Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Loạn Thế Cường Sinh
Unknown
Chương 154: Hướng tới Long Hổ Song Kích
Ánh sáng này vừa biến mất thì hai mắt cùng với miệng của Bấc Diệp lại trở nên sáng lên, không tự chủ được mà cứng đờ. Việc này là do Văn Khang đang dùng thần thức của hắn đi vào trong tâm thức của Bấc Diệp, hắn đang muốn tìm lại ký ức của người này.
Một lát sau, ngay khi ánh sáng từ mắt và miệng của Bấc Diệp đã tắt đi, chỉ thấy hai mắt của Văn Khang cũng đang mở ra. Trong mắt hắn hiện tại, đột nhiên hiện lên một tia sáng hoang mang, hai tròng mắt cứ rung lên bần bật.
“Chuyện này, không... không thể nào, đáng lí ta phải nhận ra sớm hơn chứ!”
Văn Khang ngước mặt lên trời nói lớn, giọng nói của hắn chuyển từ ngạc nhiên sang uất ức, lát sau lại giống như phẫn nộ. Trong mắt hắn ngập tràn sự đau đớn, cảm giác như những bi kịch mà hắn đã trải qua đang ồ ập ùa về.
Đứng từ xa nhìn lại, Cao Phong vẫn có thể cảm nhận được một luồng sát khí cực lớn trên người Văn Khang. Xung quanh Văn Khang giờ đây ngập tràn một mùi nồng nặc, khiến cho Cao Phong không thể nào bình tĩnh được.
“Văn Khang, ngươi làm sao vậy!” Cao Phong lên tiếng hỏi.
Tiếng nói của Cao Phong như một m·ũi d·ao phá đi lớp âm khí đang bao trùm Văn Khang, khiến cho hắn từ trong cơn bàng hoàng tỉnh lại. Văn Khang nhìn về phía Bấc Diệp nằm trên mặt đất, đột nhiên hắn đưa bàn tay xuyên qua chộp lấy viên sinh mệnh rồi bóp nát, sau đó lại ném xác Bấc Diệp xuống biển lửa dưới kia.
Làm xong chuyện này, khuôn mặt của Văn Khang lại trở nên thờ ơ, nhìn về phía Cao Phong. Hắn đứng dậy, đưa chân đạp một cái, đám mây đỏ phía dưới chân hắn ngay lập tức đưa hắn và Cao Phong bay đi.
Trên đường đi này, Cao Phong không hỏi Văn Khang về sức mạnh của hắn ở đâu mà có được, chỉ thầm mong hắn có thể chở mình về càng nhanh càng tốt. Ban đầu hắn nghĩ tên này chỉ đưa hắn đi xem gì đó, nào có ngờ lại đi tiêu diệt phái của người ta.
“Sao ta lại va vào chuyện này chứ, nếu để ai biết ta đi với tên này, họ không g·iết được hắn chắc sẽ tìm ta báo thù. Cao Phong ơi, lần này ngươi ngu quá rồi!” Cao Phong cắn chặt răng thầm nhủ trong bụng.
Bỗng hắn ngước lên nhìn tới phía trước, thấy Văn Khang đột nhiên cũng quay ra sau nhìn hắn, mở miệng nói:
“Đăng Quang, ta hỏi ngươi chuyện này, ngươi có muốn giúp ta thống nhất phía Nam đại lục này không?”
Tiếng nói của Văn Khang như một tia sét đánh thẳng tới tâm trí của Cao Phong, khiến cho hắn trong một lúc liền giật mình, không biết mình có nghe nhầm hay không. Cao Phong bình tĩnh nuốt xumột ngụm nước bọt, mở miệng đáp lại:
“Chuyện này ta không thể đâu, mà Văn Khàng ngươi chỉ đang nói đùa đúng không!”
“Đùa sao, đúng rồi, ta đang đùa ngươi thôi, ngươi đừng quan tâm!” Văn Khang cười haha đáp, hắn cũng không còn nhìn về phía sau nữa.
Hắn đưa Cao Phong tới gần khu vực của Thất Huyết, để Cao Phong tự bay vào tông môn. Văn Khang cũng đã thăm dò dùm hắn quanh đây không có một ai, nên Cao Phong có thể yên tâm mà đi vào.
Cao Phong nghe vậy thì vui mừng, lập tức chào Văn Khang một tiếng rồi cũng nhanh chóng rời đi. Hắn muốn đi khỏi tên này càng nhanh càng tốt, với thực lực của hắn hiện tại, nếu như Văn Khang nổi cơn điên g·iết hắn thì hắn cũng không cách nào chống đỡ được.
