Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Loạn Thế Cường Sinh
Unknown
Chương 152: Thăm hỏi phái Ngũ Diệp
Cảm thấy bản thân đã tăng tiến rất nhiều về mọi mặt, Cao Phong cũng thầm kêu một tiếng may mắn. Sau đó hắn liền xoay người chào trưởng lão Bạch Thiện Nhân, tiếp theo mới trở về nơi ở của mình.
Khi đã vào trong nhà, Cao Phong liền cho cô bé Huyết Mị ra bên ngoài. Vừa ra là nó đã chạy tới ôm chầm lấy Cao Phong, có vẻ như đã trải qua việc gì rất sợ hãi.
Việc này thì Cao Phong đã thấy từ lúc hắn luyện Thể Quyết Lôi Cương, có lẽ những t·iếng n·ổ ầm ầm của sấm đã khiến cho Huyết Mị hoảng sợ. Hắn cho nó ra bên ngoài, từ từ dỗ dành nó thật lâu mới khiến nó hết sợ hãi.
“Huyết Mị, đừng sợ nữa, có ta ở đây rồi!” Cao Phong nhẹ nhàng nói.
Thấy Huyết Mị cứ ôm chặt cứng hắn, Cao Phong lại không nói gì, cũng đưa tay vỗ vỗ nhẹ vào người nó. Bỗng hai mắt của Cao Phong sáng lên, nhìn tới Thiết Thiệt truyền âm gì đó, ngay khắc sau lại mở miệng.
“Huyết Mị, ta hỏi con chuyện này, con có biết gì về bảy giọt thần huyết truyền thừa của Huyết Ma không?” Cao Phong nhẹ nhàng hỏi, cách hắn nói giống như chỉ bâng quơ, không thể hiện mục đích gì.
Nghe hắn đột nhiên hỏi thế, lúc đầu Huyết Mị cũng hơi ngơ ngác, nhưng nó cũng chẳng nghĩ nhiều, bèn nói với giọng hết sức hồn nhiên:
“Con biết chứ, biết nhiều là đằng khác, cha muốn nghe sao!”
“Con biết sao, hmm, cha không tin đâu, con kể cho ta thử xem!”
“Cha không tin con chứ gì. Được, để con kể cho cha nghe, để xem cha và con ai sẽ là người thắng!”
Huyết Mị bắt đầu kể, giọng điệu nhỏ nhắn đáng yêu không ngừng lên cao rồi lại hạ xuống. Nó kể tới đâu đều khiến Cao Phong cùng Thiết Thiệt há hốc mồm tới đó, bọn họ không ngờ bảy giọt thần huyết kia lại có lịch sử kì diệu như vậy.
Nhưng có một chuyện quan trọng hơn mà Huyết Mị kể, đó là những giọt thần huyết này đều có công dụng rất lạ, chính nó mới là điểm đặt biệt của thần huyết.
“Vậy đúng rồi Cao Phong, ta có thể dùng thần huyết thuộc tính độc để luyện hóa, tạo thành đan dược cứu Phạm Bá, nhưng lấy làm sao đây!”
“Chỉ có một cách, đó là vào được danh sách kế thừa thần huyết, hoặc là c·ướp từ người mang thần huyết đó!” Cao Phong bình tĩnh nói.
Ánh mắt hắn hiện lên một chút mông lung, bởi vì việc này đối với hắn thì khả năng thành công rất thấp. Trong tông môn này, số lượng học trò có đến vài ngàn người, mà còn chưa kể đến những môn phái trực thuộc ở bên ngoài.
Lại nói trong số đó, còn những học trò có thực lực cao được lọt vào trong mắt của mấy vị trưởng lão, được họ chăm chút từ nhỏ, gieo hy vọng là người tiếp tục kế thừa thần huyết.
Vậy nên việc này đối với người như Cao Phong lại vô cùng khó khăn, hắn mới chỉ nhập môn chưa tới một năm, làm sao có thể lọt vào danh sách truyền thừa. Cao Phong bỗng chốc lại nghĩ, hắn nghĩ rằng việc c·ướp từ người mang thần huyết có khi còn dễ hơn.
Nhưng để làm được việc này, đầu tiên Cao Phong nghĩ tới là phải tham gia vào trong cuộc tranh tài giữa học trò. Từ đó nắm bắt được người nào có cơ hội sở hữu truyền thừa thần huyết, vậy mới dễ dàng hành động.
“Trước tiên phải nhanh chóng đột phá đến Luyện Cân, từ đây tới cuối năm còn mấy tháng, nếu có thể lên tới Luyện Cân trung kỳ hoặc hậu kỳ thì tốt quá!” Cao Phong bình tĩnh nói.
