Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Loạn Thế Cường Sinh
Unknown
Chương 153: Diệt phái
Bất Diệp đưa mắt nhìn về hai người đang đứng trên đám mây đỏ trên cao, luồng sát ý từ người đứng ở trước chiếu xuống, thật giống như một mũi kiếm nhọn đánh vào đại trận hộ pháp, khiến trận pháp vang lên những tiếng chấn động mãnh liệt.
Chỉ một lát sau, đại trận hộ pháp này cũng không chịu nổi. Từng đường nứt màu vàng hiện ra trên không trung, ngay khắc sau liền đồng loạt vỡ nát cùng một thời điểm
Vị môn chủ của Ngũ Diệp là Bấc Diệp thấy vậy thì kinh ngạc, trong lòng liền có từng hồi chấn động dâng lên. Ông ta cảm thấy không ổn, liền điều động thần niệm một cái, cả ông cùng năm người gần đó đều lập tức hóa thành từng đường sáng mà bay lên cao.
Ông ta phóng thẳng tới chỗ của hai người kia, xung quanh cơ thể liên tục tỏa ra một nguồn khí tức mãnh liệt. Mà hai người này cũng chẳng phải ai khác, chính là Văn Khang và Cao Phong.
Văn Khang thấy ông ta đi lên thì mỉm cười, hắn liền lập tức giơ ngón tay lên. Từ chỗ ngón tay của hắn, một quả cầu màu đỏ nhanh chóng được hình thành, tỏa ra khí tức áp bức mọi sinh vật trong phạm vi của nó.
Quả cầu này chứa đựng thần năng bất tận, xung quanh có hàng vạn đường ánh sáng cùng nhau quy tụ về trung tâm, khiến cho kích thước của nó càng ngày càng trở nên to lớn.
Bất ngờ, Văn Khang còn không đợi Bấc Diệp tới chỗ mình, đã vội vàng đưa quả cầu này đi ra tới trước mặt. Lúc này đường kính quả cầu màu đỏ đã có kích thước hơn trăm trượng, phát ra ánh sáng rực rỡ, lấn át cả ánh nắng của mặt trời ngoài kia.
“Không xong! Nhanh chóng kết đại trận chống đỡ!”
Thấy quả cầu màu đỏ lao tới, thân hình của Bấc Diệp cũng dừng lại, trong ánh mắt vô cùng hoảng hốt mà la lên. Ngay tức khắc sau, ông ta cùng năm người học trò của mình nhanh chóng hành động.
Bọn họ di chuyển đan xen với nhau, vào thế của một đại trận, bắt đầu thi triển thần thông của mình.
“Đại trận, mở!”
Bất Diệp hô lên một tiếng, từ chỗ ông ta ở vị trí trung tâm liền có vô số đường sáng thần năng tỏa ra bên ngoài. Tất cả sáu người đều cùng một lúc mà triển khai thần thông như nhau, tạo thành một trận pháp, giàn ra trên một phạm vi rộng lớn ở không trung.
Nguồn thần lực từ năm người xung quanh đổ dồn về phía Bấc Diệp, lại thấy ông ta giơ bàn tay lên bắt quyết. Ông ta há miệng một cái, từ trong đó bắn ra một thanh kiếm nhỏ. Thanh kiếm này vừa bay ra thì ngay lập tức chuyển động, đột ngột hóa to đến một kích thước khổng lồ.
Nó được thần năng tràn vào thì liên tục hóa lớn, khi đến mức độ tối đa thì được Bấc Diệp điều động t·ấn c·ông về phía trước, mang theo một nguồn năng lượng cực hạn để tiêu diệt hai kẻ lạ mặt kia.
“Muốn chống đỡ?”
Đứng trên cao nhìn xuống, Văn Khang thấy thế cũng chỉ cười thầm, liền chỉ tay tới trước một cái. Theo thần niệm của hắn, quả cầu khổng lồ như được kích thích, bất ngờ từ trong đó có hàng trăm hàng ngàn mũi sáng màu đỏ phóng ra, nhanh chóng lao xuống phía dưới.
Những mũi sáng này giống như sinh vật được phóng thích, tỏa ra sát khí dày đặc, phá không mà công kích về trận pháp của Bấc Diệp. Hai bên vừa mới v·a c·hạm, những mũi sáng của Văn Khang đã ngay lập tức xuyên thấu qua thanh kiếm khổng lồ, khiến nó trong một chốc đã tiêu tan không còn gì.
