Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Loạn Thế Cường Sinh
Unknown
Chương 158: Người thứ nhất
Vị trưởng lão này bước ra, thân mình đứng trên không trung nhìn xuống đám học trò đang nhao nhao bên dưới. Ánh mắt người này như bông hoa nở rộ, khi mở liền có một tràng thần lực bắn ra, bắt đầu nói một cách dõng dạc.
“Tất cả học trò nghe đây, ta chỉ nói một lần, tập trung lắng nghe, ai mà bỏ lỡ thì tự mình gánh chịu hậu quả!”
Lời ông ta nói ra như mũi kiếm đánh thẳng vào tâm trí của mỗi một người học trò, khiến họ bất giác mà tập trung về phía vị trưởng lão vừa mới nói. Mà vị trưởng lão này sau khi tằng hắng mấy tiếng xong, mới tiếp tục đọc to quy luật của cuộc tranh tài lần này.
Đại khái ông ta thông báo những quy định cụ thể, chỉ cho những học trò vừa mới nhập tông hoặc quên chú ý, chứ thật ra cũng không có khác gì với mọi năm bình thường. Cao Phong cũng đã có tìm tài liệu ghi chép để đọc qua, nên hắn cũng đã nắm được quy định của cuộc tranh tài này.
Đơn giản thì cuộc tranh tài sẽ được diễn ra bên trong tháp luận võ, mỗi một học trò sẽ được phân chia ngẫu nhiên một tầng tháp. Người ở tầng này có thể dùng khẩu hiệu khiêu chiến người ở tầng khác để leo lên tầng trên, cứ thế mà tiếp tục cho đến khi nào kết thúc.
Thời gian của cuộc tranh tài vẫn được giữ như mọi năm là kéo dài một tuần lễ, tất cả học trò tham gia khi nào kết thúc mời được rời khỏi tháp. Ngoài thời gian chiến đấu chủ yếu ra, còn có hai mốc thời gian tạm nghỉ giữa chừng.
Buổi sáng sẽ là sau giờ Tỵ, còn buổi chiều sẽ là sau giờ tuất, mỗi lần nghĩ sẽ kéo dài chừng nửa canh giờ.
Còn về cách để leo lên tầng trên cao thì cũng khá đơn giản, Cao Phong đọc qua biết rằng, chỉ cần đánh bại người ở tầng trên cao thì bản thân sẽ chiếm được tầng của người đó, mà người đó sẽ bị đẩy xuống tầng cũ của người khiêu chiến thành công. Cứ thế tiếp diễn.
Ngoài ra mỗi lần chỉ có một người được khiêu chiến mà thôi, cho nên phải tranh thủ chớp lấy thời cơ. Đây là việc mà Cao Phong đã suy nghĩ trong thời gian qua, làm hắn khá là đau đầu.
Sau khi nói thông qua một lượt hết các luật trong cuộc tranh tài, vị trưởng lão trên cao bỗng nghiêm mặt, gườm cặp mắt lạnh lẽo nhìn xuống phía dưới, quát lên một tiếng:
“Các trò đã nghe rõ chưa!”
Toàn bộ học trò bên dưới sau khi một tràn âm thanh như tiếng sấm nổ này vọng xuống, bất ngờ đồng thanh mà hô to.
“RÕ!”
“Vậy còn không mau mau nhấc cái mông của các ngươi lên, tiến vào trong đại trận để đi vào trong tháp luận võ. Nhanh!!!”
Vị trưởng lão kia lại hét lên một tiếng thất thanh, lập tức liền khiến cho toàn bộ học trò chịu phải một cơn đã kích không nhẹ. Những học trò cũ có thực lực cao thì không nói, còn lại học trò mới nhập môn đều ba chân bốn cẳng mà vội vàng làm theo mệnh lệnh, đi vào trong đại trận đang hiện ra trên mặt đất.
Chỉ một lát sau, toàn bộ học trò có trong tông đều đã tiến vào trong đại trận, khiến cho không gian chật ních bóng người. Vị trưởng lão kia đưa thần thức quét qua một cái, đếm được tất cả gần đạt tới số lượng một vạn người.
Ông ta thống kê xong thì thu thần thức lại, quay qua nhìn về phía mấy vị trưởng lão đang ngồi, bỗng nhìn tới chỗ vị tông chủ. Vị trưởng lão này gật đầu một cái, liền được tông chủ Tôn Hoàng Văn gật đầu đáp lại.
Tông chủ bỗng đứng thẳng dậy, chỉ tay một cái, lập tức đại trận trên mặt đất phát ra ánh sáng dữ dội. Những ánh sáng này bao phủ lên toàn bộ học trò ở đây, ngay cả Cao Phong đang đứng trong đó cũng không khỏi kinh ngạc.
