Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 403: Đi đến, nơi trú ẩn tạm thời

Chương 403: Đi đến, nơi trú ẩn tạm thời


Cảnh Hoà khó khăn lắm, mới thắng một trận đầy sảng khoái. Nhưng đổi lại, là một màn thờ ơ của Triệu Hoài. Niềm tin vụt tắt, tâm tình không khỏi trống trải. Đây khác hoàn toàn với những gì mà hắn ta nghĩ, là được khen ngợi.

- Vậy người cứ làm việc của người đi, không cần phải quan tới ta!- Cảnh Hoà nhỏ giọng mà nói, lui bước về sau, lộ rõ vẻ ưu buồn.

- Cút cút cút!- Triệu Hoài đuổi cứ như là đuổi tà, chẳng hề nhìn lấy dù chỉ là một lần.

- Ồn ào đến như thế, ta còn tưởng là ai. Hoá ra là nhà ngươi!- Bất chợt, một thanh âm quen thuộc truyền đến.

Quay đầu nhìn tới, hoá ra là người quen cũ, Văn Thành. Nhưng đó không phải là trọng tâm. Theo sau hắn ta, còn có Nhược Tuyết nữa. Mồ hôi trên trán Triệu Hoài, chảy xuống như mưa. Vẻ mặt hoảng hốt đi không ít, còn đâu cái dáng vẻ ngạo mạn ngày thường.

- Cô ta tại sao lại xuất hiện đúng lúc này thế? C·hết mất!- Triệu Hoài lầm bầm trong miệng, nào đâu có dám lớn tiếng thành lời.

- Triệu Hoài, đã lâu không gặp, ngươi có còn nhớ ta không?- Thanh Hằng từ trong đám người đó bước ra, cất tiếng chào hỏi.

( Cô chê thế cục còn chưa đủ loạn sao? Muốn quậy ta à?) Triệu Hoài mặt nhăn hết lại, nhưng cố tỏa ra bình thản hết nhất có thể.

- Triệu Hoài, anh có quan hệ gì với cô ta?- Nghe được lời đó, Diệp Ninh lập tức quay phắt người lại, gằn giọng mà hỏi.

- Cô sao mà ta không nhớ, Thanh Hằng. Đùa vui quá đấy, ha ha! Còn cô nữa, không phải đang giận sao? Cứ giận tiếp đi, chuyện này có gì đâu mà bận tâm!- Triệu Hoài lựa lời mà đáp, nhưng không kém phần gợi đòn.

- Anh, đồ khốn!- Diệp Ninh hướng mặt hắn ta mà hét lớn, xem ra là tức giận thật rồi.

- Ố là la, người ta vui đùa có đôi. Chỉ tội cho bạn tôi, ngày nhớ đêm trông, lo lắng uổng công. Hazz, có tội không cơ chứ!- Bích Hạ sớm đã không ưa gì hắn ta, trời cho cơ hội dại gì mà không nắm bắt. Liền hướng Nhược Tuyết, mà nói xấu đối phương.

- C·hết tiệt, hết người này rồi lại tới người khác, chê chưa đủ phiền hay gì? Bộ cô mắc nói lắm à?- Ánh mắt Triệu Hoài cứ như là viên đ·ạ·n, ghim chặt lấy cô ta.

- Lêu lêu lêu, ta cứ nói đó, ngươi làm gì được ta? Cái đồ khốn nhà ngươi, bắt cá nhiều tay. Ai ngươi cũng dụ dỗ, lừa gạt tình cảm. Đã vậy thì thôi đi, còn nhắm tới Nhược Tuyết nhà ta. Còn không nhìn lại mình, cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga!- Bích Hạ lớn tiếng mắng nhiếc, khó lắm mới có cơ hội, cô ta quyết ăn thua đủ.

- Cô nói quá nhiều, so với một người câm rồi đó. Xinh đẹp thế này, ngậm miệng lại thì tốt biết mấy. Nói nhiều như thế, lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao? Yêu ma xâm nhập, ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra!- Chớp mắt, Triệu Hoài đã xuất hiện trước mặt Bích Hạ. Nhanh đến mức, cô ta không thể nào nhìn kịp, vẻ mặt ngỡ ngàng đến ngơ ngác.

( Tên này, từ lúc nào?) Không chỉ Bích Hạ mà những người khác, đều không sao nhìn rõ.

- Ngậm miệng lại như này có phải tốt không? Cô đó, còn nói bậy nữa. Cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn này, chậc chậc chậc, tiếc quá đi mất!- Triệu Hoài ánh mắt lãnh đạm, giọng điệu nhẹ nhàng. Tay nâng cằm cô ta, âm trầm mà nói. Dọa cho đối phương, chẳng dám nhúc nhích.

- Triệu Hoài, đừng quá đáng!- Nhược Tuyết cất tiếng, mới tránh được bầu không khí căng thẳng leo thang.

- Tên khốn này, ngươi muốn làm gì ta? Còn không mau tránh xa ta ra, ta hét lên bây giờ!- Đến giờ, Bích Hạ mới kịp định thần lại. Vội hất tay hắn ta ra, nhưng tâm tình khó tránh khỏi sợ hãi. Lỡ chơi hơi lớn, không ngờ lại thành ra như này.