Sau khi thanh kiếm khổng lồ được kết từ đại trận bị diệt, từng mũi sáng màu đỏ của Văn Khang lại điên cuồng nhắm thẳng về phía đám người Bấc Diệp. Bọn họ thấy công kích trước mặt thì vội tiếp tục lấy ra pháp bảo chống đỡ, nhưng tốc độ của mũi sáng là quá nhanh, khiến họ ngay cả một cơ hội phản kháng cũng không có.
Năm người xung quanh bị vô số mũi sáng rít gào bay tới, chỉ trong nháy mắt đã đâm họ thành thịt vụn. Những mũi sáng màu đỏ đâm tới phá đi viên sinh mệnh, khiến cho cơ thể và thần hồn của năm người ngay lập tức tiêu tan.
“Không!” Bấc Diệp kinh hãi la lên.
Ông ta không thể làm gì, chỉ còn cách đứng nhìn năm người trưởng lão của môn phái mình bị tàn sát, trong một chốc liền trở thành cát bụi mà tiêu biến.
Ngoài ra, những mũi sáng khác còn phóng thẳng xuống dưới, điên cuồng như vũ bão ập tới phía môn phái Ngũ Diệp. Những người trong phạm vi môn phái này đều thấy không ổn, bọn họ đều la lên, sau đó liền mặc sức bỏ chạy.
Nhưng mà chẳng có ai là chạy được quá lâu, bọn họ đều cùng một bộ dạng bị những mũi sáng kia xuyên qua viên sinh mệnh, c·hết ngay tức khắc.
Nhìn thấy cả môn phái của mình đang bị tàn sát, ánh mắt của Bấc Diệp ngay tức thì liền cứng đờ. Ông ta không còn nghĩ được gì, trong mắt lạnh lẽo như vô hồn, liền bắt quyết lấy ra một thanh kiếm lớn.
“Ta liều mạng với các ngươi!”
Thanh kiếm này liền hóa to lên mấy chục trượng, được ông ta dồn hết thần lực của mình đem nó chém xuống về phía Văn Khang. Thanh kiếm khổng lồ mang theo thần lực cuồn cuộn, tạo ra âm thanh vang vọng kinh hoàng, khiến cho không khí bị chấn tới độ nổ ầm ầm.
Nhưng mà mũi kiếm ngay khi tiếp cận tới Văn Khang, đột nhiên ngừng lại, giống như bị thứ gì đó ngăn cản. Chỉ thấy ngay ở mũi kiếm, từ khi nào đã có một ngón tay của Văn Khang được đặt ở đó, giữ chặt không để nó di chuyển.
Trong mắt Văn Khang hiện lên một ý niệm lạnh nhạt, tiếp ngay sau chỉ khẽ búng một cái, thanh kiếm khổng lồ trước mặt liền vỡ vụn thành nhiều mảnh nhỏ, tiêu tán trước sự chứng kiến của Bấc Diệp.
Chưa dừng lại ở đó, theo sự chỉ huy của Văn Khang, những mũi sáng màu đỏ kia lại điên cuồng nhắm thẳng về Bấc Diệp. Chúng không bắn thẳng vào viên sinh mệnh, nhưng lại t·ấn c·ông vào tứ chi của ông ta.
Ngay lập tức, Bấc Diệp còn chưa kịp phòng bị, đã bị vô số mũi sáng bắn vào tay chân, khiến cho cơ thể xuất hiện hàng chục hàng trăm lỗ thủng khác nhau. Chỉ một lát sau, tứ chi của ông ta đã b·ị đ·âm đến mức chẳng còn thứ gì, chỉ còn tiếng la lớn thất thanh của Bấc Diệp thấu tận trời đất.
Văn Khang thấy vậy thì chỉ cười nhẹ, đưa bàn tay ra phía trước chộp lấy Bấc Diệp chỉ còn lại cơ thể mà đưa về. Hắn hất ông ta nằm ra trên mây đỏ dưới chân mình, dùng chân giữ lại đầu ông ta, muốn ông ta chứng kiến cảnh những người học trò, vợ con hay bạn bè trong môn phái, từng người từng người b·ị đ·âm qua viên sinh mệnh mà c·hết.
“Ngươi, ngươi là ai!” Bấc Diệp tức giận hét lớn.
Trong mắt của ông ta không thể nhìn nỗi cảnh tượng phía trước, dường như còn có hai hàng máu chảy dài xuống gò má. Trong ánh mắt giờ đây chỉ còn sự phẫn nộ, sự bất lực, kèm theo sự uất ức dâng cao đến thấu tận trời.
