hắn kể lại mọi chuyện mà cô bé đã kể cho hắn nghe trong lúc còn ở không gian của thần binh. Hắn nghe cô bé Huyết Mị kể rằng, cô được lão Huyết Ma dùng hết tâm huyết cả đời mình tạo thành.
Sở dĩ cô biết được chuyện này là bởi vì trong lúc tạo nên cô, lão Huyết Ma đã dùng một loại chú ngữ, kể hết chuyện của ông ta cho cô bé nghe, mục đích là để việc khai Linh trở nên thuận lợi, đánh thức linh trí của thần khí.
Nhưng mà khi công đoạn khai Linh sắp sửa hoàn thành, vị Huyết Ma kia bất ngờ bị kẻ thù tập kích, tìm ra nơi an dưỡng cuối đời của ông ta. Hai bên nổ ra một trận chiến lớn, cuối cùng phần thắng cũng thuộc về Huyết Ma.
Tuy vậy tu vi cùng thần thông sinh lực của ông ta đã giảm mạnh, viên sinh mệnh gần như quá mức chịu đựng, bắt đầu trở nên tan vỡ.
Huyết Ma không đành lòng như thế, cuối cùng mới quyết dùng hết tu vi thi triển thần thông một lần. Nhưng còn chưa để ông ta biết bản thân có thành công khai Linh hay không, viên sinh mệnh của Huyết Ma đã không chịu đựng nổi, vỡ nát trong quá trình đó.
“Đó, đó chính là quá trình mà Huyết Mị đã kể cho ta nghe!” Cao Phong nói.
Nhìn cô bé đang được Cao Phong ôm vào lòng mà ngủ, thật khiến cho Thiết Thiệt có cảm giác lạ lạ. Hơn nữa hiện tại dung mạo của hắn không phải là thanh niên mười sáu tuổi, mà lại là người đàn ông đã ngoài ba mươi, càng khiến như đây là một cặp cha con thật sự.
“Vậy sao nó nhận ngươi làm cha vậy Cao Phong?” Thiết Thiệt lên tiếng hỏi.
Nghe nó hỏi vậy, Cao Phong cũng nhanh chóng đáp lại:
“Về việc này thì Huyết Mị nói rằng, nó từ lúc được khai sinh chưa từng cảm nhận được khí tức của ai. Nhưng khi ta tiến vào nó đã cảm nhận được khí tức, sau đó cũng chủ động hút lấy máu của ta trong lúc ta b·ị t·hương. Vì vậy mà nó bảo nó là con của ta, vì nó mang trong người giọt máu của ta đó!”
“Ly kỳ vậy sao, không ngờ con bé này chỉ là Linh trong hầm mộ, không ra ngoài mà hiểu biết đã cao như vậy rồi!”
“Mà ngươi có hỏi nó về việc bảy giọt thần huyết kia chưa?” Thiết Thiệt lại hỏi.
“Ta chưa định hỏi, đợi thêm một thời gian với con bé đã, con bé nói nó hơi yếu cho nên cần hấp thụ sinh khí của ta một thời gian nữa thì mới trở lại thực lực cao được!”
“Nói vậy là khi nó trở lại đỉnh cao, món thần binh này sẽ trở nên mạnh lắm đây. Ngươi đúng là may mắn mà!”
“Xuỵt, đừng nói vậy chứ!” Cao Phong cười cười đáp lại.
“Nó không muốn ai gọi nó là thần binh đâu, ngươi cứ gọi nó là Huyết Mị đi!”
Nghe Cao Phong nói như thế, Thiết Thiệt cũng ồ lên cười lớn. Hắn không ngờ ngoài chuyến đi này ra, bản thân vậy mà đã được chứng kiến một cảnh tượng lạ, một khí Linh nhận người làm cha.
Nhưng mà Thiết Thiệt vẫn không khỏi nghi ngờ với sự kỳ lạ này, bèn truyền âm cho Cao Phong:
“Ngươi có chắc chỉ là Linh bình thường không vậy, lỡ đâu là thứ gì khác thì sao!”
“Vậy nên ta mới không nói với nó ngay về việc bảy giọt thần huyết đó, đợi một thời gian nữa cho chắc!” Cao Phong bình tĩnh dùng truyền âm đáp lại.