Hắn thấy bản thân bị một tầng ánh sáng nhẹ nhàng phủ lên, như một lớp áo mỏng ở bên ngoài. Đột nhiên hắn cảm giác bản thân bị chìm trong một tầng không gian gì đó, ngay khi lần nữa mở mắt, đã phát hiện bản thân đang đứng bên trong một tầng kiến trúc rộng lớn.
Ở nơi này, bốn mặt đều là những bức tường với những hoa văn kỳ dị, còn không gian lại rộng đến không ngờ. Trên mặt đất, hiện ra một dòng kí tự, Cao Phong nghiêng đầu nhìn xuống thì phát hiện dòng kí tự này thể hiện cho tầng tháp thứ bốn nghìn ba trăm hai mươi ba.
“Đây... đây là tầng thứ bốn nghìn ba trăm hai mươi ba trong tháp sao, vậy để lên tới tầng thứ ba trăm thì cần đánh tới khi nào đây!”
Thì ra đây chính là không gian bên trong tháp luận võ, mà tầng của Cao Phong đang đứng chính là tầng thứ bốn nghìn ba trăm hai mươi ba. Cao Phong bỗng định dùng thần thức nói chuyện với Thiết Thiệt một chút, đột nhiên nghe phía trước có động tĩnh, trên đầu vang lên một tiếng nói.
“Người ở tầng thứ bốn nghìn hai trăm hai mươi xin thách đấu người ở tầng thứ bốn nghìn ba trăm hai mươi ba!”
Tiếng nói này vang lên, ngay sau đó liền thấy một vòng xoáy khoảng không gian nhiễu loạn ở phía trước. Cao Phong đưa thần thức chú ý tới đó, đột nhiên thấy từ trong vòng xoáy nhiễu loạn có một người bước ra.
Người này là một người thanh niên, từ trang phục trên người liền biết được hắn là học trò thuộc bờ Tây. Chắc rằng đây chính là người vừa mới thách đấu, tiếng nói vừa rồi vang lên hẳn là của hắn.
“Mới vào thôi đã có người lên tiếng thách đấu, đúng thật là vội vàng!” Cao Phong thầm nghĩ.
Hắn thấy người đằng trước bỗng đưa tay ra lễ với hắn, cho nên Cao Phong cũng vì vậy mà ra lễ theo. Hai người hành lễ xong thì nhìn nhau, Cao Phong liền mở miệng nói ra tên của mình.
“Đăng Quang, thuộc bờ Đông!”
“Trần Dụ, thuộc bờ Tây!” Người bên kia cười một cái đáp lại.
Vừa mới nói xong, người tên Trần Dụ ở phía bên kia giống như không chờ được nữa, liền đưa một chân ra sau thủ thế xuất quyền. Hai tay của hắn bắt đầu có thần lực tràn ra, thần lực hóa thành ánh lửa đỏ hồng, ngay tức thì bao phủ lấy cả cơ thể.
Mà Cao Phong ở bên phía đối diện thấy thế thì cũng không chần chừ nữa, liền hiểu ý cũng lập tức vào vị trí thủ thế. Hai bên nhìn nhau trong giây lát, đột nhiên nghe một tiếng phành, tiếp ngay sau liền thấy hai thân ảnh như tia chớp mà lao về phía nhau.
Ngay chỗ của họ vừa đứng, xuất hiện một cơn gió lốc thổi ngược về phía sau, chứng tỏ tốc độ của cả hai nhanh đến cực hạn. Cả hai người nhanh chóng v·a c·hạm, quyền cước đối đầu, thần lực cuộn trào b·ốc c·háy đến mọi địa điểm trong không gian.
Cao Phong đưa bàn tay nắm sấm sét đánh về phía trước, sức mạnh của hắn bây giờ đang gần như bộc phát toàn bộ. Hắn đấm một quyền vào người của thanh niên Trần Dụ kia, lại thấy Trần Dụ giơ tay chống đỡ, nắm đấm liền v·a c·hạm với Cao Phong.
Phành!
Một tiếng phành thật lớn vang lên, tiếp ngay sau liền thấy một tràn sóng lực bắn về hai phía. Hai nắm đấm đối kháng với nhau, đôi bên liên tục dồn sức, khiến cho xung quanh có những gợn s·óng t·hần năng bắn ngược ra sau.
Cả hai giằng co một hồi, rốt cuộc cũng bị nguồn thần lực mạnh mẽ hất ra, trở lại vị trí ban đầu.
