Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 150: Tin tức truyền về

Chương 150: Tin tức truyền về


Hắn nói xong câu này, lại không còn nói thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng ngồi ở đây bình tâm một hồi lâu. Lần này hắn ra ngoài coi như cũng đạt được mục đích, tuy rằng không biết Linh này có biết được sự thật của bảy giọt thần huyết hay không, nhưng nhận được một thần khí khai Linh lại là một chuyện khác.

Chuyện này nếu để cho người khác biết được, sợ rằng mỗi khi hắn đi tới đâu liền khiến cho người ta nảy lòng tham mà chặn đường đánh c·ướp thần binh này của hắn.

Bởi vì vậy mà Cao Phong lại có sự đau đầu, cảm thấy nếu tình huống không phải nguy hiểm đến tính mạng, hắn cũng không nên dùng tới thần binh này làm gì.

“Cẩn thận hơn một chút vẫn tốt hơn là làm ẩu, cứ vậy đi!” Cao Phong nghĩ thầm.

Trãi qua thêm khoảng một chút thời gian nữa, lúc này Huyết Mị cũng đã thức dậy, liền tạm biệt Cao Phong mà đi vào trong thần binh. Cao Phong đã nói với nó, khi nào muốn đi ra ngoài hãy rung lên một lần, khi đó hắn sẽ tùy tình huống mà cho nó ra.

Khi nghe Cao Phong nói vậy, ban đầu Huyết Mị tuy có sự vùng vằng nhưng cũng nhanh chóng hiểu rõ, liền gật đầu đồng ý.

Nhìn thấy nó như vậy, Cao Phong cũng vui vẻ gật đầu chào tạm biệt nó. Ngoài ra hắn còn chiết một ít máu huyết của mình, cho Huyết Mị hấp thu để nó nhanh chóng hồi phục thực lực.

“Huyết Mị hút lấy máu huyết của ta để sử dụng, trong chiến đấu còn dùng máu huyết để duy trì trạng thái đỉnh phong. Nó nói đúng thật, nó chính là con gái ruột của ta rồi!”

Cao Phong cười thầm nghĩ, sau đó liền nhanh chóng cùng Thiết Thiệt rời đi, trở về tông môn Thất Huyết. Khi hắn mới vừa về, đột nhiên thấy trước cửa có một tấm ngọc giản, liền đưa tay bắt lấy.

Tấm ngọc giản trên tay Cao Phong phát ra ánh sáng nhẹ nhẹ, trên đó có một màn sáng mỏng bao trùm. Vừa mới cầm nó lên tay, Cao Phong đã thấy trên đó hiện ra vài dòng chữ.

Khi Cao Phong đọc qua mấy dòng chữ này, hắn mới biết đây là một ngọc giản truyền tin triệu tập. Các vị trưởng lão muốn gặp qua hắn, cho nên mới đưa ngọc giản tới đây báo tin.

Cao Phong đọc xong thì lập tức rơi vào trạng thái trầm tư, thầm suy nghĩ mục đích mà bọn họ muốn triệu tập mình là gì. Nhưng mà sau khi loại bỏ hết nhiều khả năng, cuối cùng Cao Phong vẫn không thấy có gì bất thường, đành nhanh chóng tới đó.

Hắn bay lên trên đỉnh núi của bờ Đông, đại sảnh của bờ cũng được đặt ở đây. Khi hắn lần nữa hạ xuống, bản thân đã đứng trước đại sảnh điện lớn cao vời vợi.

Cao Phong đi tới chỗ mấy người canh gác, sau khi báo qua danh tính thì cũng được cho vào trong. Khi vừa mới bước vào, hắn đã cảm thấy vô cùng choáng ngợp với các kiến trúc đồ sộ ở đây.

Nhưng hắn cũng không bị những thứ này làm lóa mắt, lập tức tập trung vào vấn đề chính. Cao Phong đi thêm một chút nữa, khi tới nơi mà ba vị trưởng lão bờ Đông đang ngồi thì liền hạ người bái chào.

“Học trò Đăng Quang, xin được gặp các vị trưởng lão!” Cao Phong quỳ trên đất nói, giọng điệu cung kính vô cùng.

“Được rồi, đứng dậy đi Đăng Quang!”

“Cảm tạ trưởng lão!” Cao Phong đáp lại.

Hắn nói xong câu này cũng từ từ đứng dậy, ngước mặt lên nhìn thì thấy người vừa nói với hắn là một vị nữ trưởng lão ngồi ở giữa, hai bên là hai vị trưởng lão khác.

Nhìn tướng mạo của vị trưởng lão này, Cao Phong liền biết được ngay tên của bà ta. Mấy lần trước Văn Khang đã giới thiệu qua cho hắn, nên hắn biết được người này chính là trưởng lão Anh Đào.

