Long Cơ Chiến Hồn
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 402: Dỗ dành
- Chịu c·h·ế·t đi!- Cảnh Hoà hét lớn hết cỡ, càng là gia tăng khí thế cho bản thân.
Cảnh Hoà dồn lực vào chân, lao đi như tên bắn. Tụ khí vào Toái nguyệt huyết đao, hướng thẳng đối phương mà tới. Một đòn cuối cùng này, là tất cả những gì mà hắn ta có. Được ăn cả, ngã nằm luôn. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Có giúp được miếng nào hay không mà hỏi nhiều thế? Ngươi đó, xía vào chuyện người khác không phải là đức tính tốt đâu. Ngoan ngoãn mà đứng một bên, xem thôi là được rồi, bớt nói lại đi!- Triệu Hoài liếc nhìn lấy Trung một cái, nói lời khiêu khích. Nhưng đối phương, nào đâu có dễ lừa đến thế. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Tới đây!- Cảnh Hoà hét lớn, yêu ma liền rầm lên một tiếng thật to mà đáp lại.
- Tới cô nữa à? Ta nói mà cô không tin sao? Vậy thôi, cô cách ra xa chút đi. Biết đâu hắn điên lên, cắn luôn cô thì sao?- Triệu Hoài mắt thấy là nét mặt lo lắng của cô ta, nhịn không được liền buông lời trêu chọc.
Hắn ta như một kẻ mất trí, lao nhanh đến kẻ địch. Từng đao chém ra, như trời vang sấm rền, không thể xem thường. Ý chí trong người Cảnh Hoà, đã được khơi dậy đến cực điểm. Sức chiến đấu không chỉ tăng mạnh, mà toàn thân đều toát lên vẻ uy nghiêm không thôi.
Đưa mắt nhìn tới Triệu Hoài, mong chờ lời khen đến từ hắn. Nhưng đổi lại, đối phương chẳng hề mải mai quan tâm tới. Hắn à, tất nhiên là đang bận tán gái rồi. Nào đâu có để tâm đến, loại chuyện nhỏ nhặt như này.
- Ây da, cô muốn lấy mạng ta à? Đánh mạnh thế làm gì? Không giận nữa sao? Chỉ biết làm trò là giỏi!- Triệu Hoài xoa xoa đầu cô ta, dịu dàng mà nói. Nhưng giờ mới hối lỗi, đã là quá muộn.
Chương 402: Dỗ dành (đọc tại Qidian-VP.com)
- Cái quái gì đây? Sao lại ra nông nổi này thế? Vốn dĩ còn muốn nó ra đây chấn áp bọn chúng, xem ra là không được rồi!- Triệu Hoài nhẹ lắc đầu, ngao ngán không ít.
- Bích Giao nói là: Bản thân bị thương không nhẹ, cần thời gian để hồi phục. Nên tạm thời ngủ say, ngày sau mới có thể tỉnh lại!- Diệp Ninh rụt rè mà nói, còn đâu dáng vẻ hoạt bát ngày thường.
Một tia sáng xẹt qua, máu văng tung tóe khắp nơi. Yêu ma cấp 5 này cũng theo đó mà ngã xuống, người bị cắt làm hai, trận chiến đến đây là kết thúc. Nhưng tình hình hiện tại của hắn ta cũng không khả quan là bao, chất độc đã xâm nhập vào trong. Toàn thân tê dại đau nhức nhưng niềm vui đã lấn át đi tất cả, nên không còn cảm thấy đau nữa.
- Cái tên khốn kiếp này!- Một màn trước mắt, Trung siết chặt nắm đấm. Nhưng đổi lại, cũng chẳng thể làm được gì.
- Không phải, người ta không có ý đó mà. Chỉ là... Hắn như thế cũng quá là bất thường đi. Lỡ như xảy ra chuyện gì, người ta không phải là vì lo cho anh sao?- Diệp Ninh nhỏ giọng mà nói, tựa hồ như có chút uất ức.
Trên chân, không biết từ lúc nào đã có vài vết xước. Sắc mặt hắn ta, bỗng chốc lại khó coi, đầu óc trở nên mơ hồ. Giờ đây Cảnh Hoà mới nhận ra, đòn này có độc. Nhưng tất cả đã quá muộn, chỉ đành miễn cưỡng mà chiến.
- Ta thắng rồi, thắng rồi!- Miệng thở hồng hộc, tay chân như rụng rời. Nhìn về kết quả trước mắt, Cảnh Hoà như thể không tin vào mắt mình. Bất giác mà nở ra nụ cười ngờ nghệch, lòng vui sướng tột độ. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Aaa, đau c·h·ế·t mất!- Diệp Ninh sờ vào bên má bị nhéo, lườm đối phương một cái. Đánh mạnh hắn ta một phát đau điếng cả người, biểu thị tâm tình của bản thân. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cảnh Hoà cực lực đối chiến yêu ma, tình thế phải nói là cực kì nguy hiểm. Triệu Hoài và hai người còn lại thì hoàn toàn khác, nhàn nhã mà đứng xem. Thậm chí, còn là bình phẩm không ít. Thiếu mỗi hạt dưa với cốc trà đá nữa, thì coi như đúng bài.