Trần Dụ đáp xuống mặt đất, hai tay của hắn ngay lập tức tụ lại, ngọn lửa ở hai nắm đấm bất ngờ chuyển động, hội tụ thành năm q·uả c·ầu l·ửa khổng lồ. Năm quả cầu chứa đựng hỏa lực hừng hực, giống như năm mặt trời lên thiên đỉnh, được hắn chỉ một cái bắn thẳng về phía Cao Phong.
Thấy q·uả c·ầu l·ửa với khí tức hủy diệt, gần như có thể thiêu đốt mọi thứ lao tới, Cao Phong cũng không nghĩ nhiều mà liền thi triển thủ đoạn để chống đỡ. Hắn vỗ vào túi trữ vật một cái, lấy ra Ngũ Hỏa Đăng Quang.
Ngũ Hỏa Đăng Quang được Cao Phong lấy ra cầm trên tay, liền huy động thần lực đi vào trong đó. Năm ngọn lửa bất ngờ từ trong đó bay ra, hóa thành năm con rồng lửa, bắn thẳng về những quả hỏa cầu đang bay tới kia.
Rồng lửa từ Ngũ Hỏa Đăng Quang được Cao Phong khống chế, chúng lập tức chui tọt vào trong những q·uả c·ầu l·ửa mà khuấy động. Chỉ thấy một lúc sau, năm q·uả c·ầu l·ửa đã từ từ bị rồng lửa cắn nuốt, trở nên tan rã, vô số những hoa lửa còn vương vãi trong không gian.
“Đã phá được chiêu thứ nhất!” Cao Phong vừa khống chế Ngũ Hỏa Đăng Quang, vừa nói.
Nhìn thấy chiêu thức của mình b·ị đ·ánh tan, việc này khiến Trần Dụ ở một bên không khỏi thất kinh. Hắn thấy Cao Phong ban nãy chủ tu thuộc tính lôi, nào ngờ lại thấy một món pháp bảo hệ hỏa, tinh thần trong một khắc liền chấn động.
Nhưng mà hắn cũng không có nghĩ nhiều, lại tiếp tục chiến đấu. Lần này hắn lại nhảy lên trên cao, bàn tay bắt quyết rồi chưởng tới một cái, một tràn lửa đột ngột từ mặt đất bỗng nhiên bốc lên.
Thủ đoạn dùng thần lực chuyển thành thuật pháp hệ lửa vô cùng lợi hại, tràn lửa trên mặt đất dâng cao lên cả trăm trượng, tạo thành một cơn s·óng t·hần lửa lớn ập thẳng tới phía trước.
Ngọn lửa này cuộn trào thần uy, muốn nhấn chìm cho Cao Phong đi vào biển lửa, không còn có thể thoát ra.
Để chống đỡ lại chiêu thức này, Cao Phong quyết định dùng tới Huyền Minh thủ. Chiêu thức này của hắn được Cao Phong luyện tới trình độ cao siêu, có thể tùy ý thi triển, lại được thần lực cảnh giới Luyện Cân thúc giục, có thể tạo thành một lớp phòng ngự kiên cố chống lại hỏa lực kia.
Cao Phong bắt quyết một cái, sau lưng liền hiện lên hai bàn tay màu tím khổng lồ. Hai bàn tay này trong một cái nháy mắt liền lao tới vây quanh người Cao Phong, tạo thành một kết giới để bảo vệ hắn trong đó.
Ngay khi cơn sóng lửa vừa ập tới, Cao Phong cũng dùng sức lực của mình chống đỡ. Trần Dụ ở trên cao nhìn xuống, chốc lát chỉ thấy được một biển lửa hừng hực, không thể nhìn thấy được gì.
Vừa rồi hắn thấy Cao Phong không có thoát ra ngoài, nghĩ rằng đối phương đã dùng chiêu thức phòng ngự. Lại nói công kích hệ hỏa này của hắn rất mạnh, hắn nghĩ đã đánh bại được Cao Phong.
Nào ngờ vừa mới nghĩ như vậy, từ trong biển lửa đột nhiên có một thân ảnh bắn ra, lao nhanh về phía trước. Thân ảnh này khắp người có lôi điện bao quanh, chỉ nghe phành phành mấy tiếng, đã phá không khí mà lao lên.
Khi thân ảnh này lại gần, Trần Dụ mới phát hiện đó là Cao Phong, khiến hắn không khỏi kinh ngạc. Tuy biết Cao Phong chắc chắn sẽ phòng thủ, nhưng trên người lại chẳng có lấy một v·ết t·hương, khiến hắn trong một khắc không thể tin nổi.
Cùng lúc này ở phía trước, Cao Phong cũng vừa tiếp cận lại với hắn, liền đưa mắt gườm một cái, nói:
“Đã phá được chiêu thứ hai!”