Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 161: Cách thức

Chương 161: Cách thức


Triệu Hoài chưa kịp phản ứng, đối phương đã trực tiếp động thủ. Thao tác nhanh nhẹn, phối hợp uyển chuyển. Chốc lát, đã đem hắn ta hoàn toàn trói chặt, không sao nhúc nhích cho được. Cho dù bản thân đã ra sức vùng vẫy, nhưng nhìn về dáng vẻ này, không khác con sâu đang bò là mấy.

- Các ngươi làm gì thế? Giữa đêm hôm khuya khoắt thế này, đây là muốn ức h·iếp con trai nhà lành như ta?- Triệu Hoài khổ sở mà nói, nét e thẹn điều hiện rõ hết trên mặt. Liêm sỉ, hắn làm gì có mà để ngại.

- Nhìn bộ dáng của ngươi kìa, thấy gớm! Cho c·h·ó nó còn không thèm, ở đó mà còn ảo tưởng. Bớt bớt lại dùm cái!- Một trong hai người lên tiếng quở trách, ánh mắt khinh miệt không thôi.

- Tâm lí tên này nhất định có vấn đề, nên mới dám nói ra lời như thế. Không cần phải nghĩ nhiều nữa, h·ung t·hủ thật sự đúng là hắn ta rồi!- Người còn lại lắc nhẹ đầu, khuôn mặt chê bai thấy rõ.

- Way, các ngươi nói như vậy là đang vu khống ta đó. Ta là người tốt làm việc tốt, sao trong miệng các ngươi, lại trở thành một tên cặn bã không ra gì thế? Thả ta ra, ta muốn kêu oan!- Triệu Hoài cố gắng vùng vẫy trong vô vọng, lăn lết bò trườn đều có đủ.

- Thả ra? Kêu oan? Không cần đâu, mọi việc tiếp theo ngươi cứ giao cho bọn ta là được. Bảo đảm với ngươi, hai chữ 'trong sạch' sẽ không thiếu đâu!- Nói rồi, tấm lụa đào liền bịt chặt lấy miệng Triệu Hoài. Chỉ chừa lại đôi mắt, cảnh tượng còn lại mà hắn ta thấy được, là nụ cười ghê rợn đến từ vị trí của đối phương. Khiến cho người thiếu niên này, không khỏi rùng mình sợ hãi.

( C·hết tiệt, sao mà xui xẻo gặp phải hai cái con nhỏ này vậy? Xem ra là lần này, lành ít dữ nhiều rồi!) Triệu Hoài bất lực mà cảm thán, thấy được tương lai tăm tối không xa là mấy.

- Chị à, đối với cái loại người này, chúng ta có cần *Xẹt* hay không?- Cô ta đưa tay lên cổ, nhẹ nhàng mà kéo qua một đường. Ánh mắt cực kì đáng sợ, ý định diệt trừ đối phương hiện rõ hơn bao giờ hết.

- Wa, hành vi tàn nhẫn như thế, sao em lại nói ra được? Dù sao chúng ta cũng là con gái, nên nhẹ nhàng một chút mới phải. Lấy cái thứ này, đổ lên người hắn ta là được!- Nói rồi, cô ta lấy ra một lọ mật ong, trên khuôn mặt đó là nụ cười thiếu dần đi tính người.

Nhìn về một màn này, Triệu Hoài liền điên cuồng mà ra sức dãy giụa. Liên tục lùi người về sau, nhằm tìm cho bản thân một con đường sống. Tiếp tục ở đây lâu, e rằng bản thân sẽ trải nghiệm được cái gì gọi là sống dỡ c·hết dỡ.

- Vừa hay, em mới bắt được mấy con kiến Ba Khoang. Không ngờ nhanh đến như vậy, bọn chúng đã có công dụng, đúng là ý trời!- Cô ta lấy ra một cái hộp nhỏ, trong đó chứa hàng ngàn hàng trăm con kiến. Chúng nó không ngừng ngọ nguậy, dáng vẻ dữ tợn không thôi. Trái ngược với thứ trên tay, người con gái đó vậy mà lại bày ra dáng vẻ có phần ngây thơ vô tội. Nhìn vào cảnh này, Triệu Hoài chỉ biết khóc thét.

- Còn chờ gì nữa, làm thôi! Để cho hắn ta biết, khi mà phụ nữ tức giận, sẽ đáng sợ ra sao?- Hai người bọn họ, đưa mắt nhìn về đối phương. Trên miệng bất giác, đã nở ra nụ cười có phần thoả mãn.

Mắt thấy Triệu Hoài, đang không ngừng cố gắng trườn người về trước. Nhằm thoát khỏi cực hình sắp phải chịu, tìm cho bản thân một chút ánh sáng cuối cùng giữa màn đêm tăm tối nơi đây. Cuộc đời hắn ta, e là sắp phải trải qua một cột mốc khó mà quên đi cho được.

Nhưng đáng tiếc, cho dù hắn ta có cố gắng như thế nào, ra sức làm sao đi chăng nữa thì cũng không thể thoát khỏi nanh vuốt của đối phương. Chỉ thấy hai người bọn họ nhẹ kéo, đã đem Triệu Hoài trở về vị trí cũ. Khuôn mặt đó, vô vọng đến mức cùng cực. Một giọt nước mắt, bất giác mà tuôn rơi.