Bọn họ thì tương thân tương ái, chỉ khổ cho Cảnh Hoà đằng này. Phải nai lưng ra mà đánh với yêu ma, đã vậy còn phải khống chế tâm tình của bản thân, tránh đi vào con đường ngập tràn c·h·ế·t chóc. Chỉ cần một bước sai, thì vĩnh viễn không thể quay đầu. Khó khăn là như thế, hắn vẫn có thể kiên cường mà chiến đấu.
Bất chợt, yêu ma giống như con cá mặt quỷ đó lại rống lên một tiếng thật lớn. Gai trên người, bắn ra liên hồi. Ép cho Cảnh Hoà, phải nghiêm mình cố thủ. Chỉ vì bất cẩn nhất thời, trên người hắn lại nhiều thêm một vết thương.
Trên tay là Toái nguyệt huyết đao, khí tức tỏa ra càng là mãnh liệt. Đánh nhanh thắng nhanh là ưu tiên hàng đầu hiện giờ. Còn tiếp tục kéo dài, bản thân không đánh cũng thua. Đến lúc đó, không bị mắng tới c·h·ế·t mới là lạ.
- Thôi được rồi, làm vậy không biết làm chi nữa. Sau này, bất quá ta không ghẹo cô nữa. Chù ụ một đống thế kia, có xấu không cơ chứ. Cười lên cái coi!- Triệu Hoài nhéo nhéo má cô ta, ra sức mà dỗ dành. Bằng không, lòng hắn không yên.
- Wa, các người làm riết rồi ta như kẻ xấu vậy đó. Mà nhắc mới nhớ, Bích Hải Giao Long đâu? Có nó, thì cần gì phải sợ những con yêu ma nhỏ nhặt này?- Mắt thấy tình hình không ổn, Triệu Hoài lập tức chuyển đổi chủ đề, cứu vãn thế cục.
- Hừ, không thèm nói chuyện với anh nữa!- Diệp Ninh hừ lạnh một tiếng, rồi quay đầu sang hướng khác. Hờn dỗi là còn đó nhưng không kém phần đáng yêu, chẳng buồn để ý tới hắn nữa.
- Triệu Hoài, anh nói xem, hắn ta như thế thật là không sao? Sao em cảm thấy, nó cứ như nào ấy?- Diệp Ninh cất tiếng, ôm chặt hồ ly nhỏ trong lòng. Sau sự việc lần trước, cô ta càng là bảo vệ lấy nó một cách cẩn thận.
Thoạt nhiên, yêu ma ra đòn chậm lại. Trên tay, hình thành một cái gai nhọn. Bắn thẳng vào người Cảnh Hoà, cũng mai là hắn ta kịp thời né người sang một bên, mới tránh được một đòn chí mạng. Liền thuận thế, xoay người mà chém ra một đao.
- Bích Hải Giao Long? Bích Giao đó à? Nó đây này!- Diệp Ninh chìa bàn tay ra, trên đó có một cái vòng tròn nhỏ. Nhìn kĩ lại mới nhận ra, đó là Bích Hải Giao Long đang cuộn mình.
- Bụt, ta làm được rồi! Ta thật là có khả năng, vượt cấp khiêu chiến! Ta... Ta...- Cảnh Hoà hào hứng mà nói, khoe khoang chiến tích của bản thân. Hơn hết thảy, hắn cần một lời công nhận.
- Biết rồi, đi chỗ khác chơi đi! Ta đang bận, một chút đi rồi nói!- Triệu Hoài xua xua tay, phớt lờ đối phương.
Đao này, đem phần bụng của đối phương, chém ra một đường dài. Máu tươi nhiễu xuống, một màu lam thẫm. Nhưng như thế vẫn chưa kết thúc, Cảnh Hoà thuận đà liền đá ra một cước nữa. Đem nó đánh lui về sau mấy bước, thương chồng thêm thương.
- Tiểu thư, tên khốn này thì có gì mà người phải lo. Mặc kệ hắn ta, chúng ta đi thôi!- Trung thấy vậy, trong lòng thương xót cực độ. Muốn rời đi nhưng cô ta lại dùng dằng không chịu, hắn cũng không thể làm gì hơn.
Mỗi một đòn đánh ra, nhanh đến mức mắt thường khó mà theo kịp. Kèm theo đó, là từng hồi dư chấn. Yêu ma phải gia khí toàn thân, mới giảm đi phần nào thương tổn. Vung quyền đáp trả, cũng chẳng hề thua kém. Trận chiến của yêu người bọn họ, đã dần đi đến hồi kết.
- Khốn kiếp, bất cẩn rồi!- Cảnh Hoà bước chân đã có phần loạng choạng nhưng ánh mắt lại sắc bén hơn bao giờ hết.
- Nhưng mà... Ta...- Trông giây lát, sắc mặt Cảnh Hoà đã thay đổi rõ rệt. Từ vẻ mặt vui vẻ ban đầu, bỗng chốc lại hụt hẫng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.