Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Long Cơ Chiến Hồn
Unknown
Chương 401: Cảnh Hoà, hóa cuồng
Đối diện là tình thế bị tập kích, Triệu Hoài lại chẳng chút hoang mang. Mặc cho cơ thể trước đó, thương tổn đã không ít. Hắn ta vẫn là như thường, vu·ng t·hương mà đánh. Ngoài ra, còn có sự trợ giúp của Cảnh Hoà, tình hình cũng không đến nổi là bao.
Cảnh Hoà có được Toái nguyệt huyết đao, càng đánh càng hăng. Vốn dĩ, cũng chẳng cần Triệu Hoài ra tay. Hắn ta cứ thế, đứng một bên mà làm màu. Thương cắm xuống đất, tư thế oai nghiêm. Ánh mắt dọa người, như thế là đủ để những yêu ma quanh đây không dám làm càn.
- Cảnh Hoà, đao nhanh hơn một chút. Chú ý lực tay, chân đứng vững vào,...- Rảnh rỗi sinh nông nổi, Triệu Hoài liền chỉ huy đối phương cách thức chiến đấu.
Cảnh Hoà nghe theo lời hắn ta nói, quả thật là tiến bộ không ít. Tốc độ ra đòn không chỉ nhanh mà còn mạnh, khác xa với trước đó. Toái nguyệt huyết đao hấp thu được máu tươi, sắc bén dị thường. Một chạm là đứt, một đao là c·hết.
Yêu ma số lượng mặc dù đông nhưng thực lực lại không cao. Chúng không khác gì, bao cát biết đi. Mặc cho Cảnh Hoà, muốn đánh thế nào thì đánh thế đó. Áp đảo đến mức, bọn chúng không có năng lực phản kháng nhưng vẫn là điên cuồng mà lao đến.
Cuộc vui thì chống tàn, bỗng chốc một con yêu ma cấp 5 sơ cấp từ trên trời lao thẳng vào trung tâm trận chiến. Khói bụi mịt mù, một tiếng rầm vang trời. Đến khi khói bụi tan đi, một thân hình đồ sộ cũng theo đó mà xuất hiện. Thân cao 3m, cả người đầy gai. Tướng mạo hung tợn, răng nanh sắc nhọn. Trông như, một con cá mặt quỷ hình người biết đi.
- Wa, cái thứ quỷ gì đây? Bụt, chúng ta phải làm sao bây giờ?- Cảnh Hoà nhìn đến ngẩn người, liền quay sang cầu cứu.
- Cái này à, ngươi tự mình giải quyết đi. Lớn cả rồi, đâu cần cái gì cũng phải hỏi ta!- Mắt thấy tình hình không ổn, Triệu Hoài liền phủi bỏ trách nhiệm.
- Ngươi bảo ta tự mình giải quyết, khác gì bảo ta tự mình đi c·hết. Người có tí trách nhiệm đi chứ, làm vậy mà coi được sao?- Nghe được lời đó, Cảnh Hoà không khỏi phàn nàn. Cái đức hạnh này của đối phương, cũng quá là vô lại đi.
- E hèm, ngươi trông chờ gì ở một kẻ sắp c·hết như ta? Muốn ta liều mạng mà đánh với nó à? Nghĩ cũng đừng nghĩ tới, tự mà lo liệu lấy đi!- Triệu Hoài thản nhiên mà đáp, chẳng hề bận tâm.
- Wa, người nói như thế mà nghe được à? Chúng ta không phải...
Lời Cảnh Hoà chưa kịp dứt, yêu ma đã t·ấn c·ông tới. Nó lao nhanh hơn cả tên bắn, chớp mắt đã đứng sờ sờ trước mặt hắn ta. Cong tay vung quyền, uy lực kinh người. Một đòn này đánh xuống, như trời giáng cơn giông.
Trước tình thế bất ngờ này, Cảnh Hoà chỉ kịp đưa đao đỡ lấy. Liền trực tiếp, b·ị đ·ánh lui ra xa. Cánh tay truyền đến một cơn đau nhức dữ dội, sắc mặt hắn ta cũng vì đó mà nhăn nhó đi phần nào. Chỉ mới lơ là một giây, hậu quả đã như này rồi. Hắn ta, càng là phải cẩn thận.
- Ra tay đánh lén sao? Ngươi có đạo đức hay không thế? Đồ khốn!- Cảnh Hoà lớn tiếng mà mắng, còn mắng ai thì không biết.
- Mắng có lực thế, chừa sức mà đối phó nó có phải hơn không. Ngươi đó, chỉ là một con yêu ma cấp 5 mà còn đối phó không nổi. Sau này ra đường, đừng có nói là đàn em của ta đấy. Mất mặt lắm!- Triệu Hoài cũng chẳng chịu kém cạnh, buông lời thách thức.
- Người nói nghe dễ thế, ta dù sao cũng chỉ mới là cấp 4 sơ cấp. Vượt cấp khiêu chiến, người thì dễ rồi nhưng không phải là ai cũng làm được đâu!- Vừa nói Cảnh Hoà vừa không quên đối chiến, bội phần nguy nan.
