Lol: Thời Đại Quang Vinh
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 23: Thẳng thắn
"Ba không có gì sai cả, được làm con của ba con cực kỳ tự hào"
"Mấy năm nay ba thật là vô dụng. Đáng lẽ ra cả nhà ta không cần phải khó khăn như vậy, chỉ tại ba...Nếu như ba chú ý một chút, sớm biết cái bệnh này đã không xảy ra vấn đề gì rồi..."
Chương 23: Thẳng thắn (đọc tại Qidian-VP.com)
Quả nhiên không có ngoài Lục Cảnh dự đoán, cha mẹ Việt Nam từ trước nay đều đã có quan niệm truyền thống mỹ đức khó thay đổi được, trong suy nghĩ, học là con đường nhanh nhất để thành đạt, những con đường khác đều là đường vòng lối rẽ, cũng hiển nhiên khi mặc định chơi game lêu lổng cùng kiếm tiền là hai việc không có liên quan, việc muốn thi đấu điện tử càng khỏi phải nói, không bị đánh c·h·ế·t đã là may lắm rồi. Thế nên làm sao có thể đồng ý được. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hơn nữa, mẹ luôn luôn nói, mình phải thừa dịp vẫn còn sức khỏe tốt cố gắng làm việc thêm mấy năm tích lũy ít tiền sau này hắn cưới vợ thì còn có tiền xây nhà, sinh con, đây là trách nhiệm của ba mẹ nhất định phải làm.
Mẹ vẫn luôn như vậy, mãi mãi cũng lo lắng về mình.
Nhìn ánh mắt nghiêm túc thành khẩn như vậy, Trần Quốc Sơn ý thức được con trai mình đích thật là đang nói rất nghiêm túc. Thế nhưng là Lục Cảnh dù sao chỉ có 16, 17 tuổi đầu, chấp nhận cho nó theo đuổi cái này liệu có đúng đắn không?
Nghe những lời này của hắn, Trần Quốc Sơn yên lặng xúc động không nói gì, chỉ là toàn thân có chút nhỏ nhẹ phát run chứng tỏ nội tâm của hắn đang không hề bình tĩnh chút nào.
Ra phòng khách, một gia đình ba người thoải mái nói chuyện một hồi, nhìn thấy cả nhà vẫn còn vui vẻ, tâm tình của hắn thầm có chút an tâm, ai mà không mong gia đình của mình hòa thuận hạnh phúc chứ.
Trần Quốc Sơn nghe được cả người sửng sốt, đúng vậy, chẳng phải là tiền viện phí cả tháng nay của hắn phần lớn đều là do con trai của mình bỏ vào hay sao. (đọc tại Qidian-VP.com)
Người thế hệ về sau còn có suy nghĩ sáng một chút, về phần cha mẹ đời trước hầu như đều rất khó mà chấp nhận. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lục Cảnh không có nản lòng, vẫn trấn tĩnh nói: "Mấy năm nay nhà nước có rất nhiều chính sách rất thủ cho nghề thi đấu điện tử rồi, với lại ba xem chẳng phải cả tháng nay con đánh cái này còn kiếm được rất nhiều tiền a, con đó mới chỉ là đánh giúp cho người ta, nếu như tham gia giải đấu, tiền kiếm được thậm chí còn nhiều hơn"
Ngồi cùng ba mẹ thêm một lát, biết không thể khuyên nổi mẹ, cũng chỉ có thể bỏ qua mà đi trở về phòng.
Trần Quốc Sơn lúc này mới định thần lại, vội vàng thay đổi sắc mặt tươi cười nói: "Đây rồi đây rồi"
Nghe lời này, tâm lý Lục Cảnh vui vẻ cứ như uống được một cốc trà nóng giữa mùa đông lạnh giá vậy, quá thoải mái.
Chỉ là nhẹ nhàng thì đúng là vậy, nhưng đương nhiên tiền lương cũng không có được bao nhiêu. Vì cố gắng kiếm thêm được chút ít tiền, mấy tuần nay thường nán lại tăng ca một thời gian, thế nên phải chập tối mới có thể về đến nhà.
Lục Cảnh chứng kiến phản ứng của ba, khóe môi hơi cong lên, tính trước kỹ càng nở nụ cười: "Với lại theo con thấy, sau này thị trường điện tử chắc chắn sẽ một đường cao vút đi lên, nếu thi đấu tốt nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiền"
......
Bởi vậy, quan niệm xa lánh những người chơi game hiển nhiên cũng không lạ lẫm. Cho dù sau này mọi thứ khác hơn rất nhiều, game phát triển hơn nhưng suy nghĩ lối mòn trong người phụ huynh cũng không mấy thay đổi.
Nhưng mà mẹ cũng không có đáp ứng. Chỉ nói tiền của hắn kiếm là tiền của hắn, mà ba không có đi làm được, mẹ phải có trách nhiệm nuôi con cái.
