Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Long Cơ Chiến Hồn
Unknown
Chương 400: Triệu Hoài, Diệp Ninh xích lại gần nhau hơn
Mắt thấy là Diệp Ninh vẫn bình an vô sự, Trung mới thả lỏng tâm trạng. Nào ngờ, đang lúc hai người bọn họ trò chuyện. Người mà hắn ta không muốn gặp nhất lại bất ngờ xuất hiện, Triệu Hoài. Nét mặt mới thư giãn được đôi chút, giờ đây đã trở nên khó coi.
- Diệp Ninh, là cô đó à?- Triệu Hoài từ xa cất tiếng, lờ mờ đã thấy được bóng dáng của hắn ta.
- Triệu Hoài, là anh sao? Anh đi đâu vậy, người ta tìm cực muốn c·hết!- Ngay lập tức, Diệp Ninh đã vội vã mà chạy về phía hắn.
- Tiểu thư, người...- Trung muốn cản, cũng cản không kịp nữa rồi.
Diệp Ninh cuối cùng cũng tìm thấy Triệu Hoài, lòng vui như nở hoa. Mất công cả buổi, xem như không uổng công. Nhưng hắn ta thì ngược lại, chân mày nhíu chặt. Sắc mặt hình như không được tốt cho lắm thì phải.
- Triệu Hoài, anh không được vui sao? Chuyện gì thế?- Thấy lạ, Diệp Ninh liền cất tiếng dò hỏi.
- Cô có biết rằng, yêu ma đang xâm nhập vào trong kết giới hay không hả? Mà lại chạy nhong nhong ngoài này, lỡ như có chuyện gì thì sao?- Triệu Hoài liếc nhìn đối phương một lượt, quan sát từng li từng tí. Thấy được cô ta không sao, vẻ mặt cũng bớt căng thẳng phần nào.
- Người ta là lo cho anh mà. Ai bảo, anh biến mất tiêu làm chi. Người ta mới đi tìm, chứ đâu có ai muốn đâu!- Trước thái độ tức giận của hắn ta, Diệp Ninh chỉ biết cuối thấp đầu. Lỗi có nằm ở cô ta hay không thì không biết nhưng có một điều chắc rằng, tên khốn đó nhất định là không có lỗi rồi. Bởi vì, hắn có bao giờ nhận lỗi quái đâu.
- Tên khốn kia, ngươi dám nặng lời với tiểu thư nhà ta. Muốn c·hết sao?- Đến ngay cả Trung còn chịu không nổi, bất bình thay Diệp Ninh. Nhưng cô ta lại vì Triệu Hoài, mà ngăn cản lấy hắn.
- Trung, không được vô lễ! Triệu Hoài anh ấy, chỉ nói như vậy thôi, không có ác ý gì đâu!- Trước một màn này, Diệp Ninh vẫn là bảo vệ lấy hắn ta cho bằng được.
- Còn ngươi nữa, bảo vệ cô ta cái kiểu gì mà thành ra như này. Người ngợm, trông có gớm không chứ?- Triệu Hoài không chút kiên dè, lớn tiếng mà mắng.
- Ngươi... Cái tên khốn này!- Trung tức đến nghiến răng nghiến lợi nhưng lại chẳng thể làm được gì. Ngoài việc, siết thật chặt lòng bàn tay. Thật là muốn đấm đối phương một đấm nhưng e ngại mỗi Diệp Ninh nên đành thôi.
- Còn đứng đó làm gì nữa, đi thôi! Yêu ma xâm nhập, nơi đây đã không còn an toàn. Chúng ta đi đến nơi trú ẩn tạm thời thôi, nơi đó ít nhiều gì cũng an toàn hơn ở đây!- Giọng điệu Triệu Hoài lúc này đã nhẹ nhàng hơn hẳn. Nói rồi, hắn xoay người rời đi. Bóng lưng ấy, tựa hồ có chút cô độc.
Diệp Ninh thấy vậy, liền vội vã mà đuổi theo. Cảnh Hoà đứng một bên, từ nãy cho tới giờ chẳng dám nói lời nào. Lặng lẽ mà nối bước, theo chân hai người bọn họ. Trung thì tức giận không ít nhưng không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành sải bước theo sau.
( Tên khốn nhà ngươi, ta nhất định sẽ không để ngươi rù quến lấy tiểu thư nhà ta. Nếu như ngươi không biết sống c·hết dám làm xằng, thì đừng có mà trách ta ra tay độc ác!) Trung nhìn chăm chăm về đối phương, ánh mắt ấy lộ rõ vẻ căm phẫn.
- Triệu Hoài anh ấy, rốt cuộc là bị làm sao thế?- Đi được một lúc, Diệp Ninh nhịn không được tò mò. Liền quay sang Cảnh Hoà, thử thăm dò xem sao.
- Cô cũng biết rồi đấy, trên người người là chi chít v·ết t·hương. Vậy mà lại không ngại nguy hiểm, ra đây mà tìm cô. Nói như thế thôi, chứ người lo cho cô lắm!- Cảnh Hoà nhỏ giọng mà đáp, còn không quên liếc nhìn lấy Triệu Hoài vài lần. Sợ rằng hắn ta phát hiện, thì nhừ đòn như chơi.