Hình như trong chốc lát, ông ta đã nhớ lại cảnh tượng mà bản thân không muốn thấy nhất, đó là cái lần ông ta cũng đi tiêu diệt môn phái của người em đồng môn với mình.
Nghĩ tới đây, trong mắt của Bấc Diệp như có một tia sáng suốt dâng lên, khiến ông ta không còn sự bi phẫn nữa. Ông ta bình tĩnh thở dài, tự nói:
“Thì ra đây cũng chính do ta mà ra sao!”
“Sao vậy, ông nhớ ra rồi sao?” Văn Khang hơi nghiêng đầu xuống, thở ra một câu lạnh lẽo.
Hắn lại chỉ tay một cái tới trước, lần này quả cầu trên đầu không phóng ra mũi sáng đó nữa, mà nó trực tiếp bắn tới phía trước. Quả cầu khổng lồ phá không bay nhanh, từng tràn xung lực ngay chỗ nó tràn ra, khiến cho không gian nơi đây vang lên những tiếng sấm ầm ầm, nhanh chóng sụp đổ.
Ầm!
Quả cầu màu đỏ lao thẳng vào môn phái Ngũ Diệp, gây ra một t·iếng n·ổ kinh hoàng, kèm theo âm thanh vang vọng không thể nào tưởng tượng nổi. Cả một vùng đất lớn bị chìm trong ánh sáng thần năng của v·ụ n·ổ, phải mất một lúc nó mới biến mất.
Ngay khi khói lửa còn đang bao trùm phạm vi mấy dặm nơi này, bằng vào thần thức của mình, Cao Phong ở phía sau đã thấy được cảnh tượng trước mắt. Hai mắt hắn căng ra hết sức, thật sự không tin vào hình ảnh đang được truyền vào mắt của mình.
Cả một dãy núi lớn, nơi đặt môn phái Ngũ Diệp đã hoàn toàn bị san bằng. Nơi này giờ đây chỉ thấy một biển lửa mênh mông, chỉ toàn lại dấu tích của v·ụ n·ổ, hoàn toàn không thể nhận biết được thứ gì.
Trong không gian, mùi máu thịt cháy trở nên ảm đạm, với sức công kích mạnh mẽ như vậy, chẳng có thứ gì là có thể còn tồn tại. Cao Phong nhìn thấy vậy mà kh·iếp hồn, hắn không hiểu cảnh tượng trước mặt là như thế nào, Văn Khang lấy đâu ra thực lực khủng kh·iếp như vậy.
“Sức mạnh thế này, không thể nào là cường giả cảnh giới Nhân Tâm của đại cảnh Tâm Đức được!” Cao Phong thất thần nghĩ tới khả năng này.
Hắn lại đưa mắt nhìn xuống ông già Bấc Diệp ở phía dưới, lúc này trong mắt của ông ta đang hiện lên vô số cảm xúc hỗn loạn khác nhau. Đột nhiên cái thấy Văn Khang đưa tay, túm lấy cổ ông ta mà đưa lên cao, hắn mở miệng nói:
“Nói, năm đó là vì nguyên nhân gì, ông lại đi diệt sát cả phái Minh Vân của ta!”
Câu nói của Văn Khang như một mũi nhọn đâm sầm vào tâm Bấc Diệp, khiến ông trong một khắc như ngẩn người ra. Có vẻ như ông ta đã nhớ lại người này là ai, và tại sao hắn lại tới đây tiêu diệt môn phái của mình.
Trong mắt ông ta liên tục có tia máu, từng đường chạy dài lan ra khắp cả tròng mắt, đến độ máu chảy ra bên ngoài. Miệng của Bấc Diệp cắn chặt, gây nên những tiếng kêu ken két, nhưng ông ta vẫn không nói gì.
“Không nói sao! Được, ông không nói thì ta tự xem vậy!”
Văn Khang nói một cách quả quyết, ánh mắt hắn sáng rực một màu u tối, bị sát khí dày đặc che mất. Nhìn thấy ánh mắt này của hắn, ban đầu Bấc Diệp cũng có một chút kinh ngạc, nhưng sau đó sự tình này cũng biến mất, có vẻ như ông ta cũng đã chấp nhận số phận này.
Tiếp theo Văn Khang không nói không rằng, dùng bàn tay đặt vào đỉnh đầu của Bấc Diệp. Trong năm ngón tay lập tức có năm đường sáng màu đỏ thẫm bắn ra, đâm trực tiếp vào đầu Bấc Diệp, biến mất ngay tại chỗ.