Theo Văn Khang nói, Anh Đào là vị trưởng lão có tu vi cao nhất của bờ Đông, còn sở hữu trong mình một giọt thần huyết truyền thừa. Nhìn thấy bà ta gọi mình, trong lòng Cao Phong cũng có chút giật nảy mà không yên tâm.

“Xin hỏi trưởng lão cho gọi học trò là có chuyện gì cần dạy bảo!” Cao Phong lại cung kính hỏi.

Bỗng hắn thấy hai mắt của trưởng lão Anh Đào sáng lên, một nguồn áp lực từ chỗ bà ta bỗng nhiên phóng thẳng về phía hắn. Vừa mới tức thì, Cao Phong đã cảm giác như bị một bàn tay khổng lồ từ trên cao đè xuống, áp bức đến nghẹt thở.

“Bà ta đang dùng thần thức để kiểm tra mình, muốn xem rõ tu vi của ta sao!” Cao Phong thầm nghĩ.

Gương mặt hắn hiện rõ sự khó chịu, nhưng may thay việc này trong một thoáng cũng đã biến mất. Hắn lại nhìn tới ánh mắt của vị trưởng lão Anh Đào, thấy bà ta bỗng nhiên mở miệng nói.

“Tu vi Cường Thể hậu kỳ rồi, không tệ. Tuy tu vi có thấp nhưng phát triển lại rất nhanh, có thể bồi dưỡng được!” Trưởng lão Anh Đào nói.

Nhìn thấy vẻ mặt hiện tại của bà ta, Cao Phong biết chắc rằng bà ta vẫn còn giữ sự nghi ngờ với mình. Nhưng để cho mọi chuyện không có chuyển biến xấu thêm, hắn lại lập tức đáp:

“Thưa, học trò từ khi vào tông thì được các anh chị đồng môn giúp đỡ, ngoài ra còn may mắn được trưởng lão Thiện Nhân chỉ dạy, cho nên mới may mắn tăng được tu vi!” Cao Phong nói, gương mặt khẽ thở ra hơi dài, lấy lại bình tĩnh.

“Việc này thì ta có nghe tới, thuộc tính ngươi là Lôi nên bọn ta cũng không có ý gì quở trách!”

“Như vậy đi, ta ban cho ngươi một lượng kim sinh vừa đủ, ngươi dùng nó mà tu luyện. Nếu như vào cuối năm ngươi có thể tham gia vào cuộc tranh tài giữa các học trò, lúc đó ngươi sẽ còn có thưởng!”

“Thưa, học trò không dám chắc chắn, chỉ có cố hết sức. Xin các vị trưởng lão yên tâm!” Cao Phong dõng dạc đáp, ánh mắt hắn cũng hiện lên vẻ quyết tâm.

“Được rồi, đến đây cũng hết chuyện muốn nói với ngươi, ngươi lui ra tiếp tục tu luyện đi!” Trưởng lão Anh Đào vừa nói vừa phất tay.

“Cảm tạ các vị trưởng lão, học trò xin đi!”

Nói xong, hắn lập tức rời khỏi, gương mặt cũng không dám biểu hiện một sự khác thường nào. Mà ngay khi Cao Phong vừa rời đi, hai vị trưởng lão bên cạnh liền nhìn về phía trưởng lão Anh Đào.

Trong lòng bọn họ, mỗi người đều tự đặt ra nghi vấn, chẳng phải đã biết rõ tên học trò Đăng Quang này có sinh mệnh rất kém, đã vậy còn có thói ham mê nữ sắc nữa, tại sao vẫn còn coi trọng hắn.

Nét mặt của hai vị trưởng lão này biến đổi kịch liệt, nhưng cũng không dám hỏi về phía trưởng lão Anh Đào. Dù gì họ biết Anh Đào không bao giờ làm việc mà không có mục đích, nên việc này đành tạm cho qua như vậy.

Về phần của Cao Phong, sau khi hắn đi ra khỏi sảnh điện, liền ngay lập tức trở về nơi ở của mình. Trong lòng hắn vẫn còn hoài nghi về việc gặp mặt lần này, vì sao trưởng lão kia lại ban tặng cho hắn số kim sinh như vậy.

“Chẳng lẽ ta làm nhiều vậy mà họ vẫn nghi ta hay sao, biết vậy lúc trước đừng vô bờ nào cho rồi!” Cao Phong thầm nghĩ mà chán nản.

Hắn lại nhìn vào số đá kim sinh trên tay mình, thầm cảm thán đây cũng không phải là số lượng ít. Thật sự thì tài nguyên của tông môn này rất nhiều, nếu có thể khai thác cũng đủ giúp hắn phát triển tu vi nhanh chóng.