- Thì ra là như vậy! Ta biết ngay mà, anh ấy có quan tâm tới ta. Hihi, còn làm mặt lạnh, không biết là làm cho ai xem đây!- Nghe được lời đó, Diệp Ninh trong lòng phấn khởi không thôi.
- Thì ra đây là cái dáng vẻ khi yêu đó à? Thật là... Hết nước chấm mà!- Cảnh Hoà lầm bầm trong miệng, đôi phần thích thú. Nhớ về bản thân ngày xưa, cũng đã từng như vậy, miệng bất giác mà nở ra nụ cười ngờ nghệch.- Tự nhiên nhớ Bích Hạ quá ta, hazz, nhớ quá đi mất!
Mấy người bọn họ cứ thế mà đi, ngay lúc Diệp Ninh định mở lời với Triệu Hoài. Thì hồ ly nhỏ trong lòng hắn ta bất chợt lại xù lông, báo hiệu cho chuyện chẳng lành. Ngay lập tức, hắn dừng bước chân lại, cảnh giác mà nhìn về xung quanh.
Nơi đây cây cối um tùm, tiếng xào xạc không ngừng phát ra. Từng cơn gió nhẹ thổi, là từng cơn ớn lạnh. Thoạt nhiên, nó lại yên ắng đến lạ thường. Cho dù có là một tiếng động nhỏ, cũng chẳng mải mai nghe thấy. Điều này, càng là đáng ngờ.
- Triệu Hoài, có chuyện gì thế?- Diệp Ninh bước tới một bước, nhân cơ hội này mà mở lời với hắn ta.
- Ta cảm nhận được nguy hiểm, cô nên cẩn thận một chút. Núp sau lưng ta đi. Xem ra, muốn an nhàn mà sống cũng khó rồi đây. Cảnh Hoà, chuẩn bị!- Triệu Hoài nghiêm giọng, ánh mắt vẫn là chăm chú mà quan sát.
- Đã sẵn sàng, chỉ chờ lệnh của người!- Tức thì, Cảnh Hoà đã vào tư thế phòng bị. Tay cầm Toái nguyệt huyết đao, một thân nghiêm trang, tùy thời động thủ.
- Tiểu thư nhà ta, cần ngươi phải bảo vệ sao? Tiểu thư lại đây, ta sẽ bảo vệ cho người. Đảm bảo người an toàn hơn khi ở cạnh hắn!- Trung quyết hơn thua đủ, không để đối phương được lợi.
- Ta cảm thấy không cần phải như vậy đâu, ngươi cứ bảo đảm an toàn cho bản thân là được rồi. Ta á hả, có Triệu Hoài anh ấy là đủ!- Diệp Ninh xua tay từ chối, sau đó thì dính như sam với hắn, miệng cười hài lòng, 'hihi haha'.
- Tiểu thư, người sao lại? Tên khốn đó thì có gì tốt cơ chứ? Người như vậy, chỉ khiến bản thân chịu thiệt mà thôi!- Trung cực lực khuyên nhủ nhưng đổi lại, cô ta nào đâu có để tâm tới, như nước đổ lá khoai.
- Chuyện của ta, không cần ngươi phải quan tâm. Ngươi đó, quản chặt ta như thế làm gì? Ta đứng đây, cũng có mất miếng thịt nào đâu mà sợ!- Diệp Ninh sớm đã bị tình yêu làm cho lu mờ lí trí, ngoài Triệu Hoài ra thì chẳng nghĩ được gì cả.
- Được rồi, đừng ồn nữa! Diệp Ninh, cô bế lấy nó đi. Nhớ lấy, chú ý an toàn của bản thân. Còn ngươi nữa, bảo vệ cô ta là trọng trách của ngươi, đừng có mà lơ là!- Triệu Hoài đặt hồ ly nhỏ vào lòng đối phương, dặn dò kĩ lưỡng mọi thứ. Hắn ta mơ hồ có dự cảm không lành, vẻ mặt đã nghiêm túc hơn hẳn.
- Ta cần phải nghe lời của ngươi nữa cơ à? Biết thân biết phận đi, ngươi có tư cách gì cơ chứ?- Trung giọng điệu khinh miệt, trút ra uất hận trong lòng.
Giữa lúc bọn họ xảy ra xung đột, cũng là lúc yêu ma tập kích. Từ trong bụi cây nhảy ra, lao nhanh như tên bắn. Thấy thế, Cảnh Hoà liền vung đao chém tới. Một đòn, đã tiêu diệt được nó. Nhưng đây, cũng chỉ mới là khởi đầu.
- Mọi người cẩn thận!- Cảnh Hoà hét lớn, cảnh báo sự tình.
Lời hắn ta vừa dứt, yêu ma cũng theo đó mà lũ lượt xuất hiện. Hàng trăm con nháo nhào lao đến, như kiến vỡ tổ. Tình thế, phải nói là nguy nan bội phần. Cũng mai là sớm có chuẩn bị trước, mới tránh được cục diện rối ren. Nhưng không vì thế, mà chủ quan trong việc phòng bị.
- Đông đến thế cơ à? Vậy thì ta không khách sáo đâu, bá vào đây mà húp!- Triệu Hoài mặc dù một tay bố bột, vẫn là tự tin như thường. Dù sao những chuyện như này, hắn cũng quá là quen rồi.