- Bụt, chúng ta có phải là nên rời đi rồi không? Ở đây quá lâu, e là sinh biến!- Thấy thế, Cảnh Hoà cũng vội giúp cô ta giải vây. Bằng không, không ai biết được, đối phương sẽ làm ra chuyện gì.

- Không chơi với cô nữa, ta còn có việc phải làm. Ta dự định đi đến nơi trú ẩn tạm thời, các người muốn đi thì cùng đi. Không muốn, thì tạm biệt tại đây vậy!- Triệu Hoài xoay người, chậm rãi mà bước từng bước.

Sở dĩ hắn ta làm như vậy, chính là muốn cảnh cáo một số người. Bản thân mặc dù b·ị t·hương không nhẹ nhưng không phải là kẻ, bọn họ muốn trêu đùa là trêu đùa. Nếu như dám làm càn, vậy thì phải chấp nhận hậu quả. Hắn sẽ không nương tay, mà t·rừng t·rị thích đáng. Ai ăn ai, đến cuối mới có thể biết được.

Triệu Hoài đi trước, thân cô độc hành. Chẳng hề để ý đến ai cũng chẳng cần ai chung bước. Cứ như thể, trên con đường dài đó chỉ có mình hắn ta sải bước. Diệp Ninh giận thì giận thế thôi nhưng không thể nào bỏ mặc hắn ta một mình được. Thế là, ôm lấy Hồ Nhã mà từ tốn theo sau.

- Anh, chúng ta có nên đi theo hắn ta không? Em cảm thấy, hắn dường như có gì đó rất kì lạ!- Thị Thu một bên lên tiếng, hoài nghi mà dõi theo bóng lưng hắn ta.

- Đi, tại sao lại không? Có hắn ta mở đường, càng là an toàn. Ta cũng yên tâm hơn, có chuyện gì thì cũng có hắn thay chúng ta gánh lấy!- Văn Thành nhẹ giọng mà đáp nhưng không kém phần mưu mô.

- Nhược Tuyết, cái tên khốn đó...- Bích Hạ bày ra cái dáng vẻ ủy khuất, uất ức mà nói.

- Thôi được rồi, chúng ta đi thôi!- Nhược Tuyết cũng chẳng biết làm gì hơn, đành lựa lời cho qua.

- Nhưng...- Bích Hạ nào đâu có để chuyện này dễ dàng cho qua như thế, dùng dằng không chịu đi.

- Đi thôi!- Dù muốn dù không, Nhược Tuyết cũng lôi Bích Hạ đi cho bằng được, không cho đối phương nói thêm lời nào. Còn nói nữa, cô ta thật là không biết giải quyết chuyện này ra làm sao.

- Triệu Hoài, ngày trước ngươi từng lừa ta, ngày sau đừng trách ta vô tình!- Thanh Hằng nhìn về đối phương, ánh mắt ấy khó mà rõ nông sâu.

Chẳng mất bao lâu, mấy người bọn họ đã đến nơi cần đến. Khu vực trú ẩn tạm thời, là nơi an toàn nhất hiện giờ. Học viên tụ tập về đây, đông như trẩy hội. Nhưng trái ngược với đó, là một bầu không khí ngột ngạt. Người thì lo lắng, kẻ ưu sầu.

- Yêu ma xâm nhập, trăm năm qua chưa từng xảy ra loại chuyện như này. Thật là không biết, tiếp theo sẽ có chuyện gì đây!- Một học viên than ngắn thở dài, nét mặt lộ rõ vẻ hoang mang.

- Ai mà biết được, chuyện gì sẽ xảy ra. Hiện tại an toàn, đã là mai mắn lắm rồi. Ngươi đó, làm bộ mặt sầu đời đó cho ai coi thế? Lạc quan lên, có gì đâu mà sợ!- Một người khác thấy vậy, gắng gượng mà an ủi.

Đang lúc bọn họ hoang mang, Triệu Hoài lại bước qua. Điều mà họ chú ý hơn cả, là Hồ Nhã trong lòng Diệp Ninh. Ai nấy cũng đều chăm chú mà nhìn, thái độ lập tức thay đổi. Yêu ma xuất hiện tại đây, bọn họ không cảnh giác mới là lạ. Đã vậy, còn liên can đến cái tên khốn đó, thì càng phải đề phòng.

- Triệu Hoài, tại sao bọn họ lại chăm chăm nhìn chúng ta thế? Bộ trên mặt chúng ta có gì sao?- Thấy lạ, Diệp Ninh liền cất tiếng dò hỏi.

- Có gì đâu mà ngạc nhiên, chắc là thấy ta đẹp trai nên nhìn chứ gì. Bình thường thôi, tập làm quen đi!- Triệu Hoài nhẹ cười, mười phần tự tin. Ngoài mặt là thế, chỉ cố tỏa vẻ. Nhưng trong lòng, đang âm thầm tính toán một số thứ.

- Hứ, lại bị ảo tưởng nữa rồi. Không nhìn lại mình đi, chỉ biết khoác lác. Ngươi mà đẹp trai, thì đàn ông trên thế giới này c·hết hết mất!- Bích Hạ còn cay cú vụ việc ban nãy, chớp lấy cơ hội này, lớn giọng mà chế giễu.

Chương 403: Đi đến, nơi trú ẩn tạm thời