“Thời gian tiếp theo, chắc ta phải vừa tu luyện vừa làm nhiệm vụ tông môn, có thể đổi thêm đan dược để đột phá tiếp đến Luyện Cân!” Cao Phong nghĩ như vậy.

Hắn quyết định như thế, liền đưa tay đưa Thiết Thiệt cùng Huyết Mị ra bên ngoài này. Vừa mới ra khỏi túi trữ vật, Huyết Mị đã vội chạy vào trong lòng của hắn.

“Cha, người mệt rồi sao, con thấy sắc mặt của cha không ổn!” Huyết Mị dịu dàng hỏi, nó còn đưa tay sờ lên mặt Cao Phong.

“Tại ngươi hút máu của hắn chứ ai, sớm muộn hắn cũng sẽ thành cái xác khô mà thôi!” Thiết Thiệt ở một bên cười nói lại.

“Ngươi dám nói cha ta như vậy hả!” Huyết Mị hét lên, sau đó lại nhìn về phía Cao Phong.

“Cha, có phải Huyết Mị khiến cha như vậy không?”

“Không sao không sao, chuyện đó không phải vấn đề của ta đâu!” Cao Phong cười cười đáp.

Hắn cũng nhận ra Huyết Mị lúc này đã trở nên chân thật hơn, không còn dạng mờ ảo nhợt nhạt như lần trước nữa. Việc này có lẽ liên quan đến sự mạnh yếu của Linh, nếu nó tiếp tục hút sinh huyết của Cao Phong để tu luyện, đoán chừng nó sẽ giống người thật hơn.

“Đợi cho nó hồi phục thêm một chút, ta sẽ hỏi nó về bảy giọt thần huyết truyền thừa!”

Nghĩ như vậy, Cao Phong liền để Huyết Mị cùng Thiết Thiệt ở bên ngoài, bản thân lại đi vào gian phòng phía sau để tu luyện. Cao Phong ngồi lại trên mặt đất, bắt đầu chìm vào trạng thái tĩnh tọa, tiếp tục tu luyện môn công pháp Thái Hư.

“Môn công pháp này càng lên cao càng khó tu luyện, hiện tại đã dừng ở tầng ba lâu rồi mà chưa có tiến triển. Chẳng lẽ do ta chưa lĩnh hội đủ hay sao?” Cao Phong nghĩ vậy, thầm than một tiếng.

Nhưng rốt cuộc hắn vẫn muốn thử lại lần nữa, liền đưa tay hất một cái, quanh người có một màn sáng phủ xuống, chìm vào trong trạng thái tu luyện.

. . .

Ngay tại bờ Đông của tông môn Nguyên Thanh, tại sảnh đường luyện tập của học trò, có một thân ảnh mảnh mai đang một mình múa kiếm.

Tại đó, ánh kiếm sáng chói từng đường lóe qua, khiến cho nó như một vật thực chất, kéo không khí xung quanh dồn dập, chảy về phía mình.

Mà người đang luyện kiếm này, chính là giám sự Hoàng Tuyền của bờ Đông. Cô ta đang luyện kiếm, nhưng hình như tâm tư lại không để vào đường kiếm này, trong lòng như còn có tâm sự chưa thể triệt tiêu.

Bởi vậy mà những đường kiếm này có chút r·ối l·oạn, lòng không yên thì kiếm ý không phát huy được uy lực tuyệt đối. Mà Hoàng Tuyền cũng biết rõ chuyện này, nhưng cô ta vẫn một mực cố chấp tập kiếm.

Từng đường kiếm dần càng trở nên r·ối l·oạn, ánh kiếm bay tứ tung lên, phá đi không gian ổn định của nơi đây. Bỗng từ đâu sau lưng cô ta vang lên một tiếng kêu, thần thức của Hoàng Tuyền động một cái, thanh kiếm trong tay cũng đột nhiên rơi xuống.

“Hoàng Tuyền!”

Hoàng Tuyền nghe được tiếng kêu này nhưng không lập tức quay đầu nhìn lại, chỉ khẽ đưa tay nhặt lấy thanh kiếm. Sau khi đưa thanh kiếm lại vào vỏ, cô ta mới từ từ quay người ra sau.

Đập vào trong mắt của Hoàng Tuyền chính là sự chờ mong của cô, lúc này Hoàng Tuyền mới nhẹ nhàng cười một cái.

Mà người kia thấy vậy thì cũng mỉm cười, tiếp tục mở miệng nói:

“Ta mang tin tức của Cao Phong về rồi đây!”

Chương 150: Tin tức truyền về