Còn nếu như ở trong Thất Huyết, ngoài hắn còn có những vị trưởng lão, cùng vị tông chủ có thực lực cường đại kia. Khi đó dù Văn Khang có điên tới đâu, hắn cũng phải e dè mà không làm chuyện hoang đường ngay ở trong này.
Sau khi đi vào trong tông môn, trở về nơi ở của mình, cuối cùng trong lòng của Cao Phong mới được yên tĩnh. Hắn thử nghĩ lại cảnh tượng lúc Văn Khang phô diễn sức mạnh, khả năng cùng thần thông cỡ đó quả nhiên là quá khủng bố.
“Thiết Thiệt, ngươi ở trong túi trữ vật có thấy không hả!” Cao Phong bỗng nhiên nói, ý hắn cũng muốn Thiết Thiệt ra bên ngoài.
Thiết Thiệt vừa ra bên ngoài, còn có cả bé Huyết Mị cũng đi ra theo. Thiết Thiệt nhìn tới Cao Phong, ánh mắt như đang nhớ tới chuyện cũ, bỗng nói.
“Ta thấy rồi, tên Văn Khang này đột nhiên lạ quá. Sức mạnh mà hắn thi triển ra, có thể nói là ngang với Phạm Bá của trước kia!”
“Ngang với thầy Phạm Bá sao, không thể nào, hắn lấy đâu ra sức mạnh này chứ!”
“Nhưng mà thôi kệ đi, lần sau cẩn thận hơn với hắn là được, gã này tâm lí hình như không ổn định, không thể kết thân được rồi!” Cao Phong tự nói như vậy.
Hắn cũng tự định thần lại, nghĩ tới những việc này không phải chuyện của mình, cho nên không cần bận tâm làm gì. Việc trước mắt mà Cao Phong cần làm là tiếp tục tu luyện để cuối năm nay tham gia vào cuộc thi tranh tài giữa các học trò.
Mấy ngày nay hắn cũng có xem qua một số tài liệu về cuộc tranh tài của những năm trước. Đây là cuộc tranh tài lớn nhất trong tông môn, cứ mỗi một năm sẽ diễn ra một lần.
Thể lệ cũng rất đơn giản, Cao Phong đọc được trong tài liệu nói rằng, trong tông môn có một tháp gọi là tháp đỉnh phong. Các học trò tham gia ban đầu sẽ được ngẩu nhiên sắp xếp thứ tự trên tháp đỉnh phong này.
Nếu ai ở tháp tầng cao thì phải giữ tháp, còn ai ở tầng thấp thì cần leo tháp, cứ thế chiến đấu với nhau. Thời gian diễn ra cuộc thi này sẽ trong vòng một tuần, cho nên ngoài lúc giao chiến với nhau, các học trò vẫn cần thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức.
Sau khi thời gian tranh tài kết thúc, hội trưởng lão sẽ xem xét kết quả, chọn lấy một trăm hạng đầu tiên hoặc hai trăm hạng, đây là thứ hạng của người chiến thắng. Dĩ nhiên là phần thưởng cho học trò sẽ phải có khác biệt từ thấp tới cao, đây là thứ sẽ kích thích cho các học trò.
Còn một điều nữa là mức độ chấp nhận giao chiến giữa các học trò. Trong tông môn chỉ yêu cầu giữ lại mạng, dù có b·ị t·hương cỡ nào cũng không quan trọng, chỉ cần đối thủ còn sống thì người giao chiến coi như hợp lệ.
Nghĩ tới việc này, Cao Phong càng thêm kiêng dè. Giao đấu sống c·hết như vậy, nếu không c·hết cũng trở thành phế nhân. Đối với cường giả như thế thà c·hết thì còn tốt hơn.
Do vậy mà Cao Phong càng quyết tâm tu luyện mạnh hơn, để cho công pháp của mình tiến bộ, hắn còn tiếp tục tu luyện tầng cuối cùng của Long Tranh Hổ Đấu.
Long Tranh Hổ Đấu, Cao Phong đã luyện được hai tầng đầu là Hổ Và Long, chỉ còn lại tầng cuối cùng, chính là Long Hổ Song Kích. Việc tu luyện tầng này không phải là Cao Phong chưa thử qua, nhưng mỗi lần thử thì đều xảy ra vấn đề.
Hắn mỗi khi triệu hồi thần Hổ, lại tiếp tục triệu hồi thần Long, nhưng sau khi để hai thần thú này kết hợp, lại khiến cho hai loại bảo thuật này điên cuồng t·ấn c·ông tranh đấu với nhau, chẳng chịu hoà hợp.