Thế là, đối phương nhanh nhẹn mà hạ thủ, từng tiếng cười tà ác cứ thế mà vang lên. Đêm nay, có thể là đêm khó quên nhất trong cuộc đời của hắn ta. Cái gọi là địa ngục trần gian hoá ra cũng chỉ đến vậy. Từng cơn ngứa ngáy khó chịu cứ dày vò lấy hắn, toàn thân đau rát. Hai mắt hoá đỏ, cả người nóng ran, d·ụ·c hỏa thiêu thân.

Triệu Hoài ra sức kêu la, nhưng miệng đã bị bịt chặt, chỉ có thể phát ra những âm thanh 'ú ớ' không đáng nhắc tới. Hắn ta vùng vẫy trong tuyệt vọng, tương lai tăm tối đến mức đáng thương. Điều đáng nói là, trò hay còn ở phía sau.

- Hai người các cô, đang làm gì vậy?- Âm thanh có phần quen thuộc vang lên bên tai. Nghe được lời này, hai người bọn họ không khỏi toát mồ hôi hột, cả người bắt đầu run rẩy. Dù sao cũng là làm điều ác, không sợ người khác phát hiện mới là lạ.

Đến khi quay đầu nhìn lại, bóng dáng Văn Thành dần xuất hiện. Đến đây, hai người họ mới thở phào nhẹ nhõm. Sự sợ hãi ban đầu, dần được thay thế bởi sự điềm tĩnh vốn có. Trở mặt, đúng là nhanh thật.

- Thiếu gia, là người sao? Làm hai chị em bọn ta sợ hết hồn!- Một trong hai người lên tiếng, vẻ mặt vẫn là có chút hoảng hốt.

- Chơi cái gì mà vui thế?- Văn Thành nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy được một người đang bị trói chặt. Bộ dạng của đối phương, thảm không cần phải nói. Nước mắt thì dàn giụa, vẻ mặt thì thất thần. Chẳng có cái gọi là sức sống, hắn tựa hồ như xác ướp.

- Wa, các ngươi g·iết người à?- Lời này nói ra, sự hốt hoảng đôi phần hiện rõ trên khuôn mặt Văn Thành.

- Không phải, thiếu gia nghe bọn ta giải thích. Đây là tên biến thái mà chúng ta kì công lắm mới bắt được. Không biết bao nhiêu thiếu nữ, đã bị tên này hãm hại, làm chuyện đ·ồi b·ại. Đây chỉ là chút trừng phạt nhỏ đối với hắn ta, không c·hết đâu mà sợ!- Bọn họ ra sức giải thích, liền đem tất cả tội ác thuận thế mà đổ lên đầu đối phương.

Nhìn về dáng vẻ có phần quen thuộc kia, Văn Thành mở mắt thật to mà cố nhìn cho rõ. Xem xem, rốt cuộc là kẻ nào lại làm ra chuyện bại hoại đến thế? Nhưng kết quả là nhìn không ra, dù sao trời cũng đã tối, khó lòng mà rõ. Liền trực tiếp, mở tấm vải che mặt của đối phương. Cảnh tượng trước mắt, khiến cho hắn ta không khỏi sửng sờ.

- Triệu Hoài, là ngươi à? Sao mâm nào, cũng thấy mặt ngươi thế?- Văn Thành lớn tiếng mà nói, không chút dấu diếm sự ngạc nhiên của bản thân.

- Còn đứng đó nói nữa, mau mau cởi trói. Ta sắp c·hết rồi đây này!- Triệu Hoài phẫn nộ mà đáp, dáng vẻ có phần bất cam.

- Cởi trói? Ta tại sao phải cởi trói? Ngươi nói ta nghe xem! Ngươi nhanh quên thật đấy, vụ việc hồi chiều ta vẫn còn nhớ như in. Ngươi thì hay rồi, bây giờ lại còn dám ra lệnh cho ta!- Văn Thành nhẹ cười, nét gian xảo hiện rõ đến mức cực điểm. Tay của hắn ta không biết từ bao giờ, đã bóp chặt lấy miệng Triệu Hoài. Khuôn mặt đó, tàn ác không thôi.

Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, xem như lần này Triệu Hoài số khổ vậy. Ai bảo, hắn ta đánh không lại đối phương. Chỉ có thể để bọn họ, tùy thời chơi đùa. Trên con đường trở thành cường giả, ai mà không gặp bất trắc. Chỉ có điều, hắn ta gặp nhiều hơn người bình thường một chút thôi. Đúng, chỉ 'một chút' thôi.

- Có chuyện gì thì thả ta ra trước, chúng ta từ từ nói. Chuyện đâu còn có đó, cần gì phải nóng giận hại thân!- Triệu Hoài khổ sở mà gượng cười, nhằm tìm cho mình một con đường sáng trong màn đêm ưu tối.

- Từ từ thì cần đấy nhưng không phải là nói mà là chuyện khác cơ! Hà hà, xem ra Triệu Hoài nhà ngươi, phải chịu khổ rồi!- Văn Thành một màn cười lớn, mười phần thoả mãn.

Tính người, đừng có nhắc tới nữa. Chỉ thấy mấy người bọn họ, đôi mắt phát sáng. Trên miệng bất giác mà lộ ra nụ cười thâm sâu khó dò. Ai nấy đối với Triệu Hoài mà nói, thù hận là thứ không thể thiếu.

Chương 161: Cách thức