"Ba, con không trách ba gì cả, ba đừng có suy nghĩ nhiều" Lục Cảnh ngước mắt nghiêm túc nhìn Trần Quốc Sơn, rành mạch nói: "Ba mẹ nuôi con từ nhỏ đến bây giờ, đương nhiên con cũng phải chăm sóc lại cho ba là phải rồi"
"Con chắc chắn làm được" Lục Cảnh nghiêm túc nhìn ba mình, sau đó mới rõ ràng nói tiếp:
Hắn nghĩ, chính mình phải thật nhanh kiếm đầy đủ tiền mới được, chậm đi một ngày, cơ hội liền càng một thêm nhỏ đi.
Thành thực mà nói rằng: "Giới game thủ Việt Nam không tốt thật" từ những lời nói, cử chỉ cho tới cách thức hoạt động để chơi game. Lời nói cử chỉ thì không phải bàn, đa số thường xuyên nói tục, chửi bới đến nỗi cộng đồng gọi với cái tên dễ thương: "Trẻ Trẫu". Cách thức hoạt động để chơi game thì đơn giản thôi, các ông thần chuyên môn bỏ học, bỏ tiết để chơi game, thậm chí còn "Cắm Trại" ở quán net. Không vơ đũa cả nắm nhưng đa số là vậy.
Lục Cảnh chủ động lấy lại mấy quả táo bỏ lại lên đĩa, sau đó tự mình cắt bỏ đều vỏ ngoài ăn trước một miếng, sau đó cầm một miếng lên đưa cho Trần Quốc Sơn: "Ba, ăn thử một miếng đi"
Trần Quốc Sơn giật mình, lúc này mới kịp phản ứng lại, nghe xong con trai nói muốn tham gia đánh điện tử, hắn vô ý thức lắc đầu: "Đừng đùa ba, nói lung tung, mấy cái trò chơi này làm sao có thể nuôi sống bản thân được, khó lắm khó lắm"
Chỉ có tách tách tiếng nước rửa hoa quả chảy xuống vẫn đều đặn vang lên.
Trần Quốc Sơn nhăn mày vô thức vẫn hơi lắc đầu, do dự nói: "Lục Cảnh, mặc dù con nói hình như cũng có lý, nhưng mà lỡ như sau đó không khả quan thì sao..."
Lục Cảnh nhíu mày quay đầu nhịn lại, chỉ thấy ba của mình ngơ người lăng lăng nhìn qua hắn, cả người không chút nhúc nhích, tựa như là gặp phải chấn động cực lớn.
Lục Cảnh vừa muốn nói thêm cuối cùng vẫn ngậm miệng, đối với ba mình gật đầu: "Dạ ba, con sẽ cố gắng hết sức"
Nói một cách dễ nghe thì giống như là trò vô bỏ, mất thời gian, mất tiền bạc. Lại đơn giản hơn," game là xấu".
Sau một lúc lâu, bất chợt âm thanh của mẹ vang lên từ ngoài phòng khách: "Anh làm cái gì cắt có mấy trái táo mà lâu vậy, nhớ gọi thằng nhóc Lục Cảnh ra ăn luôn đấy"
"Hơn nữa ba cứ yên tâm, đợi hoàn thành xong tốt nghiệp cấp ba xong con mới quyết định"
Đoạn thời gian trước, Lục Cảnh cũng từng đem một chút tiền nhỏ đưa cho mẹ mua đồ sinh hoạt hàng ngày, cũng nói cho mẹ không cần phải khổ cực như vậy, hắn cũng có thể kiếm đủ tiền.
Đương nhiên cũng không thể trách được bọn họ, tuổi làm cha làm mẹ trăm ngàn nỗi lo toan, khổ cực. Ai mà chẳng thương con thương cái, mong muốn con trưởng thành để làm gia đình nở mày nở mặt. Bởi phần lớn gamer ở Việt Nam chơi game lung tung, bậy bạ, không biết điểm dừng nên tâm lí bọn họ mới trở nên như vậy. Không có lửa làm sao có khói.
"Được rồi, được rồi" Trần Quốc Sơn lắc đầu, không có đồng ý cũng không có từ chối: "Việc này cứ để sau này rồi tình, nhiệm vụ bây giờ của con là đi học cho giỏi, đợi khi nào tốt nghiệp cấp ba rồi suy tính sau"
Lục Cảnh quơ quơ ở trước mắt ba lung lay vài lần, lần nữa nhắc lại: "Ba, ba có nghe được con nói gì không?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Quốc Sơn cầm lấy một miếng táo, chỉ là không có ăn mà bỏ xuống nặng nề thở thật dài một hơi: "Lục Cảnh, ba thật sự xin lỗi hai mẹ con"
Lục Cảnh sau khi nói xong, cả gian phòng bếp trong phút trông im lặng đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe.
Lục Cảnh nhíu mi mắt quay đầu lại hàm ẩn nghi hoặc kì quái, vừa định mở miệng hỏi lại thấy Trần Quốc Sơn quơ tay chặn lại, ông tiếp tục buồn bã nói:
Trần Quốc Sơn lại tiếp tục nói: "Con xem, mấy hôm trước ba cũng đọc mấy cái báo nói thi đấu cái này rất khó, hơn nữa còn phải giành mấy chức vô địch gì đấy mới kiếm được nhiều tiền, còn lại chỉ có gắng đủ ăn qua ngày thôi"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.