- Xì, đây cũng chỉ là một chút chuyện nhỏ mà thôi, có cần mặt nặng mày nhẹ như thế không? Làm không được, thì hạng nhất đầu bảng cũng nên giao ra đi. Danh không xứng với thực, thì cần gì phải cố giữ lấy!- Triệu Hoài trầm giọng, nét mặt nghiêm trang. Đây là muốn nói cho đối phương biết, trên đời này không có phấn đấu, không có nổ lực. Vĩnh viễn, cũng chỉ có thể ngước nhìn người khác nhận lấy vinh quang.
Lời đó, như cảnh tỉnh Cảnh Hoà. Hắn biết rằng bản thân nếu còn phó thác, thì thật là phụ lòng sự kì vọng của mọi người dành cho hắn. Trận này, dù cho có trả cái giá đắt như thế nào đi chăng nữa cũng không thể thua.
- Huyết đao, ta muốn sức mạnh, trao cho ta sức mạnh!- Cảnh Hoà tay cầm chặt Toái nguyệt huyết đao, chém ra một đường.
- Sức mạnh sao? Ngươi chắc chứ? Nó có thể, ăn mòn tâm trí ngươi đấy!- Thanh âm vang vẳng trong đầu, vẫn là tà mị như cũ.
- Ngươi không nghe người nói sao? Chút chuyện nhỏ này ta còn làm không xong, thì mất mặt lắm đấy. Ta chịu đủ rồi, ta không muốn như thế nữa!- Lời này nói ra, Cảnh Hoà khí thế dâng tràn.
- Được thôi, như ý ngươi muốn!- Huyết đao nhẹ giọng mà đáp, nhưng lại sặc mùi gian tà.
Ngay lập tức, Cảnh Hoà đã cảm nhận được một loại sức mạnh quỷ dị đang dần hình thành trong cơ thể. Sức mạnh ấy, khiến cho con người ta nhất thời đắm chìm trong khoái cảm g·iết chóc. Cũng mai là trước đây, hắn ta đã từng trải qua cái cảm giác này nhiều lần. Bằng không, thật là không biết mọi chuyện sẽ ra sao.
Xung quanh Cảnh Hoà lúc này là một mảng khí tức đỏ rực như máu tươi. Bất chợt, nó lại đi vào trong cơ thể. Đôi mắt hoá đỏ, như thể hoá cuồng. Sức mạnh trong người hắn ta được gia tăng đến mức đáng kinh ngạc, cuồn cuộn cứ như là bão tố.
- Đây là cảm giác của kẻ mạnh sao? Sảng khoái thật đấy!- Cảnh Hoà đứng đó, nở ra nụ cười hài lòng. Nhưng cảm giác mang lại, lại gợn người không thôi.
( Má, cười gì gớm vậy? Biết thế, không ép hắn rồi. Xem ra bây giờ, không điên thì cũng khùng. Tội lỗi, tội lỗi!) Nhìn về một màn trước mắt, Triệu Hoài cảm thán không thành lời.
Yêu ma thấy vậy, liền tụ khí mà bắn ra một viên đ·ạ·n nước, thăm dò thực lực của đối phương. Cảnh Hoà chỉ nhẹ vung đao, đã chém đứt làm đôi. Liếc nhìn một cái, đã khiến cho nó lạnh run cả người. Bởi vì ánh mắt ấy, toàn là sát ý.
- Định giở trò đánh lén nữa sao? Ngu ngốc!- Cảnh Hoà giờ đây đã hoàn toàn khác xưa, giọng điệu âm trầm đến lạ.
Hắn ta tập trung khí vào Toái nguyệt huyết đao, vung đao chém tới như xé gió mà đi. Thấy vậy, yêu ma liền gia khí mà đưa tay đỡ lấy. Cả người liền bị đẩy lùi về sau một bước, uy lực đòn đó xem ra là không nhẹ. Thăm dò như thế là đủ, đã đến lúc trận chiến thật sự diễn ra.
Không nói nhiều lời, hai bên đã lao thẳng vào nhau. Mặt đất dưới chân, nát đi hơn nửa. Tốc độ của cả hai, mắt thường khó mà theo kịp. Khí tức giao nhau, khủng bố người nhìn. Một vùng trời vì họ mà chấn động không ngừng.
- Tên đó hình như có điều bất thường thì phải, ngươi không ngăn chặn sao?- Chứng kiến một màn này, Trung đã bắt đầu cảnh giác. Dù sao Diệp Ninh vẫn còn ở đây, hắn nào dám lơ là.
- Không sao cả, bất thường gì cơ chứ? Đấy gọi là biến thân gia tăng sức mạnh, ngươi không biết sao? Giống như là siêu nhân vậy đó, không có gì là phải lo!- Triệu Hoài nhẹ cười mà đáp, nhưng nụ cười này lại khó rõ nông sâu.
- Siêu nhân nào mà lại đen đen đỏ đỏ thế kia. Vả lại, còn có biểu hiện tà khí quấn thân. Chuyện này, cũng bất thường quá đấy!- Trung chân mày nhíu lại, nghi hoặc mà hỏi. Đây là muốn, cố tình làm khó đối phương.
- Siêu nhân đỏ đen, chưa nghe qua hay sao? Đúng là kiến thức hạn hẹp mà!- Triệu Hoài tìm cách lấp liếm cho qua nhưng không kém phần ngạo mạn. Thậm chí, là ăn miếng trả miếng.