Kết quả là khi bọn chúng giao chiến xong, bảo thuật cũng tự tiêu tan, cho nên Cao Phong vẫn không thể tu luyện gì hết. Mấy lần đó Cao Phong lại không hiểu, rõ ràng thần Long và thần Hổ đều là học trò dưới trướng thầy Ba Lưới, tại sao lại đánh nhau như vậy.
Cứ thế trải qua rất nhiều lần đều như một, khiến cho tinh thần của Cao Phong vô cùng chán nản. Lần này kỳ hạn tranh tài đệ tử cũng sắp tới gần, Cao Phong mới quyết định bằng mọi giá phải luyện cho bằng được tầng cuối cùng này.
“Hiện tại Long Tranh Hổ Đấu là công pháp t·ấn c·ông mạnh nhất của ta, nên ta phải luyện được tầng ba này!”
Cao Phong quyết định như vậy, cuối cùng hắn để Thiết Thiệt ở bên ngoài chơi với Huyết Mị, bản thân thì đi vào trong không gian tâm thức để tu luyện. Hiện tại ở trong không gian này, kích thước của nó đã lớn hơn trước đây rất nhiều, hình như có độ lớn đã bằng một lục địa nhỏ.
Linh thân của Cao Phong trong này bay lên phía trên, chọn một nơi trống trải để tu luyện. Hắn bay một chút đã tìm thấy, vội vàng phóng xuống nơi đó.
Tại đây Cao Phong bắt đầu ngồi xuống, cơ thể linh hồn cũng nhanh chóng sáng lên. Chỉ thấy Cao Phong bắt quyết một cái, trên miệng hô lên hai tiếng thất thanh.
“Thần Hổ, ra!”
“Thần Long, ra!”
Cao Phong hô lên hai tiếng, triệu hồi hai loại bảo thuật là thần Hổ và thần Long ra ngoài. Hai loại bảo thuật này vừa hiện diện đã tỏa ra một lượng khí tức khổng lồ, một đỏ một vàng, cứ như là hai cơn bão đang chống chọi với nhau.
Nhìn hai cỗ khí tức hung hãn trước mặt, tinh thần của Cao Phong cũng có sự khó chịu thay. Hắn bắt đầu đọc pháp quyết khống chế hai bảo thuật này, nhưng còn chưa được mấy câu lại thấy chúng gầm lên một tiếng sau đó lại lao vào t·ấn c·ông nhau.
Thần Long trên trời khuấy động, thần Hổ bên dưới thủ thế, hai bên ngay lập tức v·a c·hạm, liên tục đánh ra chiêu thức của bản thân. Cả hai bọn chúng đều là thần thú mạnh mẽ, cho nên vừa giao chiến đã khiến cho nơi đây chấn động liên hồi, dù là không gian tâm thức thì Cao Phong vẫn cảm thấy hoảng sợ.
Nhìn thấy hai vị thần thú trước mặt giao chiến với nhau, kẻ thì ở trên hạ xuống, kẻ thì ở dưới lao lên, không kẻ nào có thể khoan nhượng, khiến cho Cao Phong phải đau đầu không thôi.
Hắn nghĩ rằng việc này phải có thầy Ba Lưới đứng ra thì mới được, chỉ có thầy thì mới khiến học trò có thể hoàn hợp mà kết nối với nhau mà thôi.
“Chờ đã, ta vừa nói hoàn hợp sao!” Cao Phong bỗng ngớ người, rồi ngồi trên không trung suy nghĩ gì đó.
Nơi đây là tâm thức của hắn, cho nên hắn hoàn toàn có thể làm chủ. Muốn nhảy muốn chạy, muốn bay muốn bơi, tất cả Cao Phong đều có thể làm được.
Cho nên hiện tại hắn nằm dài trên không trung, đưa mắt nhìn xuống thần Long và thần Hổ đang giao chiến, trong lòng lại có từng luồng suy nghĩ khác nhau thay phiên hiện ra.
Hắn nghĩ tới điểm mấu chốt của tầng ba Long Hổ Song Kích, chính là phải làm sao để hai thần thú này có thể hợp tác, cùng nhau giao thủ phối hợp t·ấn c·ông. Một khi cả hai kết hợp với nhau, sẽ tạo nên một lực công kích không thể nào tưởng tượng được.
Nhưng mà hiện tại Cao Phong vẫn không cách nào làm được việc này, để hai thần thú có thể hoà hợp, việc này hắn đã thử hoài mà không có khi nào thành công.
“Hoà hợp, hòa hợp. Cũng giống như dung hợp vật chất, đem hai gộp thành một, vậy thì có thể dùng với kinh văn mà ta đạt được trong khu mộ cổ để thử rồi! Đúng vậy, sao ta không nghĩ tới sớm hơn nhỉ!”