Thiết Thiệt ở một bên cũng đồng ý với hắn, nó cũng khẽ nhìn qua, đột nhiên thấy thân thể Cao Phong xuất hiện một tầng chiến ý dày đặc. Nó nghĩ chắc rằng nhiệt huyết của Cao Phong đang sôi sục, khi mà cơ hội cứu Phạm Bá đang gần ngay trước mắt.
“Tiếp tục bế quan tu luyện, lần này không đột phá lên luyện cân thì không ra ngoài!”
. . .
Lại thêm thời gian một tháng nữa trôi qua. Trong một tháng này, Cao Phong ngoài việc tu luyện Thể Quyết Lôi Cương, hắn còn tích cực làm các loại nhiệm vụ tông môn, để có thể sớm ngày tăng tiến tu vi, tiếp tục đột phá.
Ngày hôm nay, khi trời còn tờ mờ sáng, Cao Phong cũng vừa đi ra ngoài để làm nhiệm vụ, bất ngờ hắn thấy ngay phía trước lối ra đã có một người đứng đó từ bao giờ.
Người này không phải ai xa lạ, cũng là một học trò của bờ Đông, hắn là Văn Khang.
“Văn Khang này sao đột nhiên lại đến tìm ta?” Cao Phong nghĩ thầm.
Tuy nơi ở của hắn và Văn Khang cách nhau không xa, nhưng thời gian này hắn mãi chăm chỉ tu luyện, không để ý mấy việc bên ngoài, cho nên cũng không còn thời gian gặp gỡ với Văn Khang.
Nhưng mà hôm nay lại thấy Văn Khang xuất hiện ở đây, bỗng khiến cho trong lòng của Cao Phong hiện lên vô số suy nghĩ khác nhau, lại có chút gì đó bất an.
“Dạo này gặp ngươi khó quá, coi bộ ngươi cũng chăm chỉ!” Văn Khang thong thả đáp lại, trên miệng còn nở nụ cười nhẹ.
“Ta bận tu luyện nên không có ra ngoài, xin Văn Khang đừng trách!” Cao Phong đáp lại, hắn lập tức ra lễ.
Nghe thấy Cao Phong nói vậy, Văn Khang ở phía trước chỉ cười cười, liền nhanh chóng rời khỏi chỗ đang đứng, tiến gần tới Cao Phong. Trong mắt hắn giống như đang giấu sự tình gì đó, càng nhìn càng khiến người khác không thể đoán được.
Nhoáng một cái, Văn Khang đã đứng trước mặt của Cao Phong, hắn tiếp tục nói:
“Ngươi đi với ta tới chỗ này được không, hy vọng ngươi không từ chối!”
“Có chuyện gì sao?” Cao Phong ngạc nhiên, bèn lên tiếng hỏi lại.
“Không sao cả, chúng ta là học trò đồng môn, ta chỉ muốn đưa đi xem thứ này mà thôi, sẽ không mất nhiều thời gian đâu!” Văn Khang thong dong đáp.
Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của hắn, trong lòng Cao Phong cũng đề phòng, nhưng lại không nghĩ lý do gì có thể khiến hắn hại mình. Dù gì trước nay cả hắn và Cao Phong đều giữ mối quan hệ hài hòa, chẳng có hiềm khích gì nên Cao Phong cũng không cần bận tâm.
Cao Phong nhìn về phía Văn Khang, khẽ gật đầu. Thấy vẻ mặt Văn Khang cũng cười một cái, sau đó mới quay ra phía trước. Hắn giơ chân đạp xuống dưới một cái, lập tức dưới chân hiện ra một đám mây màu đỏ như máu.
Văn Khang ra hiệu cho Cao Phong tiến vào đám mây, khi Cao Phong vừa vào thì đám mây đã lập tức đưa cả hai bay lên trên trời.
Hai người được đám mây đỏ này đưa đi vun v·út, thoáng cái đã ra khỏi phạm vi của tông môn Thất Huyết. Cao Phong đứng trên đó đưa mắt về phía xa, trong lòng thầm suy nghĩ không biết mục đích của Văn Khang là gì.
Đang trong lúc hắn bận suy tư, đột nhiên Văn Khang ở trước mới bỗng nhiên lên tiếng:
“Cao Phong, ngươi có thích nghe kể chuyện không, ta có một câu chuyện muốn kể cho ngươi!”
“Chuyện gì, Văn Khang cứ nói!” Cao Phong mặt không thay đổi, nhanh chóng đáp lại.
Văn Khang nghe vậy thì quay ra sau, cùng ngồi xuống trên mây đỏ đối diện Cao Phong. Hắn bắt đầu kể, tròng mắt liên tục đổi sắc, giống như đang có vẻ gì miễn cưỡng.
“Ta của trước kia, khi chưa trở thành học trò của Thất Huyết, đã là con trai của trưởng môn phái Minh Vân. Môn phái Minh Vân là một trong nhiều môn phái trực thuộc tông Thất Huyết, nó nằm ở phía Tây!”
“Cha ta, trước kia ông ấy là học trò của tông chủ đời trước của Thất Huyết, sau khi thất bại trong việc tranh đoạt chức tông chủ, ông ấy mới xin người anh tông chủ của mình ra ngoài để tự lập phái!”
“Nhưng mà chuyện cũng không may, sau khi lập phái được một thời gian, ông ấy cũng bị kẻ thù cũ á·m s·át, phải bỏ mình. Cả môn phái được mẹ ta một mình gánh vác, nhưng mà cũng...”
Ánh mắt Văn Khang hiện rõ một sự phẫn nộ, con ngươi cứng đờ cứ liên tục rung lên, thậm chí còn thấy cả một tia ánh sáng đỏ như đang bắn ra. Nhưng Văn Khang vẫn tiếp tục kể, giọng kể càng lúc càng như bi phẫn.
Hắn kể rằng, mẹ hắn gồng gánh Minh Vân được một thời gian, sau một đêm bình thường, đột nhiên từ đâu có kẻ thù phát động tập kích, đánh g·iết vào trong môn phái của bọn họ.
Cả một môn phái lớn như vậy, nhưng mà không một ai có thể chống đỡ nổi, trong một đêm toàn bộ bị c·hết sạch.
Sau cái đêm đó, Văn Khang cùng anh của mình là Triệu Khai, cả hai người được tông môn Thất Huyết cưu mang. Chính vị tông chủ đã đích thân đón hắn và anh hắn về, đưa vào bờ Đông để dạy dỗ.
Nhưng mối thù diệt môn, g·iết cha g·iết mẹ còn đó, khiến cho anh của Văn Khang là Triệu Khai không thể nào quên được. Văn Khang lúc đó còn nhỏ, cho nên Triệu Khai tự mình tìm kiếm, cuối cùng cũng biết được một sự thật rằng, c·ái c·hết của cha mẹ hắn có liên quan đến một người.
“Người này trước kia là đồng môn của cha ta, lúc đó hắn cũng giống cha ta mà đi ra ngoài tự mình lập phái! Mà nơi đặt tông môn này, chính là ngay ở kia.”
Văn Khang vừa nói vừa đưa tay chỉ tới phía trước, tại đó có một ngọn núi lớn chọc trời, trên đó là nơi đặt một môn phái khá lớn, tên là phái Ngũ Diệp.
. . .
Tại phái Ngũ Diệp, đám học trò đang ngồi xếp bằng trên một tế đàn lớn lơ lửng, chăm chú nghe một ông cụ già ngồi giữa giảng giải. Cụ già này râu tóc bạc phơ, đôi mắt liêm diêm nhìn vào quyển sách có phần cũ kĩ trước mặt, đọc lên từng câu từng chữ.
Mỗi một câu nếu có học trò nào phát biểu, ông ta đều sẽ dừng lại mở hí mắt xem xem người vừa nói là ai. Nếu mà là người ông ta đã nhắm tới thì sẽ dừng lại giảng giải, còn không sẽ coi như chưa có chuyện gì mà tiếp tục đọc sách.
Trãi qua như thế, từng trang sách đã được ông ta lật xong, chỉ còn lại một trang cuối cùng. Bỗng tay ông ta chạm vào trang này, bàn tay đột nhiên ngưng lại, trong tâm trí như có cái gì đó.
Ngay thời khắc hiện tại, trên đầu ông ta đột nhiên vang lên một tiếng nói. Tiếng nói này phát ra, tạo nên sóng gió cuồn cuộn, khiến cho không khí nứt ra làm từng mảnh vỡ.
“Bác Bấc Diệp, người cần tới đã tới!”
Tiếng nói phía trên giống như tiếng sấm nổ, tạo nên giông tố ầm ầm chấn động trời đất. Môn phái này có đại trận hộ pháp, cho nên mới có thể tạm thời ngăn cản sóng âm, người ở bên trong mới còn được an toàn.
Nếu không có nó, sợ rằng chỉ cần vài tiếng nói ra ban nãy, đã khiến cho đám học trò có cảnh giới thấp chịu cảnh đầu bị nổ tung mà c·hết.
Ngay khi tiếng nói này qua đi, ông già ngồi chính giữa tế đàn mới đưa đầu lên, khẽ mở mắt quan sát. Khi ánh mắt ông lướt qua hai bóng người đang đứng trên cao, trong lòng lập tức chấn động, giọng nói rung rung.
“Sát khí này, mạnh... mạnh quá... là kẻ nào...”